Editor: White Silk-Hazye
Vân gia là dòng dõi thế gia thừa hưởng theo đời, một số quy củ và lời giáo huấn, vốn là chuyện bình thường trong các gia đình của quan lại.Vân gia là gia tộc hưng thịnh trăm năm qua, bây giờ lời giáo huấn của Vân gia, chép một lần cũng phải tốn không ít thời gian, đừng nói chi đến một trăm lần.
Vân Liên Nhược vừa kêu, trong đại sảnh liền xuất hiện hai nữ nhân, ánh mắt sắc bén của các nàng, vừa nhìn thấy liền biết là hạng người không thể nào sống chung được.
"Nhị tiểu thư, mời đi theo nhóm nô tỳ một chuyến." Triệu mama và Lý mama đồng thời nói. Các nàng là người nhìn Vân Liên Nhược trưởng thành, đối với tính tình của Vân Liên nhược cũng hiểu rõ. Vị tiểu thư này, không phải là người có thể chọc, nàng ấy đã quyết định xong chuyện gì, thì sẽ không bao giờ thay đổi ý định. Ngày hôm nay chuyện Nhị tiểu thư này bị phạt là chuyện không cách nào thoát được.
"Vân Liên Nhược, ta la người của Tây viện, ngươi không có quyền phạt ta, ngươi không có cái quyền này." Mẫu Đan yến đã sắp tới, lúc này, nàng tuyệt đối không thể bị giam vào Từ Đường.
"Triệu mama, ngươi là người lớn tuổi nhất trong Phủ, ngươi hãy nói cho Nhị tiểu thư biết đi, ta có cái quyền đó hay không." Vân Liên Nhược ngồi ở đó, nói một câu nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người khác không thể nào coi thường.
Triệu mama đứng ra trả lời: "Đại tiểu thư là tiểu dòng chính của Vân gia, hiển nhiên là có cái quyền này."
"Nghe thấy chưa, nghe xong rồi thì hãy ngoan ngoãn mà đi Từ Đường đi, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ quy củ của bản tiểu thư. Dẫn đi."
Triệu mama và Lý mama tiến lên dẫn người đi.
"Ta không đi, ta không đi....."Vân Thi Nhã giãy dụa, dáng vẻ tao nhã hiền thục đã mất sạch. Nàng là người ta bị mạnh mẽ mang đi.
Còn lại các vị tiểu thư, nhìn thấy cảnh ngộ của Vân Thi Nhã, cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ lại phạm vào quy củ của Vân Liên Nhược.
"Ầm ĩ lâu vậy, bản tiểu thư cũng thấy mệt mỏi, xin lỗi không tiếp được." Vân Liên Nhược đứng dậy rời đi. Đi qua bên người Vân Thi Kỳ nói nhỏ một câu ở bên tai nàng, cả người của Vân Thi Kỳ nhất thời sửng sờ. Mãi đến khi Vân Liên Nhược rời đi, nàng vẫn còn giữ nguyên bộ dạng đó.
Ngũ tiểu thư kéo nhẹ góc áo của nàng, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần: "Tam tỷ tỷ, đại tỷ tỷ nói với tỷ gì vậy?" Nhìn bộ dạng tỷ ấy giống như bị hù dọa vậy.
Vân Thi Kỳ lảng tránh vấn đề này: "Đại tỷ tỷ mệt mỏi, chúng ta cũng về đi." Nói xong, dẫn đầu rời khỏi đại sảnh. Ngũ tiểu thư, Lục tiểu thư, Cửu tiểu thư cũng lần lượt rời đi.
Ra khỏi Thanh Liên Các, bốn vị tiểu thư chợt nghe thấy tiếng khóc, đi lại gần, mới nhìn rõ, thì ra là mấy nha đầu ở bên cạnh của Vân Liên Nhược.
"Nô tỳ.... Nô tỳ....... Không bao giờ.....dám làm vậy nữa..... Mấy vị tỷ tỷ....... nương tay." Tiểu Lan khóc lóc cầu xin, âm thanh của nàng có chút không rõ. Sau khi bị lôi ra đây, nàng đã bị mấy người các nàng thay nhau tát, bây giờ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị sưng lên vô cùng kinh khủng.
"Tiểu Lan, lúc này mới đánh một nửa, khuôn mặt này của ngươi cứ như vậy, chúng ta chỉ thực hiện mệnh lệnh của tiểu thư, cũng không tìm được chỗ nào để đang nữa rồi." Vẻ mặt của Trúc Phong khó xử nói.
Trúc Khả nói tiếp: "Nhưng mà, nếu như chúng ta không nỡ, thì mệnh lệnh của tiểu thư cũng phải hoàn thành thôi. Không có quy củ cũng sẽ không có quy tắc, nếu như hôm nay vì ngươi mà phá hủy quy củ tiểu thư định ra, mấy người chúng ta sẽ rất có lỗi."
"Chúng ta làm nô tỳ, không thể làm cho chủ tử phiền lòng, cho nên, đây là cái tát thứ năm mươi mốt." Trúc Mạt tát một cái, rất là mạnh.
"Được rồi, chúng ta bớt nói nhảm lại đi, tiểu thư còn đang chờ chúng ta hầu hạ đó." Trúc Y nói như vậy.
Bốn nha đầu thay phiên nhau đánh, Tiểu Lan kêu lên một tiếng thê thảm. Chỉ làm đây là do nàng ta tự chuốc lấy, ai biểu nàng ta không có việc gì đi trêu chọc Vân Liên Nhược chứ.
Bốn vị tiểu thư ra khỏi Thanh Liên Các, thật khéo nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng âm thầm may mắn, mình không có đi trêu chọc Vân Liên Nhược. Tất nhiên, hình tượng của Vân Liên Nhược, cũng không hề thay đổi chút nào, quần là áo lượt, khuôn mặt giống như quỷ, càng ngày càng kiêu ngạo, bao che khuyết điểm, có thù tất báo, lòng dạ ác độc.
Thực ra, người trong Vân gia, không có mấy người biết được thủ đoạn của Vân Liên Nhược. Một là, mặc dù Vân Liên Nhược ở bên ngoài chơi đùa, nhưng ở trong nhà, luôn luôn im lặng ở trong Thanh Liên Các. Hai là, bọn họ không muốn gặp lại Vân Liên Nhược, Thanh Liên Các có thể nói cấm địa của bọn họ (ý nói là nơi nguy hiểm á ). Lần này các vị tiểu thư tìm tới Vân Liên Nhược, hoàn toàn là vì bị thánh chỉ tứ hôn kí©h thí©ɧ.
Nhị tiểu thư xúc phạm Đại tiểu thư bị phạt vào Từ Đường chép giáo huấn, giống như cơn gió thổi nhanh qua toàn thể Vân gia.
Tây viện, Liễu thị mẫu thân của Vân Thi Nhã, đang ủy khuất khóc lóc kể lể: "Lão gia, Từ Đường đó là chỗ nào, Nhã Nhi làm sao có thể chịu nổi chứ."
Phụ thân của Vân Thi Nhã là tam đệ của Vân Hải Phong, trong phủ gọi là Tam lão gia. Lúc này Vân Hải Thục cũng là vẻ mặt đau đầu, Vân Hải Phong là đương gia của Vân gia, mà Vân Hải Phong lại chỉ có một người nữ nhi là Vân Liên Nhược, nên rất nuông chiều nàng. Huống chi, bây giờ nàng còn có danh hiệu Thái Tử Phi tương lai, hôm nay Nhã Nhi để cho Vân Liên Nhược bắt được điểm yếu, không chịu chút khổ, sợ là không thể ra khỏi Từ Đường.
"Lão gia, ngài nghĩ cách gì đi." Liễu thị khóc đến mức hai mắt có chút sưng đau.
"Câm miệng, khóc cái gì mà khóc. Hôm nay Nhã Nhi ở Thanh Liên Các chống đối với trưởng tỷ, nhiều người thấy như vậy, ta còn có cách gì nữa. Nữ nhân kia, thân phận bây giờ rất cao quý." Vân Hải Thục bị Liễu thị khóc lóc làm cho tâm phiền ý loạn, lập tức trở nên nóng nảy.
"Vậy Nhã Nhi thì sao?"
"Trước hết để cho nó ở Từ Đường vài ngày đi. Còn có, ngươi dạy dỗ nó như thế nào vậy, nói chuyện cũng không biết suy nghĩ, lễ nghi của tiểu thư khuê các mà nó đã học đi đâu mất rồi?"
"Lão gia, chuyện này Nhã Nhi sai chỗ nào chứ, rõ ràng là Vân Liên Nhược cố ý gây khó dễ." Liễu thị cãi lại.
"Hừ, Vân Liên Nhược là quần là áo lượt, nhưng nàng cũng là dòng chính nữ của Vân gia, cho dù nàng có gây khó dễ, thì nó cũng phải chịu đựng. Ở Vân gia, người làm chủ là Vân tướng." Nói tới đây, hai mắt của Vân Hải Thục phát ra ánh sáng bất mãn.
"Nhưng mười ngày nữa là Mẫu Đan yến rồi."
Vân Hải Thục giống như là nghĩ đến điều gì, xoa đầu, nói: "Ngày mai tiến cung, tìm Hiền phi nương nương nói chuyện này, để cho Nhã Nhi tiến cung bồi nàng." Nhã Nhi là nữ nhi xuất sắc của hắn, Mẫu Đan yến cũng là lợi thế của hắn.
"Hiền phi nương nương là nhân vật quan trọng, Vân Liên Nhược sẽ không thể trừng phạt Nhã Nhi." Chuyện của nữ nhi đã có biện pháp, Liễu thị cũng yên lòng. Lau nước mắt, nàng lại trở về là một phu nhân cao quý.
"Sắc trời cũng không còn sớm, hay là hôm nay lão gia ở lại Tử Lạc Viện đi." Liễu thị bò lên người hắn.
Trong lòng Vân Hải Thục hết sức khó chịu, không muốn ở lại chỗ này, tùy ý tìm một cái cớ rồi rời đi. Liễu thị thấy Vân Hải Thục quyết đoán rời đi, trong lòng oán hận. Nghĩ thầm, một ngày nào đó ta sẽ gϊếŧ hết tất cả hồ ly tinh đó.
Bóng đêm vừa buông xuống, hôm nay trên đường cái ở Kinh thành vẫn rất ồn ào náo nhiệt, hôn sự của Thủy Nguyệt Hoa và Vân Liên Nhược, đề tài này giống như là có nói bao nhiêu cũng không hết. Nhưng mà, hai nhân vật chính của cái hôn sự này, giống như không hề chịu ảnh hưởng, vẫn làm những việc thường ngày hay làm.
Đến nửa đêm, từ trong Vân phủ có một bóng người mặc đồ đen nhảy ra, nhanh chóng biến mất ở đầu đường.