Chương 97

CHƯƠNG 97: Song Đường CP [viên đường thứ bảy]

Đường tiểu bá vương vui vẻ đến mức đuôi sắp vểnh lên tới trời rồi, liền gọi nhân viên phục vụ tới.

Nhân viên phục vụ cười hỏi: "Xin hỏi quý khách là muốn thêm đồ ăn sao?"

Đường Vực đen mặt đứng lên, lấy thẻ ra, "Thanh toán."

Đường Hinh nhìn Đường Vực thanh toán xong, có chút mệt rã rời mà ngáp một cái, đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, Đường Vực cất thẻ vào trong vì, vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy cô gái vừa nãy vui vẻ đến mức muốn vẫy đuôi bây giờ mắt đã đỏ ngầu.

Anh sửng sốt một chút, thấy cô che miệng ngáp một cái, nhịn không được phì cười: "Ăn no rồi buồn ngủ, em là heo à?"

Đường Hinh đỏ mắt trừng anh, "Tôi ngồi máy bay hai mươi tiếng đồng hồ! Có thể không mệt sao?"

Cô cũng không phải là Iron Man.

Đường Vực thấy cô dụi dụi mắt, trong lòng mềm mại, vỗ vỗ đầu cô, "Được rồi, đưa em về nhà."

Đường Hinh thật sự là rất mệt, ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ, mau đưa tôi về nhà đi."

Hai người rời khỏi bàn ăn, Đường Vực nắm chặt tay cô, Đường Hinh giãy giụa một chút, không vui nói. "Cũng chưa đồng ý với anh, anh đừng có chiếm tiện nghi của tôi trước có được không?"

"Trước đây cũng chiếm đấy thôi, em cũng đã đồng ý gì đâu." Đường Vực nắm lấy tay cô không buông, đi xuống lầu dưới.

"Như vậy tôi sẽ cảm thấy là tôi đang chịu thiệt." Đường Hinh giơ tay, cúi đầu cắn lên tay anh.

"Em .. là chó sao?" Đường Vực không thể tin được mà nhìn cô, để yên cho cô cắn, cô không dùng lực, nên cũng không quá đau, Đường Hinh vừa cắn vừa ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh một chút cũng không đổi, hừ một tiếng, vung tay anh ra, bước nhanh về phía trước.

Đường Vực nhìn thoáng qua dấu răng trên mu bàn tay, có chút chói mắt, thôi chính mình đang theo đuổi người ta, nhịn đi vậy.

Xuống tới dưới lầu, Đường Vực mở cửa xe, Đường Hinh ngồi vào, đợi vài giây, nhận ra anh còn chống tay đứng bên cạnh cửa xe phía bên cô, ngẩng đầu, có chút không hiểu mà nhìn anh, "Anh làm gì?"

Đường Vực liếc cô, "Em muốn suy nghĩ bao lâu? Hơn một tháng?"

Quá lâu.

Bọn họ đã lãng phí nhiều thời gian như vậy rồi.

Được thôi, anh thừa nhân trước đây anh có phần không đứng, nhưng hơn một tháng quả thực là quá lâu.

Đường Hinh nghiêng đầu, hừ một tiếng: "Tôi mới không giống anh, kéo dài đến một tháng mới trả lời, tra nam*!"

*từ lóng chỉ những người đàn ông cặn bã, hư hỏng.

Đường Vực: "..."

Đột nhiên bị chụp mũ, anh thực khó chịu mà nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của cô một chúc, xúc cảm so với trước đây còn tốt hơn, cho đến khi cô kêu đâu, anh mới buông tay, "Vậy muốn bao lâu?"

Đường Hinh xoa mặt mình, "Không biết, tuỳ tâm trạng."

Đường Vực hừ lạnh, lại nhéo mặt cô một chút, lười ép hỏi cô, trực tiếp vòng về ghế lái. Đường Hinh vuốt vuốt gương mặt mình, quay đầu nhìn anh, mắng: "Cái tật xấu gì đây, suốt ngày nhéo mặt tôi."

Đường Vực liếc nhìn về phía cô, tay đặt lên vô lăng, sắc mặt có chút nghiêm túc, "Đường Hinh, suy nghĩ của em anh yêu cầu chấn chỉnh lại cho đúng. Thứ nhất, anh không phải là tra nam gì gì đấy, cùng anh yêu đương anh sẽ chiều chuộng em, nhường em, đường nhiên không thể quá đáng. Thứ hai, sau này không nên chỉ thích mặt anh và tiền của anh, nên thích con người anh nhiều hơn một chút, biết không? Thứ ba, đồng ý sớm một chút, hưởng thụ phúc lợi của bạn gái sớm một chút, hửm?"

Đường Hinh sửng sốt nhìn anh, "Như thế nào gọi là quá đáng?"

"Tuỳ tình huống."

"..."

Đường Hinh nghĩ nghĩ, Đường Vực đối xử với cô thật sự là khá tốt, miễn là không chạm đến điểm mấu chốt, điểm mấu chốt của đàn ong không phải là mấy cái kia sao? Cô hẳn là không nên đυ.ng vào, thế nhưng ...

"Thích mặt của anh và tiền của anh có gì sai sao? Ai mà không thích người xinh đẹp chứ, ai mà không muốn bạn trai của mình đẹp trai chứ! Hơn nữa, trên thế giới này có người không thích tiền sao? Tôi chính là muốn làm tiểu phú bà. Tôi thích tiền của anh mặt của anh cũng .."

Cũng giống như thích anh vậy không có gì khác nhau cả, Đường Hinh muốn nói thế.

Hơn nữa, cô là thích con người của anh trước.

"..."

Đường Vực nhìn cô, vô cùng muốn bổ đầu cô ra xem bên trong chứa những gì.

Đường Hinh nói xong, nghĩ đến chuyện thứ ba mà anh nói, có chút hưng phấn mà nhìn anh, "Vậy phúc lợi của bạn gái là cái gì?

Đường Vực nói: "Em muốn gì, anh đều có."

Đường Hinh nháy mắt: "Sao anh biết được tôi muốn cái gì? Lỡ như không có thì sao?"

Không có?

Đường Vực cảm thấy chính bản thân mình không có gì có thể thoả mãn Đường Hinh, cô ngoài mặt thoạt nhìn có vẻ kiêu căng tuỳ hứng, thật ra rất đúng mực, biết tiến biết lùi. Hơn nữa những thứ cô thích vô cùng đơn giản, rất nhiều cảm xúc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, chẳng qua chỉ có vài quan điểm nào đó là phải cần sửa lại cho đúng, có đôi khi mạch nào không quá giống người bình thường.

Thế nhưng, giờ phút này những vấn đề đó không có gì là lớn.

Vấn đề lớn nhất hiện giồ là, nhanh chóng có được sự đồng ý của cô.

Anh khởi động máy xe, chạy xe ra ngoài, duỗi tay sờ sờ trên mặt cô một chút, "Em tin anh đi, không có anh cũng biến ra cho có cho em."

"..."

Anh tưởng anh là Doraemon à!

Đường Hinh quay đầu nhìn xem ngoài cửa sổ, khoé miệng không nhịn được mà cong lên, không kiềm chế được mà nghĩ, phúc lợi của bạn gái là cái gì đây? Đưa thẻ đen sao? Cô nhắm mắt lại, vui sướиɠ mà nghĩ. Bằng không, đồng ý với anh ấy đi, người vừa giàu có vừa đẹp trai lại chiều cô như vậy không biết tìm ở đâu ra!

Đường Vực lái xe chạy lên tuyến đường chính, nhìn cô một cái, nhận thấy đầu cô nghiêng qua một bên, đôi mắt cũng nhắm lại, cũng không biết là có phải đang ngủ hay không.

Anh duỗi tay, chỉnh nhạc nhỏ lại.

Một lát sau, Đường Hinh đúng là ngủ thật.

Xe ngừng ở dưới lầu, Đường Vực quay đầu đưa mắt nhìn, chỉnh ghế dựa về sau một chút, nửa nằm ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng gọi: "Tiểu phú bà."

Tiểu phú bà không tỉnh.

Anh cười một cái, cũng không gọi cô nữa.

Nửa tiếng sau, đã nhanh mười một giờ rồi, ngủ như vậy không thoải mái, Đường Vực dựa người qua, dùng ngón tay chọc chọc mặt cô, da mặt cô trơn bóng mềm mịn, co dãn thật tốt. Đường Vực chọc đến nghiện, nhìn hàng lông mi dài run rẩy, khoé miệng bật cười thành tiến, trước đây sao không hề nhận thấy, cô gái này đáng yêu đến vậy chứ?

Đường Hinh nửa mơ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng mà nói: "Đường Vực đại móng heo ..."

Đường Vực: "..."

Anh chọc một cái mạnh lên mặt cô, cười nhạt: "Ngủ rồi còn mắng chửi người à?"

Đường Hinh mở nửa con mắt, quay đầu, mơ màng nhìn, cả người vẫn còn chưa tỉnh hẳn, thấy khuôn mặt anh tuấn của Đường Vực chậm rãi tới gần, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, cô chớp chớp đôi mặt, Đường Vực liền cúi đầu hôn xuống.

Cô ưm một tiếng, thầm nghĩ mày mà lúc nãy ăn lẩu xong còn ăn thêm trái cây và sữa chua, trong miệng vẫn còn vị ngọt.

Đường Vực cắn môi cô, giọng nói trầm thấp: "Tỉnh rồi?"

Cô đẩy anh một chút.

Đường Vực cười cười: "Em muốn thế nào mới có thể đồng ý với anh?"

Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Đường Vực cũng đã có chút hiểu biết với Đường Hinh, biết cô chắc chắn có điều kiện.

Đường Hinh bị anh hôn đến mức có chút không thở nổi, cô trốn tránh nụ hôn cuồng nhiệt của anh, đứt quãng trả lời: "Muốn .... Anh nói 99 lần ... thích tôi, tôi liền đồng ý với anh ..."

Đường Vực ngẩng đầu, nửa híp mắt nhìn xem cô, "99 lần?"

Đường Hinh thở hổn hển, sau này phải cảnh giác một chút, canh chừng người đàn ông không nói không rằng liền chiếm tiện nghi của cô, "Đúng vậy 99 lần, nói xong tôi liền đồng ý với anh."

Một lần nói xong 99 lần "Anh thích em" ...

Hẳn là rất ngốc đi?

Đường Vực nhìn cô, "Anh thích em."

Đường Hinh cười, nâng cằm lên, tiếp tục đi .... Nói đủ 99 lần!

"Còn lại sau này từ từ nói, nói một lần sợ em nghe đến nhàm." Nói xong, nhéo nhéo mặt cô một chút, đẩy cửa xe ra, "Được rồi, đưa em lên lầu, về nhà rồi ngủ cho ngon."

Đường Hinh: "..."

Cô còn tưởng muốn nói cho xong.

Cô xuống xe, Đường Vực đã lấy xong va li hành lý thật lớn ra ngoài, cô cũng lười tự mình đem lên, cam chịu để anh đi theo lên lầu.

Đường Hinh ở tầng 15, đi vào thang máy, lấy di động ra nhìn một chút, đã mười một giờ rưỡi rồi, "Đường Vực, anh đem hành lý lên lầu xong thì đi ngay nhé, tôi muốn tắm rửa đi ngủ."

"Vậy thì anh phải đi đâu?"

"... Không được, có nghĩ cũng đừng nghĩ."

Leng keng –

Đường Vực đẩy va ly hành lý ra ngoài, Đường Hinh lấy ra chìa khoá từ trong ba lô, vừa mở cửa vừa cảnh cáo anh: "Anh chỉ có thể ngồi mười phút thôi."

Đường Vực biết cô là thực sự mệt mỏi, cũng không có dự định ở lâu, có chút không kiên nhẫn mà nhéo mặt cô, "Mau mở cửa đi."

Cửa mở ra, không khí có chút vắng lặng.

Tháng trước cha cô đi công tác có đến đây ở hai ngày, căn hộ này đã một tháng rồi không có ai ở, Đường Vực đi vào, hỏi cô: "Va ly hành lý để trong phòng em phải không?"

"Không cần không cần, đồ của tôi rất nhiều, để ở phòng khách từ từ soạn lại"

Đường Hinh chạy đến mở cửa sổ thông gió, Đường Vực đẩy va ly hành lý của cô để bên cạnh sô pha.

Cô trở về ngã nhào lên ghế sô pha, hạnh phúc ôm lấy một cái gối ôm, "Rốt cuộc cũng về đến nhà rồi!"

Đường Vực cười một cái, khom lưng xoa xoa lên đầu cô, "Em đi ngủ sớm đi, anh đi về, nhé?"

"Ừm."

Cô đứng lên, đi theo ra đến cửa.

Đường Vực đứng ở huyền quan, như cười như không, "Muốn anh ở lại giúp em sửa sang hành lý, hay là nói xong 98 lần kia không? Hửm?"

Đường Hinh đỏ mặt, "Không cần, anh mau trở về đi thôi!"

"Thật sự không cần à?"

Đường Hinh trực tiếp mở cửa, cười tủm tỉm làm một động tác mời, "Đường tổng đi thong thả."

Đường Vực thu lại nụ cười, cúi đầu hôn cô một chút, quay người rời đi.

Bọn họ hiện giờ so với bạn trai bạn gái có gì khác nhau sao?

Đường Hinh đóng cửa lại, quay về phòng khách mở va ly hành lý ra, đem giày phía trên cùng với mấy thứ đồ đạc linh tinh lấy ra ngoài, rồi mới từ trong đống quần áo kéo ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, Jaeger-LeCoultre*, là mẫu mới nhất, lần trước lúc thấy trên tạp chí, liền cảm thấy rất thích hợp với Đường Vực.

*hãng sản xuất đồng hồ xa xỉ phẩm của Thuỵ Sĩ, thành lập từ năm 1833. Đa số đồng số của hãng đều được làm bằng tay và độc nhất vô nhị. (nguồn: google)

Hơn mười vạn tệ, là món quà đắt nhất mà Đường Hinh từng mua.

Cô mua túi xách cũng chưa bao giờ tiêu nhiều tiền đến vậy.

Thế nhưng ...

Đường Vực đã phát cho cô nhiều bao lì xì như vậy rồi, cô mua đồng hồ hình như cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Cô cầm lấy hộp đựng đồng hồ đi về phòng, để vào trong ngăn kéo, chờ đến khi Đường Vực nói đủ 99 lần thích cô, cô liền tặng cho anh.

Lúc Đường Hinh tắm rửa xong, mắt cũng mở không nổi nữa, trực tiếp ngã lên giường ngủ mất.

....

Bên kia, Đường Vực về đến nhà, tắm rửa xong mặc áo choàng tắm ra tới, vừa đi vừa cầm khăn lông lau tóc, đi đến phòng khách, cầm lấy điện thoại di động đang đặt ở huyền quan lên, đi đến bên sô pha ngồi xuống.

Kiểm tra email trên điện thoại di động một chút, rồi click mở Wechat.

Lúc anh đang lái xe trên đường về Đường Hinh đã đăng trạng thái lên vòng bạn bè: Tôi đã trở về rồi! Các bạn có kèo có thể tìm tôi đi chơi!

Bạn bè tương xứng: [Một ngày nào đó sẽ biến thành kẻ có tiền.jpg]

Khoé miệng anh cong cong, chuẩn bị phát bao lì xì cho cô, lúc vừa chuẩn bị gửi đi, đột nhiên ngừng một chút, cười cười đem dòng chữ "Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi" đổi thành "Anh thích em."

99 lần đúng không?

Được thôi.

Đường Vực gãi cằm, thong thả ung dung dùng tốc độ tay cực nhanh mà phát 99 bao lì xì cho Đường Hinh.

Rạng sáng 1 giờ, đã phát xong.

...

Giấc ngủ này của Đường Hinh ngủ đến mức trời sập cũng không biết, cho đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Vẫn là bị tiếng chuộng điện thoại di động đánh thức.

Cô nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ, nhận cuộc gọi, trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngọt ngào mềm mại hỏi cô: "Tiểu thư, xin hỏi, cô yêu cầu cho vay sao? Blah blah ..."

"Tôi muốn vay mười tỷ, các người có sao? Tôi biết các người không có, bạn trai của tôi có các người không biết sao? Trước khi lừa dối người khác còn không tìm hiểu kỹ tôi chính là tiểu phú bà sao? Không biết bạn trai tôi là người giàu có sao?"

"..."

Đường Hinh trực tiếp cúp điện thoại.

Ghét những cú điện thoại lừa gạt thế này! Làm quấy nhiễu mộng đẹp.

Thông báo Wechat ...

Cô click mở Wechat, thấy thông báo tin nhắn của Đường Vực là 99, cô sửng sốt một chút, Đường người giàu có lại phát cho cô 99 bao lì xì sao?

Đường Hinh click mở khung chat, ngay tức thì bị một loạt bao lì xì bay đến muốn hoa cả mắt, Đường Vực ... tối hôm qua khoảng một giờ sáng, đã phát cho cô 99 cái bao lì xì ...

Vấn đề không phải ở 99 cái bao lì xì, mấu chốt là ...

Đường Vực: [anh thích em][anh thích em][anh thích em][anh thích em][anh thích em][anh thích em]....

Đủ hết 99 lần [anh thích em]!

Nếu cô thu bao lì xì, có nghĩa là chấp nhận những lời tỏ tình này của anh.

Mà những lời tỏ tình này thật sự quá khốn nạn ...

Đường Hinh sửng sốt hồi lâu, cũng không biết là nên thu hay không nên thu.

-Hết Chương 97-