Chương 6: Chụp trộm

Tạ Chu Dao vội vàng đi vệ sinh xong, lúc đi ra còn lặng lẽ nhìn xung quang một chút, hành lang tòa nhà công ty giải trí Dao Cầm trống rỗng, vô cùng yên tĩnh.

Cậu bán tin bán nghi móc thẻ nhân viên, sau đó lấy sổ tay giành cho người mới mà người phỏng vấn sáng nay đưa cho cậu, tìm được nơi ăn cơm gần cậu nhất, chính là ở tầng này.

“Cơm duyên phận đi?” Tạ Chu Dao nhíu mày, có chút khó hiểu với cái tên, cậu tìm đường đi tới, dưới chân đi qua cầu vượt cao ốc tới cao ốc bên cạnh, thuận lợi tìm được nhà ăn ở tầng 2.

Cậu đi lại gần liền phát hiện, nơi ăn cơm ở ngay khu đầu tiên, thế mà tìm không được một người khác nào.

“Tới ăn cơm duyên phận đi, cảm nhận sức mạnh của duyên phận! Xin chào, ăn chút gì nhé?” Người phục vụ ở quầy thuần thục nói ra khẩu hiệu buôn bán, nhiệt tình đưa tới một phần thực đơn, “Hôm nay người gọi cơm, còn tặng một phần tuyết quế nhưỡng.”

Tạ Chu Dao nhận lấy, chỉ nhìn thấy trên thực đơn có “Cơm một người” có các danh mục món ăn, salad thịt thăn khoai giác hấp cơm....., ước chừng có 10 loại.

“Thật sự là phần của một người ăn sao? Nhiều quá rồi.” Tạ Chu Dao do dự nói, cậu cảm thấy lượng cơm này đủ cho một bàn người ăn.

“Đúng vậy, có khách hành còn gọi 3 phần ăn mới đủ.” Phục vụ thản nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tạ Chu Dao có chút tìm tòi, hắn làm việc ở đây 30 năm, còn thật sự chưa gặp vị khách nào nói phần cơm một người quá nhiều, đến lượng cơm của tộc chim sơn ca nhỏ nhất, cũng gọi hai phần.

“Tôi gọi một phần.” Tạ Chu Dao bất đắc dĩ nói, cậu gọi một phần salad, tích thẻ rồi lên tầng.

Tầng hai của nhà ăn là kết cấu lộ thiên, cầu gỗ đi lên, Tạ Chu Dao ở chỗ ngoặc nhìn thấy tầng hai có một vị khách, anh ta ngồi ở dưới một cái ô che nắng duy nhất, mặt hướng về phía rào chắn cầu thang, nhìn tư thế này là đang vùi đầu ăn cơm.

Tạ Chu Dao cách một đoạn khoảng cách cũng có thể nhìn được thân hình khỏe mạnh của người nọ, cậu nhìn một cái, rồi rất nhanh dời mắt đi.

Hôm nay Kinh thị hiếm khi có được ngày bầu trời màu xanh nắng ấm, tầng hai lộ thiên còn trồng không ít hoa cỏ, vừa vặn là thời gian ăn cơm, Tạ Chu Dao gần đầy bị thời tiết sương mù ảnh hưởng có chút héo rũ, lúc này tam trạng cũng tốt lên không ít, cậu tìm một vị trí ngồi gần bên lề, an tĩnh bắt đầu lật xem tư liệu mà người đại diện sáng nay đưa cho cậu.

Cách đó không xa, Băng Di ăn đến no lửng có cảm nhận, động tác trên tay dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Thiếu niên mặt mày thanh tú chống tay trên bàn, tay còn lại chậm rãi lật xem tài liệu, cúi đầu biểu tình vô cùng chuyên chú, cần cổ tinh tế, dưới bàn là đôi chân dài thẳng tắp giao đặt cạnh nhau, tùy ý lại thả lỏng.

Băng Di an tĩnh nhìn vài giây, lưu luyến mà thu hồi tầm mắt, cơm trước mặt cũng không rảnh lo ăn nữa, tay cầm thìa cũng không nhịn được mà niết niết, cầm điện thoại ở bên cạnh lên.

Thiết bị điện tử này là mấy ngày nay anh học được, Thần long lạc hậu cảm thấy dùng khá tốt, đặc biệt là công năng chụp ảnh.....

Băng Di nhấn mở phần mềm chụp ảnh, thành công đổi thành camera trước, lặng lẽ giơ điện thoại lên, hơi cao hơn tầm vai một chút, nhìn phía sau xuất hiện một thân ảnh, mới ấn xuống nút chụp ảnh.

“Tách....”

Điện thoại còn cài đặt chế độ ban đầu thành thực vang lên âm thanh nhắc nhở chụp ảnh, thanh âm vang lên ở tầng hai yên tĩnh phá lên lảnh lót.

Trong đầu Băng Di ầm một tiếng, điện thoại trong tay thiếu chút nữa không cầm vững, hô hấp của anh hơi nhanh lên, cảm ứng được sức mạng trong thân thể bắt đầu mất kiểm soát, nhan chóng duỗi tay sờ đầu, mới đem sừng rồng nhú lên ấn trở về.

Anh không dám động nữa, toàn thân căng chặt.

Bên kia Tạ Chu Dao cũng nghe thấy động tĩnh, cậu theo bản năng liếc nhìn một cái, không phát hiện ra cái gì khác thường, nhìn đối phương đặt tay lên đầu, cho rằng đối phương đang selfie, vẻ mặt như thường thu hồi ầm mắt, tiếp tục đọc tài liệu trong tay.

Băng Di đợi nửa ngày, không đợi được cảnh tiếp theo, lại lén lén quay đầu liếc mắt xác nhận một cái, sau đó mở điện album ảnh, camera trước chụp ảnh có chút mơ hồ, Băng Di cũng không để tâm, anh phóng to bóng dáng của Tạ Chu Dao, nhìn rất nghiêm túc.

Nhưng nhìn rồi nhìn, anh lại không thấy thỏa mãn, đợi đến khi phục vụ đưa cơm lên tầng, anh liền để cho phục vụ thu dọn sạch sẽ bàn trước mặt.

Thần Long quay đầu nhìn ô trên đỉnh đầu, lại nhìn về bầu trời, có kế hoạch.

Bàn đã dọn sạch sẽ, ô mở rộng, vô cùng thích hợp hai người ngồi chung, lúc này nếu như mưa xuống, anh mời cậu qua đây ngồi, cậu hẳn là sẽ không cảm thấy đường đột nhỉ? Vậy đã ngồi cùng nhau rồi, cũng có thể nói chuyện.....

Thần long diễn thử kế hoạch trong đầu vài lần, cảm thấy có thể, liền nhắc cổ tay lên, thần lực màu xanh lam nhạt bắt đầu xoay quanh ngón tay, theo không khí mà bay tứ tán.

Mắt nhìn thấy bầu trời sáng sủa đột nhiên tối sầm xuống, xung quanh tràn ngập không khí ẩm ướt, Băng Di lưng eo thẳng tắp, suy tư nên mở miệng nói thế nào, chính vào lúc anh đang rối rắm, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Tạ Chu Dao chán ghét trời đầy mây vốn dĩ muốn bò lên đây phơi nắng, nhìn thấy thời tiết trở mặt, lập tức nhanh chóng quyết định thu dọn tài liệu, bưng khay salad đứng lên, đi nhanh vài bước, bạch bạch bạch đi xuống tầng.

Băng Di xoay người, nhìn thấy chỗ ngồi trống không lâm vào trầm mặc, anh hít một hơi thật sâu, đứng lên đi xuống tầng, lại phát hiện dưới tầng không có ai.

Bên ngoài, Tạ Chu Dao tính toán thời gian lớp tập huấn, cũng không có cách nào tiếp tục ra ngoài ăn cơm, dứt khoát xác theo túi đáng gói đồ ăn chạy lấy người.

Lớp giám định điện ảnh nghệ thuật và thưởng thức được sắp xếp vào buổi chiều, Tạ Chu Dao trước tiên tới tầng phòng học, lại tìm phòng nghỉ gần đó ăn cơm, vẫn may món salad có thể ăn lạnh, ăn xong cũng không còn khí vị, cậu mở cửa sổ thông gió, ghé vào bàn nghỉ ngơi ngủ gật, đến giờ thì đến lớp báo cáo.

Lão sư sớm đã nhận được tin tức của người đại diện, biết được có người mới ký hợp đồng đến bên này bàng thính, Tạ Chu Dao vào phòng học trước, còn cho rằng phải chào hỏi giới thiệu với lão sư, thật không ngờ vừa mới vào đã phát hiện lão sư cười nhìn qua.

“Chu Dao, đúng không?” một phụ nhân một thân sườn xám tóc bạc, biểu tình rất ôn hòa, “Hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay chủ đề là tình yêu vượt chủng loại, sẽ chọn ra ba trích đoạn điện ảnh, sau khi hết tiết bài tập cậu cũng phải nộp lên.”

Phòng học rất nhỏ, đại khái là không có nhiều nghệ sĩ đi học, Tạ Chu Dao rất lâu rồi chưa thể hội cảm giác như đi học lớp dưới, cậu lễ pháp chào hỏi lão sư, nghe lão sư nói gật gật đầu, thật không ngờ cậu đến bàng thính cũng phải nộp bài tập về nhà, lúc này bị yêu cầu, cũng không bài xích ngược lại rất mong chờ.

Cậu ngồi vào vị trí phía sau, phòng học tắt đèn chỉ có màn hình lớn là sáng lên, lục đυ.c có nghệ sĩ tiến vào, bọn họ đều chú ý tới Tạ Chu Dao lạ mặt, nhưng lão sư ở đây cũng không tiện đi tới chào hỏi.

Lão sư phân tích đơn giản xong, điện ảnh được chiếu, Tạ Chu Dao vừa xem vừa ghi nhớ một vài quan điểm linh cảm, chuẩn bị dùng để tối về làm bài tập.

Vừa đến giờ tan học, có nghệ sĩ nhìn về phía sau, đứng lên chuẩn bị đi về phía hàng ghế sau, Tạ Chu Dao còn đang đắm chìm trong phim điện ảnh, đang chỉnh lý bút ký của mình.

Cộc cộc.

“Chu Dao, lại đây.” Người đại diện đến đúng giờ tan học gõ cửa lớp, cô cầm mấy văn kiện, ý bảo Tạ Chu Dao ra ngoài.

Tạ Chu Dao ngẩng đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đặc, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt lão sư.

Lão sư và người đại diện thấy vậy, nhìn nhau cười, các cô còn lâu rồi chưa nhìn thấy người mới lễ phép chu toàn như vậy, cũng không biết là nhãi con nhà nào.

Người đại diện chính là người buổi sáng lúc phỏng vấn muốn Tạ Chu Dao ký vào hợp đồng tự do, lúc này cười hỏi, “Cảm giác lên lớp thế nào?”

“Không tồi.” Tạ Chu Dao gật đầu, “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Gọi chị Gia, có chút chuyện.” Người đại diễn Diêu Gia dáng người cao gầy, môi đỏ bật cười, rất có khí tràng đại tỷ, dẫn Tạ Chu Dao đi về phía phòng làm việc, “Về chuyện sau này cậu có hướng phát triển về lĩnh vực gì, chúng tôi đã có thảo luận, chiều nay tôi sửa sang lại tài nguyên trong tay, cảm thấy nếu như muốn tạo ra hình tượng cá nhân, phải đề cao giá trị thương mại, ca sĩ cùng diễn viên có thể phát triển song song, sẽ càng thích hợp với con đường khác hơn, cậu cảm thấy thế nào?”

Tạ Chu Dao suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Chị Gia, là như vậy, tôi là xuất thân học quay chụp, muốn chuyển sang ngành khác, tôi đều phải học tập để năng cao, tôi không bài xích ca hát và diễn xuất, nhưng đều cần có quá trình thích ứng.”

“Thanh nhạc và diễn xuất cũng chưa từng học, minh tinh ca hát đóng phim cọ nhiệt độ, trong giới có quá nhiều, cậu kiên trì muốn học tập trước, chuyện này tôi tán thưởng, dù sao diễn xuất ca hát cũng là kỹ thật sống, muốn làm là làm cả đời, trước khi cậu chưa chuẩn bị tốt, tôi đẩy cậu đi kiếm tiền, thì đây là cách làm cắt đứt tiền đồ.” Diêu Gia chọn ra vài văn kiện, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước khi tiến nhập vào ngành này, tiếp xúc thích ứng với hoàn cảnh ngành này là vô cùng cần thiết, đây là kịch bản một hạng mục webdrama, trong đó có một vai phụ nhỏ còn chưa xác định diễn viên, tôi cảm thấy cậu có thể qua đó để luyện tập.”

Tạ Chu Dao đối với chuyện người đại diện nhanh như vậy đã cho cậu vào đoàn phim có chút kinh ngạc, cậu lật văn kiện, nhìn thấy trang thứ nhất là nhân vật phụ nhỏ trong truyện, và cả số cảnh phim nhân vật và thời gian, lập tức có thể hiểu được.

Web drama đề tài cổ đại, trực quan hơn mà nói là kịch bản tu tiên huyền huyễn, nhân vật này là đồng môn sư huynh với nam nữ chính.

Sư huynh được định là thiên tài cao lãnh, lúc cùng nam chính xuống núi rèn luyện, trợ giúp nam chính cứ được nữ chủ sắp bị người trong ma giới ức hϊếp, sau đó trong quá trình chính đối với tà, vì bảo vệ nam nữ chủ trọng thương mà chết, cuối cùng thi thể bị đám người ma giới giành làm dược trì, có thể nói là kết cục tan thanh tro bụi.

Hiện giờ là trung tuần tháng 2, đoàn phim đã bắt đầu khai máy, nhưng cảnh phim liên quan đến vị sư huynh này, lại được xếp đến tháng 4.

“Xem như là nam số 5? Tôi nhìn một chút, cả bộ phim xuất hiện không tới mười lần, phần diễn ít, độ khó không cao, đến lúc đó để lão sư giảng một một với cậu, nhằm vào tính độ phá.” Người đại diện trình bày lý do, “Chủ yếu là để cậu đi làm quen với kết cấu của đoàn làm phim, xác định xem mình rốt cuộc có thích ngành nghề này không.”

Tạ Chu Dao cầm kịch bản về, lại đi tới hiệu sách mua một đống sách thư tịch về biểu diễn, sách lý thuyết, tối hom đó thức đêm đọc kịch bản một lượt, đợi tắm rửa xong đã là nửa đêm, nằm trên giường trong đầu đều là tình tiết trong kịch bản, lăn lộn trên giường một lúc lâu mới ngủ được.

Trong giấc mơ cậu một thân xiêm y màu trắng, biến thành sư huynh xui xẻo trong kịch bản, nhưng đối mặt không phải là kẻ địch, mà là một con rồng rất lớn.

Một con rồng có sừng dài đến rất khoa trương, lần này ở giữa không trung, một đôi mắt rồng còn sáng hơn lưu li, phản chiếu màu xanh thuần khiết độc đáo của sông băng.

Bất đồng với dĩ vãng con rồng này sẽ nằm ngủ, cảnh tượng tĩnh lặng như bức họa, lần này nó “sống” rồi, nhìn thấy Tạ Chu Dạo xuất hiện, bay về phía trước, dùng hai sợi "râu rồng" duỗi ra, mang theo hàn khí ôm người vào lòng.

Tầm mắt lay động, Tạ Chu Dao bừng tỉnh, hô hấp dồn dập ngồi dậy, trong đầu đều là hình ảnh kỳ lạ đó, cậu thật lâu không có cách nào rút ra khỏi giấc mơ.

===

Băng Di: Cơm duyên phận? Duyên phận tuyệt duyệt không thể tin được!

[10 phút sau]

Băng Di:.......ấm ức.