Chương 1: Gặp gỡ

Lần đầu tiên Kiều An nhìn thấy Đàm Diễn liền bị ánh mắt của hắn thu hút, sau đó bị chinh phục bởi toàn bộ con người. Tên đàn ông này làm việc nặng nhọc nhiều năm nhưng lại không bị thời gian bào mòn, ngược lại càng khiến dáng vẻ ngang tàng hoang dã được mài giũa đến sắc bén kinh người. Hắn mặc đồ bảo hộ lao động màu ghi bằng vải thô, bê tấm kính vừa dài vừa lớn đi phăm phăm không biết mệt.

Công ty hắn nhận thầu tòa nhà không lớn không nhỏ, hắn chỉ là một đốc công thế nhưng không kiêng không nể bàn bàn tính tính với một đám người chức lớn hơn, tiền nhiều hơn. Bị bên đầu tư chỉ trỏ, bị kiến trúc sư chỉ trỏ, bị giám sát công trình chỉ trỏ hắn vẫn sừng sững đứng đó, phân rõ phải trái, chỉ rõ thiệt hơn. Hắn chẳng sợ một ai, vừa bảo vệ công việc, vừa bảo vệ người dưới tay.

Trong số người theo đội giám sát công trình Kiều An là kiến trúc sư nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là người khó tính hay bắt bẻ nhất. Cả hai theo công trình nửa năm số lần trái ý và tranh luận còn nhiều hơn cả số lần thuận lợi cùng nhau bắt tay hợp tác. Đàm Diễn đối với Kiều An không ưa nhất cũng kiêng kị nhất. Hắn biết người này có tài nhưng lại quá kiêu ngạo, chỉ biết nói lý lẽ không có tình người. Hắn không ưa người này. Thế nhưng hắn không biết, người này kể từ lần gặp đầu tiên đã để mắt đến hắn, gây khó dễ cũng là để thu hút hắn.

Kiều An vẫn biết Đàm Diễn không phải người tốt, hoặc nên nói hắn không phải loại người dễ chọc. Nhưng y cứ như mất trí hết lần này đến lần khác chọc điên hắn, tựa như đùa giỡn với hổ, chẳng sợ có một ngày bị vồ chết.

Bất ngờ là y thế mà đùa thành công, đùa đến trên giường, đùa ra lửa tình cháy hừng hực.

“Làm sao lại khóc rồi? Không phải em chỉ chờ đến hôm nay thôi sao?”

Đàm Diễn mạnh như hổ không ngừng hùng hục đâm rút, đem người dưới thân làm đến khóc lóc rêи ɾỉ không biết rốt cuộc là sướиɠ hay khổ. Hai tay hắn như kìm sắt, đem người thanh niên eo nhỏ chân dài siết đến khó thở, thân dưới không biết mệt vận động càng lúc càng nhanh, miệng lưỡi cũng chưa từng ngừng nghỉ, hết gặm cắn vai cổ lại mυ"ŧ đến đầṳ ѵú vừa đỏ vừa cứng như đá. Lưỡi hắn liếʍ láp vòng quanh, hàm răng nhay cắn, gảy, đâm hạt đậu đỏ, ăn đến ngon ngọt. Một tay không ngừng xoa bóp, dùng lòng bàn tay xoa ấn, dùng vết chai trên ngón tay di lên đầṳ ѵú làm cả người Kiều An như bị điện giật.

“Aaa… chậm thôi…” Kiều An đầu óc trắng xóa, toàn thân rơi vào kí©h thí©ɧ cực độ không ngừng lắc lư hùa theo. Tuy rằng miệng nói ra lời dối trá nhưng thân tâm như có pháo hoa không ngừng nổ đùng đoàng. Y chưa bao giờ làm với ai sung sướиɠ và tận hứng như vậy. Người này không chỉ dai sức mà còn cực kỳ thô bạo, vừa mạnh vừa độc, gãi đúng chỗ ngứa.

Phải nói, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài của người này đều khiến y yêu thích, tóc húi cua, trán cao rộng, lông mày như lưỡi đao, ánh mắt sắc bén hoang dã, mũi rất cao, phiến môi vừa phải, làn da ngăm khỏe mạnh, sức vóc thì khỏi phải nói, có thể bế y làm cả tiếng đồng hồ không than một câu. Từng đường vân da thấm đẫm mồ hôi, tiếng thở quyến rũ, thảng hoặc thốt lên đôi ba tiếng than tràn ngập thỏa mãn, là giống đực đang trong thời kỳ sung mãn đỉnh cao, mang hơi thở Alpha xuất sắc nhất mà y từng gặp.

Kiều An bị người đè nặng trên giường, thô bạo đâm chọc, vì sung sướиɠ đến mất lý trí mà kêu khóc ầm ĩ. May mắn phòng y lớn, cách âm cũng tốt, nếu không sợ rằng nửa đêm cũng có người gọi cửa chửi mắng.

Quá kí©h thí©ɧ!

Quá tận hứng!

Bọn họ quấn riết lấy nhau từ chập tối đến quá nửa đêm, lôi nhau từ cửa nhà đến phòng khách, vào phòng tắm lại trở về giường. Làm đến chẳng đếm được bao nhiêu lần, làm đến đầu óc và thân thể đều mơ hồ như trên mây.