Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 77

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuộc sống hỗn loạn của nữ nghệ sĩ đang lên đột nhiên bị vạch trần, thật sự đã trở thành chủ đề cho cư dân mạng và người qua đường nhắc đến không biết bao nhiêu ngày.

Dựa hơi theo đó là vô vàn các nhân vật công kích cùng tiết lộ chuyện về cô ả, nào là như những nhân viên ở đoàn phim nói cô ả cực kỳ hẹp hòi, lại hay giở thói đài bài, thậm chí chẳng có thực lực gì tài nguyên đều là do bạn trai tranh thủ cho.

Càng nghiêm trọng hơn là, có người còn tiết lộ mấy năm trước nhân khí của cô ả xuống thấp không phải là vì các tác phẩm không tốt, mà là vì đã không còn mặt mũi do đắc tội cao tầng cho nên mới bị trả thù bị đóng băng hoạt động.

Tuy gọi là tin đồn truyền ra như vậy, nhưng từng câu đều là thật.

Ở sau lưng của quần chúng, với những gì Lục Mạn trải qua bị mọi người nghị luận đả kích hết lần này đến lần khác.

Khi những bức ảnh kia bị lộ ra, bạn trai nhiều tiền của Lục Mạn đã tức giận đến cực điểm.

Anh ta vốn dĩ là học trưởng của Lục Mạn thời đại học, vẫn luôn có cảm tình với học muội nhân khí rất cao này, cho đến phải vài năm sau khi sự nghiệp của anh ta lên cao thân phận lập tức không giống như trước.

Cho nên anh ta nhớ lại mối tình đầu của mình, Lục Mạn, lúc này sự nghiệp của cô ả lại đang bị đóng băng, anh ta còn tưởng rằng vì cô ả nghi ngờ cho nên mới không gặp vì vậy lại càng phải nhất quyết tìm được người, lại còn giúp đỡ cô ta thượng vị.

Nhưng mà anh ta thật không ngờ, cư nhiên năm đó là tại vì đời sống riêng tư hỗn loạn nên cô ả mới có kết quả như vậy. Không thể chấp nhận nổi người phụ nữ mà anh ta cho là đơn thuần đáng yêu lại có bản chất thật như vậy, nhất là việc cô ả là chiếc giày rách bị hết người này đến người khác quy tắc ngầm, anh ta đã lựa chọn chia tay trong hòa bình.

Trước tiên là mất đi chỗ dựa vững chắc Lục Mạn nhất thời mất hồn mất vía, sau đó sự việc lại phát triển theo chiều hướng mỗi lúc một nghiêm trọng, nhất là vào buổi trưa ngày hôm sau, bên phía công ty truyền đến tin muốn đóng băng toàn bộ tin tức của cô ả.

Lại sau đó nữa, chính là người bạn trai kia bị người bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ là “bao dưỡng ngôi sao nữ thế mà lại bị cho đội mũ xanh”, vì thế cơn giận dữ lại càng trở nên ghê gớm mới quay lại chèn ép cô ả, làm cho cô ả triệt để không còn khả năng xoay mình.

Giới giải trí mưa gió khó lường, bồi dưỡng ra một người thì khó nhưng để hủy diệt ai đó lại rất dễ dàng.

Hôm qua vẫn là ngôi sao nữ diễm lệ chói sáng, nhưng hôm nay đã rơi vào vòng nghị luận mỗi một bước đi đều bị người đời công kích, tất cả của cô ả xem như triệt để mất hết rồi!

Phí bên công ty giải trí Thiên Âm, weibo phát ngôn chính thức của công ty đưa ra thông cáo báo chí biểu thị nghệ sĩ Lộc Hàm tuyệt đối không có những hành vi như trong tin đồn, tất cả những nghi điểm ngụy tạo, truyền bá, lan truyền tin tức sai sự thật, đều sẽ mang đến cho Lộc Hàm những ảnh hưởng không tốt và đều sẽ bị công ty khởi tố với yêu cầu đưa ra pháp luật giải quyết.

Thông tin chính thức của công ty quản lý sau khi được đưa ra cũng có tác dụng trấn áp nhất định đối với những tin đồn, tin đồn giữa Lộc Hàm và Lục Mạn cũng dần dần biến mất khỏi bảng hot search.

Buổi chiều hôm sau, Lộc Hàm được Ngô Mặc yêu cầu tiếp tục ở nhà bởi vì ở bên ngoài vẫn còn rất nhiều đám săn ảnh, cho dù không có gì, những kẻ đó vẫn có thể thêu dệt ra chuyện bát quái, từ trong lời lẽ của cậu tìm ra sơ hở, sau đó phát huy trí tưởng tượng.

Lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, Lộc Hàm cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa chính, cậu đặt laptop trong tay xuống, lúc nãy đang xem động thái trên weibo xem nhiều đến mức cậu cũng cảm thấy bực bội.

Cậu chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa chính, trong lòng thầm nghĩ ví dụ như người đến là Tiểu Bàn hay Ngô Mặc ắt hẳn đều đã gọi điện thoại báo trước, cho nên hiện tại chẳng lẽ là đám săn ảnh đã tìm ra nơi ở của cậu?

Cứ nghĩ như thế làm cậu trở nên khẩn trương, bước đi cũng càng trở nên nhẹ bẫng cùng chậm chạp, bàn tay Lộc Hàm nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa, sau đó một mắt híp lại nhìn qua cửa mắt mèo nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cửa là một người đội mũ màu đen, khẩu trang màu xám đang cúi đầu xuống.

Lộc Hàm không kìm được mà cau mày lại, dự định tỉ mỉ quan sát.

Sau đó người ở bên ngoài đột nhiên ngẩng đầu lên, cười toe toét nhìn vào cửa mắt mèo rồi lại giơ tay lên hướng cửa mắt mèo bắn tim.

Lộc Hàm: “…”

“Đúng là người phiền phức mà!” Lộc Hàm mở cửa ra để người kia bước vào, vừa trừng mắt nhìn, vừa nhanh tay đóng cửa lại.

“Rõ ràng là anh biết em lúc này cực kỳ lo lắng chuyện sẽ có đám săn ảnh bám lấy, anh vẫn còn khiêu chiến tinh thần của em!”

Ngô Thế Huân cúi xuống thay giầy, lặng lẽ nghe vợ mình mắng mỏ, không kiềm được khẽ mỉm cười.

Anh nắm lấy vai Lộc Hàm, kéo người vào chỗ bàn ăn sau đó ấn cậu ngồi xuống ghế, rồi lại đặt đống đồ ăn mình mang đến lên bàn.

“Lo lắng cái gì, không phải ở đây còn có anh sao?” Với khuôn mặt tràn đầy vẻ đại gia, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng nâng cằm của Lộc Hàm lên.

“Hừ!” Lộc Hàm ghét bỏ quay đầu qua thoát khỏi móng vuốt của anh.

Ngô Thế Huân nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi lôi điện thoại từ trong túi ra nói: “Ngày kia 《Tầm Mịch》sẽ tiếp tục quay, em điều chỉnh lại tâm tình của mình đi, cái câu chuyện vớ vẩn này sẽ nhanh chóng qua thôi!”

Nói xong, anh kéo chiếc ghế ở bên cạnh Lộc Hàm ra rồi ngồi xuống, chống tay vào cằm nhìn cậu.

Không cần mở gói đồ ra, Lộc Hàm cũng đã ngửi được một mùi thơm rất nồng đó là mùi pha trộn của mực và tôm, rau thơm và hạt mè cùng nhau hòa quyện làm cho người ngửi được không kịp chờ đợi mà chỉ muốn mở ra ngay lập tức.

Nhanh chóng tách ra chiếc đũa dùng một lần, Lộc Hàm vội gắp một con tôm lên bỏ vào miệng, nhai một cách thỏa mãn, mỗi tế bào của cơ thể dường như cũng sảng khoái mà muốn “a” lên một tiếng.

Ăn xong một miếng giải tỏa cơn thèm, cậu mới bắt đầu than phiền: “Em thật sự rất là bực mình…”

Động tác của Ngô Thế Huân vẫn duy trì không đổi, yên lặng nhìn khuôn mặt đầy bực dọc của Lộc Hàm, trên khóe miệng của cậu vẫn còn vương tương ớt đo đỏ, khi nói chuyện cái miệng mấp máy đỏ mọng hấp dẫn không chịu nổi.

“Rõ ràng là hai người bọn họ tự đυ.ng phải em, kết quả lại nhất quyết vì chuyện cỏn con này mà muốn trả thù!”

Lộc Hàm bất mãn lại gắp lên một miếng mực.

“Hơn nữa là cái tình huống gì? Lại còn có người nói là em và cô ta có quan hệ, đây là cái gì với cái gì chứ!”

Lại buồn bực mà cạp một con tôm.

“Thôi được rồi, đây là ai bị trả thù chứ? Tự mình có kết quả như vậy lại còn làm loạn lên khiến em không thể sống yên!”

Ngô Thế Huân không tiếp lời, vẫn tiếp tục yên lặng lắng nghe.

Xem ra Lộc Hàm lần này thật sự không bị chịu đả kích, chỉ là tâm trạng có chút mất mát nên không có khẩu vị ăn uống, món lẩu khô hải sản thích ăn như thế mà cũng không ngoại lệ.

Xem ra cậu chỉ là buồn bực thôi!

Nhưng mà đổi lại là ai cũng sẽ buồn bực khó chịu như thế…

Lộc Hàm nghiêng đầu qua nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện người kia vẫn giữ nguyên một tư thế mà nhìn thẳng vào mình, vẫn là biểu tình “bình đạm” như thế?

Lộc Hàm lấy lại tinh thần, cúi xuống gắp lên một con tôm sau đó đưa đến bên miệng Ngô Thế Huân, nói: “Cho anh ăn này!”

Ngô Thế Huân trêu chọc nói: “Yo, ăn mãi rồi cũng nhớ đến chồng à?”

Đôi mắt của Lộc Hàm lập tức lại trở nên ai oán.

Ngô Thế Huân cắn lấy con tôm từ trên đũa của Lộc Hàm, lại vào lúc cậu không chủ ý anh giơ tay lên đặt lên gáy cậu dùng sức kéo cậu lại.

Môi của hai người tựa như sắp dính lại với nhau, khuôn mặt của Lộc Hàm trong nháy mắt đỏ lên, cậu nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân, nghe được âm tiết “ăn” từ trong miệng anh phát ra.

Sau vài cái giẫy dụa nho nhỏ, đôi mắt cụp xuống, miệng Lộc Hàm lại dè dặt mở ra cắn lấy con tôm trên miệng Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm muốn thoát ra, nhưng lại bị đối phương dùng lực giữ lấy, cho nên không thể không ngại ngùng mà chầm chậm nuốt xuống, sau đó quả nhiên là không ngoài dự đoán, môi của đối phương lại nhanh chóng dính lấy môi cậu bắt đầu nghiêm túc hôn.

Vốn là cánh môi ăn cay đã hơi đỏ lên hiện tại lại hôn đến cuồng nhiệt, Lộc Hàm cảm thấy môi mình có chút tê dại lại tựa như đã có cảm giác sưng lên.

Vì vậy cậu liền cực kỳ ngượng ngùng mà tìm chủ đề nói chuyện nhằm hoà hoãn tình thế: “Nói chuyện đi, là, là ai muốn trả thù cô ta, sao lại trùng hợp như vậy…”

Ngô Thế Huân bật cười, sau đó nhéo má Lộc Hàm nói: “Em ngốc đấy à, cái gì gọi là trùng hợp chứ, là anh làm đó được chưa?”

Lộc Hàm nhất thời kinh ngạc nhìn trợn to mắt nhìn Ngô Thế Huân.

“Anh? Anh? Anh làm sao lại có cái…” Lộc Hàm lúc này có chút hỗn loạn.

Ngô Thế Huân: “…”

Hửm, cảnh này không đúng!

Mục đích làm lộ ra chuyện kia, không phải là muốn em ấy biết người đàn ông của em ấy thần thông quảng đại đến thế nào ư, sau đó em ấy sẽ kích động mà cảm kích đến mức nào? Sao bây giờ đột nhiên lại đổi thành chuyện mình bị lộ ra là đã xem mấy bức ảnh cắt từ video kia của Lục Mạn là sao?

Ngô Thế Huân giả vờ trấn tĩnh.

“Là mua tin tức từ mấy cái nick bát quái đó, anh không tự mình sắp xếp đâu, Lâm Tranh là chủ mưu đó!”

Lộc Hàm ngập ngừng nói: “Ừm…”

Lộc Hàm dứt khoát nói tiếp: “Em cảm thấy cái tên “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí” kia chắc hẳn là một nhân vật trong giới, em vẫn luôn cảm thấy hắn ta là cố ý đối chọi với em!”

Nói đến đây, Ngô Thế Huân cũng nhớ đến chuyện lúc chiều nay cùng Lâm Tranh xử lý vụ tin đồn, bọn họ cũng có cảm nhận tính công kích của chủ weibo “Gọi tôi là kẻ đào bới giới giải trí”. Sau đó thông qua điều tra, đích thực cũng phát hiện người này thân phận không đơn giản tất cả những thông tin xác thực đều như thể bị cố tình giấu đi.

“Hắn ta và cái người vẫn luôn ở phía sau hãm hại Lộc Hàm, chắc hẳn là có quan hệ.” Đây là kết luận cuối cùng của Lâm Tranh.

Ngô Thế Huân khẽ cười, trả lời: “Vớ vẩn, khả năng tưởng tượng của em cũng phong phú quá đấy!” Sau đó liên trực tiếp đem người từ trên ghế ôm lên.

Lộc Hàm giật mình: “Anh làm gì đấy???”

Ngô Thế Huân ôm lấy người, trực tiếp đi về hướng phòng ngủ: “Muốn được bù đắp “phát súng” chưa bắn hôm qua!”

————————————————————————

Tiểu kịch trường

Lộc trong suốt: Em đã đang bực mình thành cái dạng này rồi, anh vẫn còn tâm trạng nghĩ chuyện xxoo!

Ngô ảnh đế: Không nhìn ra đó, thấy em ăn ngon miệng lắm mà!

Lộc trong suốt: …

Ngô ảnh đế: Em đừng quên, mấy chương trước chúng ta đã cùng nhau thảo luận một tuần ba đến năm lần để đảm bảo cuộc sống khỏe mạnh.

Lộc trong suốt: Anh đem cái lý luận vớ vẩn ấy cút đi!

Ngô ảnh đế (không nghe thấy) (nhỏ giọng tính toán): Hôm nay là thứ bảy, tuần này mới hai lần, cho nên tính toán một chút, ngoại trừ lần này, ngày mai anh còn có thể làm thêm hai lần…

Lộc trong suốt: …
« Chương TrướcChương Tiếp »