Từ lúc trong đầu có suy nghĩ “bức ảnh làm Lộc Hàm nhớ đến Dương Thiên”, Ngô Thế Huân liền dè dặt quan sát tâm tình thay đổi của cậu.
Quả nhiên, Lộc Hàm từ lúc xuống máy bay rồi cả trên đoạn đường đi đến khách sạn của đoàn phim, cậu vẫn luôn giữ dáng vẻ mất hứng. Khi mọi người vui vẻ hưởng thụ hành trình đi quay phim mà gần giống như đi du lịch này, sự bình thản và yên tĩnh của Lộc Hàm quả thật là vô cùng khác biệt.
Đoàn phim đã thuê 7 chiếc xe SUV, cuồn cuộn một đoàn xe lái đến địa điểm đã định trước. Vốn dĩ là sắp xếp Ngô Thế Huân, Lộc Hàm, Lâm Tranh và Tiểu Bàn ngồi cùng một xe, nhưng mà xuất phát từ tư tâm của Ngô Thế Huân, Lâm Tranh và Tiểu Bàn liền bị đẩy lên một chiếc xe khác.
Ngô Thế Huân lái xe, nghiêng đầu nhìn sang Lộc Hàm đang ngồi bên ghế phụ.
Đầu cậu dựa vào cửa kính xe, đôi mắt có chút ngơ ngác nhìn kiến trúc cảnh vật trên đường đi.
“Anh cảm thấy em không vui!” Ngô Thế Huân vờ như tùy tiện hỏi.
“Ừm?” Lộc Hàm ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Ngô Thế Huân, liền nhìn thấy anh vẫn đang nghiêm túc nhìn đường lái xe, hai tay đặt trên vô lăng.
Lộc Hàm nhìn anh một chút, sau đó lại nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng trả lời: “Không có đâu!”
Trong thời gian ngắn mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
Muốn nói lại thôi, Ngô Thế Huân nuốt xuống nước miếng, tay xiết chặt vào vô lăng, ánh mắt không nhịn được mà lại liếc nhìn sang người bên cạnh một cái.
Anh do dự nói: “Bởi vì bức ảnh kia sao?”
Hiển nhiên là câu hỏi kia cũng nằm trong dự liệu của Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân biết thời cấp ba cậu và Dương Thiên có qua lại một khoảng thời gian, hơn nữa cũng biết cậu ở trong chương trình kia lại nhìn thấy bức ảnh cũ thời cấp ba đó, cùng với hai ngày gần đây chính cậu cũng cảm thấy rõ ràng bầu không khí âm u giữa hai người.
Lộc Hàm không đến nỗi ngu ngốc đến mức tự cho là Ngô Thế Huân không nhìn ra đầu mối nào, chẳng qua là bị hỏi thẳng như vậy, cậu theo bản năng vẫn muốn trốn tránh.
“Ừm…”
Rất lâu sau, Lộc Hàm mới khẽ trả lời xác nhận chuyện này.
Ngô Thế Huân cảm thấy đối phương phản ứng cũng không lớn, vì thế lại tiếp tục thăm dò hỏi: “Là cái người mặc áo phông đen phải không?”
Lộc Hàm có chút ngạc nhiên, cậu nhìn Ngô Thế Huân, hỏi: “Sao anh biết?”
“Trực giác.”
Chiếc xe chạy theo đoàn xe từ từ rẽ phải, lúc này có thể nghe thấy xa xa có tiếng sóng biển cuộn trào, lối kiến trúc thuộc về thành phố với nhà cao tầng san sát dần dần biến mất thay vào đó là phong cách đặc biệt thuộc về những ngôi nhà ven biển.
Ngô Thế Huân giơ tay lên, nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm đang để trên đùi cậu, nói: “Dù sao người đã mất cũng cần được tôn trọng, chuyện đã qua chỉ cần giữ lại làm hồi ức là được! Em mà còn lo lắng không buông như vậy, anh sẽ từ chối cho phép em qua lại với Mục Dương Dương, cứ mãi nghĩ về chuyện cũ để làm gì đâu!”
Lộc Hàm bất lực nhíu mày nhìn anh, nói: “Cái này thì liên quan gì đến Dương Dương?”
Ngô Thế Huân ghét bỏ lườm cậu một cái, rồi nói: “Cậu ta là bạn học cấp ba của em, nhất định sẽ làm em nhớ đến cuộc sống thời cấp ba không vui đó!”
Anh nhất định không thừa nhận, nguyên nhân quan trọng là bởi vì có cái được gọi là “Lộc Mục” CP đâu…
Cảm thấy đối phương nói cũng có lý, Lộc Hàm chỉ khẽ thở dài, cậu rút tay mình ra khỏi tay Ngô Thế Huân, rồi lại đặt tay anh trở lại vô lăng.
“Nghiêm túc lái xe đi!” Lộc Hàm lạnh lùng nói: “Cảnh đẹp như vậy, em cũng không muốn thấy anh lái xe không tập trung rồi tông vào đâu, làm hỏng tâm trạng của em đâu!”
Nói xong, cậu lại khẽ mỉm cười, sau đó nhoài cổ ra phía cửa xe ngắm nhìn bờ biển mỗi lúc một gần.
Chiếc xe lái qua điểm cuối cùng chỉ có vài dãy nhà nhỏ lưa thưa, tiếp theo đó tầm mắt liền hoàn toàn trống trải. Ở trên đường quốc lộ cao hơn rất nhiều so với mặt biển, đoàn xe phải lái qua một cái cầu treo mới bắt đầu dần dần xuống dốc.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời tỏa ra ánh nắng gay gắt, gió biển cuốn tiếng sóng xuyên thấu qua cửa kính xe, Ngô Thế Huân cũng nhìn theo hướng ánh mắt của Lộc Hàm nhìn về phía đại dương xanh thẳm rộng lớn kia, cuối cùng khóe miệng cũng khẽ cong lên cười một cái, trong lòng thầm nghĩ vợ mình rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại.
————————————————
Trải khăn ngồi trên bờ cát một bữa ăn nhanh chóng được dọn ra, Lộc Hàm cũng khoanh chân lại ngồi xuống.
Bởi vì hiện trường thuê có vấn đề, cho nên hiện tại trên bờ biển cũng không có phát sinh nhiều người phức tạp, mà chỉ có ít một số nhân viên quản lý đang đứng từ đằng xa quan sát.
Lộc Hàm ngẩng đầu lên quan sát ở ngôi nhà gỗ cách chỗ ngồi này không xa, có một căn nhà một tầng mọc lên không lớn cũng không nhỏ, rất gần biển thật là thích ý. Nhân viên làm việc đang từ trong xe đem đạo cụ dọn ra, có mấy hòm giấy lớn được đặt ở bên cạnh cửa.
Ngô Thế Huân đã đi hóa trang và thay quần áo, chỉ có Lộc Hàm là đang nhàn rỗi.
Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, Lộc Hàm cúi xuống mò mẫm, nhìn thấy điện thoại là Mục Dương Dương gọi đến, cậu khẽ mỉm cười.
“Alo!” Ánh sáng chiếu trên người làm cậu toàn thân như được sưởi ấm, Lộc Hàm chậm rãi nằm xuống, đặt điện thoại ở bên tai, nhắm mắt lại.
Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên là đang rất vui vẻ, nói: “Tiểu Lộc, cậu đang quay bộ phim điện ảnh《Tầm Mịch》có đúng không?”
《Tầm Mịch》 đang trong giai đoạn quay phim bí mật, theo lý mà nói đáng lẽ ra người ngoài sẽ không dễ dàng mà biết như thế.
Lộc Hàm có chút hoài nghi cùng ngạc nhiên, cho nên liền hỏi: “Sao thế?”
“Người đại diện nói với mình, nhạc đệm của bộ phim này đã chọn bản nhạc của mình, sau đó mình mới được biết diễn viên chính là cậu!” Mục Dương Dương kích động nói.
Lộc Hàm cũng thật kinh ngạc, nhất thời vui mừng không biết nói sao. Thật không ngờ lại trùng hợp như thế, bạn cũ vừa mới gặp lại vậy mà đã có ngay cơ hội hợp tác.
Trong ngữ khí nói chuyện của Mục Dương Dương ngập tràn ngưỡng mộ: “Trời ơi! Lại còn được hợp tác với Ngô Thế Huân nữa chứ, Tiểu Lộc cậu bây giờ đúng là vô cùng lợi hại!”
“Ha, cái này cũng bình thường mà…” Lộc Hàm có chút ngượng ngùng nói.
Ánh mặt trời trên đầu đột nhiên bị che mất, Lộc Hàm nghi ngờ mở mắt ra. Đập vào mắt cậu là một bức tranh sơn dầu rộng nửa mét, người trong bức tranh không phải là Ngô Thế Huân thì còn có thể là ai? Đây hẳn là bức tranh vẽ Lương Thần thời còn học đại học.
Sau đó bức tranh vẽ được Ngô Thế Huân nhấc ra, trên khuôn mặt anh đã được hóa trang mang theo vẻ già nua của tuổi tác, bỗng dưng nhìn thấy như thế có chút không kịp tiêu.
“Làm gì thế?” Ngô Thế Huân mở miệng nói.
Chỉ sợ Ngô Thế Huân nói ra điều gì kỳ quái, Lộc Hàm vội đưa tay lên miệng “suỵt” một cái, sau đó liền qua loa kết thúc cuộc điện thoại.
Ngô Thế Huân biết là Mục Dương Dương gọi đến, tự nhiên anh lại cảm thấy có hơi chút phiền muộn, mối quan hệ của hai người này trở nên thân thiết hơn không phải là khởi đầu tốt.
“Nói xem, cậu ta có biết tính hướng của em không?” Ngô Thế Huân nhỏ giọng hỏi.
“Cậu ấy biết em thích con gái.” Lộc Hàm vô lực trả lời.
Ngô Thế Huân: “…”
Sau giây phút lúng túng ngắn ngủi, Ngô Thế Huân mới ngộ ra người thực sự thay đổi tính hướng của Lộc Hàm thế mà lại là bản thân anh. Sự theo đuổi của Dương Thiên và việc Hà Miễn quấy rối trước đây, đều là chuyện bọn họ đơn phương, lúc đó Lộc Hàm vẫn còn là thẳng. Nghĩ tới đây, Ngô Thế Huân không kiềm chế được mà trong lòng cũng cảm thấy thật vui vẻ, nếu như anh có một cái đuôi hẳn là lúc này đã lấy ra ngoe nguẩy lâu rồi!
Ấy mà nghĩ kỹ lại một chút, như thế có hơi…
“Nhưng mà…” Ngô Thế Huân muốn hỏi tiếp lại đột nhiên dừng lại.
Nếu như Mục Dương Dương biết Lộc Hàm thích con gái, hơn nữa cậu ta và Lộc Hàm, Dương Thiên đều là bạn thân cùng năm, vì vậy cậu ta có thể hiểu được những khó xử năm đó của Lộc Hàm. Dù sao cái chết của Dương Thiên không phải là do Lộc Hàm cố ý làm ra, chỉ có thể nói là bởi vì cậu, khi đó chỉ là thật sự không thích đàn ông mà thôi.
Vì vậy tình địch nhỏ này vẫn có giá trị lợi dụng? Nói không chừng có thể từ từ cởi ra nút thắt đã bao năm trong lòng Lộc Hàm.
Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thế Huân, đợi anh nói tiếp, thế mà anh đột nhiên lại thay đổi thái độ cười haha nói không có gì.
Đồng thời, Ngô Thế Huân âm thầm quyết tâm nhất định phải dùng nick phụ weibo của mình đi chèn ép đám fans hùa theo CP Lộc Mục..
Lộc Hàm có chút đoán không ra vị trước mắt đây trong đại não lại suy đoán cái gì, nhưng hẳn đều là những thứ không hay ho gì.
Cậu nhìn quanh bốn phía, mọi người đều đang bận bịu, không có ai để ý đến hai người họ, cho nên cậu mới vẫy vẫy tay dặn dò Ngô Thế Huân, nói: “Cho nên em cảm thấy tạm thời không cần để Dương Dương biết quan hệ giữa chúng ta, qua thời gian nữa mới nói đi!”
Cậu rất sợ vị họ Ngô nào đó lại tranh giành ghen tuông, nhất định phải tuyên bố chủ quyền đồng thời nói với tất cả những người đàn ông bên cạnh cậu- tôi mới là người đàn ông của cậu ấy mới chịu.
Mặc dù trong giới giải trí hành vi này có mang hơi hướng đe dọa uy hϊếp, nhưng quả thật Ngô Thế Huân khẳng định có thể làm ra.
Lộc Hàm không chút nghi ngờ.
Ngô Thế Huân lập tức như là hiểu rõ mà gật đầu, bởi vì Lộc Hàm và anh nghĩ giống nhau, sau đó anh liền rộng rãi mỉm cười: “Cái này anh tự biết rồi!”
Chủ đề này xem như thể đến đây là kết thúc.
Lộc Hàm bắt đầu hỏi đến nguồn gốc của bức tranh, sau đó mới biết mấy cái hòm to kia đều là tranh vẽ Ngô Thế Huân, nhất thời cậu cực kỳ ngạc nhiên rồi lập tức đứng dậy chạy qua xem.
Quả nhiên, trong từng hòm đều là xếp đầy từng bức tranh, cũng không biết là lấy từ đâu, nhưng mà cực kỳ kí©h thí©ɧ thị giác, Lộc Hàm còn hơi khẽ “wa” lên một tiếng.
Một nữ nhân viên phụ trách đạo cụ tiến lại bên cạnh Lộc Hàm, cô nhìn Lộc Hàm sau đó liền hỏi: “Tiểu Lộc, cậu có muốn xem của cậu không?”
Lộc Hàm ngạc nhiên: “Của em?”
Nữ nhân viên cười nói: “Có một bức tranh nhỏ vẽ hai người chung đó, cậu quên rồi sao?”
Đúng vậy, trong kịch bản giữa bộn bề đống tranh này chỉ có một bức tranh nho nhỏ, là Thời Thu Tập vẽ chân dung của hai người.
Đó cũng là bức tranh duy nhất, Thời Thu Tập vẽ bản thân và Lương Thần cùng nhau.
Lộc Hàm vốn dĩ còn tưởng mình cũng có tranh chân dung to to, giống như của Ngô Thế Huân, nhưng mà lúc biết được tự mình quên mất chỉ có bức tranh vẽ chung kia thôi, trong lòng khó tránh khỏi một chút mất mát.
Sau đó, cậu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cười nói: “À vâng, đúng rồi, nhưng như thế có phiền không?”
“Không sao không sao, trong phòng chuẩn bị bắt đầu treo tranh rồi, bây giờ tôi cũng phải mở hòm ra chuẩn bị một chút.”
Nói xong, người nhân viên liền dùng rao dọc giấy chọc thủng lớp băng keo dính trên hòm đựng tranh, rất nhanh đã tìm thấy bức tranh nhỏ kia, Lộc Hàm cẩn thận nhận lấy nhìn đến mê mẩn. Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh mình lúc nào cậu cũng không biết.
“Nghe nói đây là bức tranh của fan anh Thế Huân vẽ đó, thật là giỏi, nhưng mà cũng không biết đạo diễn Vương ở đâu tìm được!”
Người nhân viên vừa thu dọn vừa lẩm bẩm nói.
“Nhưng mà tôi nghe nói, chỗ tranh này sau khi kết thúc quay phim sẽ nhờ anh Thế Huân ký tên hết rồi tặng cho mọi người.”
“Vậy à?” Ngô Thê Huân đứng đằng sau Lộc Hàm, nghi hoặc nói.
Người nhân viên đương nhiên là không chú ý tới phía sau Lộc Hàm còn có người, cho nên lúc nghe thấy giọng Ngô Thế Huân thì vô cùng bất ngờ, nói: “A, anh Thế Huân!”
Ngô Thế Huân tùy ý khoác tay lên vai Lộc Hàm, đối với người nữ nhân viên trẻ kia mỉm cười nói: “Cô thích bức nào?”
Nhìn thấy cô gái ở phía trước đỏ mặt, Lộc Hàm liền liếc mắt lườm Ngô Thế Huân một cái.