Chương 17

Lục Trác Phong nói vừa dứt câu, liền lập tức rời đi.

Hàn Tĩnh hai tay chống hông cong khoé miệng cười, nhìn về phía bóng lưng của anh buồn bực phun khói thuốc, có phần không hiểu rõ, không có là không có cái gì? Không có hẹn hò với Minh Chúc? Càng không có bỏ rơi cô gái nhỏ sao?

Về lại ký túc xá, Minh Chúc và Đường Hinh cùng đi rửa mặt, Đường Hinh nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô, có chút quan tâm:

“Cậu không sao đó chứ?”

Minh Chúc lắc đầu: “Không sao.”

Đường Hinh thở dài, nhịn không được nói:

“Cậu nói chuyện yêu đương như thế này ….. cũng không biết nói sao, có cùng nhau hẹn hò hay không cũng không rõ, qua mấy năm mới xác định được, thì đã thành bạn gái cũ, chẳng thà đừng nhắc đến cho rồi.”


Không thể hiểu được làm sao lại trở thành bạn gái cũ.

Minh Chúc cúi đầu cười cười, mở khoá vòi nước, vội vàng tát nước lên mặt, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại một chút, nhưng cô nhận ra rằng việc cô để tâm nhất không phải là khoảng thời gian năm năm sau mới biết mình bị chia tay, mà là cô hoàn toàn không biết gì về anh cả.

Bất kể là lúc trước, hay là hiện tai, cô thật ra không thể hiểu rõ anh, chỉ có rung động cùng yêu thích thì có ích gì, một cước là có thể bị đá văng.

“Nói chuyện chính là nói chuyện, tớ không hối hận.”

Danh xưng bạn gái cũ thật sự có chút mỉa mai.

Minh Chúc lấy khăn đắp lên mặt, cắn cắn môi, cô vừa nãy có thể xem là bị Lục Trác Phong đá không?

Đường Hinh lắc đầu, để cô bình tĩnh lại một lúc.

Lát sau, Lâm Tử Du ôm thau rửa mặt đi đến bồn rửa, nhìn thấy Minh Chúc đắp khăn lên mặt yên lặng thật lâu, nhịn không được hỏi: “Đây là phương pháp dưỡng da mới à?”

Minh Chúc giật khăn mặt xuống, cong môi đáp:

“Ừ, có thể se lỗ chân lông, cậu có thể thử một chút.”

Lâm Tử Du nhìn da mặt cô trắng bóc nõn nà, lập tức tin tưởng, cũng đem khăn mặt đắp lên mặt, còn hỏi thêm:

“Phải để bao lâu vậy?”

“Khoảng mười phút.”

“Cũng giống như đắp mặt nạ vậy sao?”

“Ừ.”

“Phụt —“

Đường Hinh nhịn không được, phá ra cười.

Cũng không biết phải tả Lâm Tử Du này như thế nào, có đôi khi cảm thấy cô bụng dạ xấu xa, nhưng nhiều khi cũng rất dễ bị lừa.

Minh Chúc cúi đầu cười cười:

“Lừa cậu đấy.”

Lâm Tử Du: …..

Sắp đến nửa đêm, Lâm Tử Du không nhịn được tò mò:

“Minh Chúc, cậu và bạn gái cũ Lục đội có quen nhau sao?”

Lúc tối Minh Chúc chuyển đoạn ghi âm vào điện thoại di động, đang mang tai nghe nghe lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng Lâm Tử Du, thuận miệng đáp.

Lâm Tử Du vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng cũng không có cách nào đem Minh Chúc cùng Lục Trác Phong ghép lại với nhau, hai người này ….. đâu giống như đã từng hẹn hò như bạn trai bạn gái đâu, cô lại hỏi tiếp:

“Này bạn gái cũ của Lục đội xinh không?”

“…… Có nói qua.”

“Một phát trúng tim, liền mất đi ý thức.”

“…..Không nhớ rõ, người không chết là tốt rồi, còn đếm mấy phát làm gì.”

Trong tai nghe truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Trác Phong, Minh Chúc ôm lấy chăn nhìn chằm chằm trần nhà, hình như là không nghe thấy Lâm Tử Du nói chuyện, Đường Hinh la lên:

“Xinh lắm đẹp lắm, đừng hỏi nữa, ngủ đi, năm giờ rưỡi đã phải rời giường rồi!”

——

Sáng sớm trời còn chưa sáng, chuông báo rời giường đã vang lên, sự yên tĩnh bị phá vỡ.

Minh Chúc đã rất lâu không dậy sớm như vậy, gần như là luống cuống tay chân mặc quần áo

cho tử tế, lúc ôm thau rửa mặt chuẩn bị đi, nhìn thấy Lục Trác Phong một thân mặc đồng phục chiến huấn đứng bên ngoài cửa ký túc xá, nhìn từng binh lính của anh chạy xuống lầu.

Anh quay đầu nhìn thấy cô, nhắc nhở một câu:

“Trong quân khu có nhiều qui định, nhưng cũng không yêu cầu các em đến nỗi nghiêm khắc như những người tham gia quân ngũ trong khoảng thời gian qui định hoàn thành việc vệ sinh, chỉnh trang nội vụ.”

Lâm Tử Du cùng với Đường Hinh vội vội vàng vàng chạy đến, đừa đúng lúc nghe thấy những lời này, nhẹ nhõm thở phào:

“Tốt quá rồi, tớ còn tưởng rằng hết thời gian là sẽ đóng cửa kí túc xá chứ.”

Minh Chúc vẫn không lộ ra biểu cảm lên mặt, ôm thau rửa mặt lướt qua anh.

Lục Trác Phong cụp mắt, lại nhìn về phía cậu tân binh lề mề cuối cùng, mắng:

“Nhanh nhẹn lên một chút cho tôi!”

Mặc dù Lục Trác Phong đã mở lời, nhưng đoàn làm phim vẫn chỉnh lý rất nhanh, đi xuống lầu.

Cả ngày hôm nay, Minh Chúc đều ở tại văn phòng nghe băng ghi âm, làm bút ký, thử phác thảo sơ bộ nhân vật và đại cương kịch bản.

Nhân vật nam chính….

Trong đầu Minh Chúc thoáng qua gương mặt của Lục Trác Phong, không thể phủ nhận, vóc dáng anh thực sự đẹp mắt, quân nhân luôn có một loại khí chất hấp dẫn chết người.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh trò chuyện.

“Ngón tay Tào Minh trước kia từ lâu đã bị tổn thương, khoảng mười năm trước rồi, lần diễn tập đó bị thương, vì vậy cậu ta bắn không chuẩn xác, cũng có thể là do nguyên nhân này….”

“Có thể chữa được không?”

“Chữa thì cũng có thể, nhưng vẫn sẽ có chút di chứng.”

“Tôi biết rồi.”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn, Lục Trác Phong cúi đầu xem báo cáo trong tay, cùng Bành Hảo Ni cùng nhau bước tới.

Lục Trác Phong vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy cô.

Minh Chúc nở nụ cười, chậm rãi thu dọn những trang giấy A4 vung vãi trước mặt, tất cả đều là tranh cô bôi bôi vẽ vẽ bản đồ quan hệ giữa các nhân vật, một mớ hỗn độn, cô cúi đầu vừa thu dọn vừa nói:

“Hai người các anh nếu có việc phải thảo luận, em sẽ đi ngay.”

Văn phòng này giống như là của Lục Trác Phong đang sử dụng.

Lục Trác Phong có thể cảm giác được rằng thái độ của cô đối với anh còn tệ rất nhiều so với lúc trước, anh nhíu mày:

“Em cứ dùng văn phòng đi, anh bỏ đồ xuống rồi đi ngay.”

Bành Hảo Ni nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Minh Chúc, cười nói:

“Minh tiểu thư.”

Minh Chúc đã đem đồ vật xếp gọn vào túi xách, đứng lên, nhìn về phía bọn họ,

“Cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, em đi nhà ăn trước chờ Đường Hinh.”

Đường Hinh đang đi cùng với Khương đạo xem máy bay không người lái.

Cô đeo túi xách, bước ngang qua bọn họ ra tới cửa.

Lục Trác Phong quay đầu nâng mắt nhìn, Bành Hảo Ni cũng quay đầu nhìn theo, thật ra là đang quan sát anh, nói chung là trực giác của phụ nữ, luôn cảm thấy anh đối xử với Minh Chúc hơi khác biệt, cô nhịn không được hỏi:

“Vừa nãy ba em có nói mời anh cùng ăn một bữa cơm, sao anh lại không đến?”

Minh Chúc vừa đi ra đến cửa thì nghe lấy những lời này, mặt không đổi sắc đi thẳng ra ngoài.

Lục Trác Phong nhìn xem người biến mất ở cổng, trong lòng khó chịu, đem báo cáo để vào ngăn kéo, cũng không nhìn Bành Hảo Ni, lãnh đạm nói:

“Đó là tiệc chỉ dành cho lãnh đạo, tôi cũng không có lý do gì để đi.”

Bành Hảo Ni khó nén được mất mát, cô thích Lục Trác Phong đã lâu, năm năm trước vừa về nước đã đến bệnh viện quân đội làm việc, lần đầu giải phẫu bệnh nhân chính là Lục Trác Phong, mặc dù lúc đó cô không phải mổ chính, nhưng cô cũng đã cứu chữa cho Lục Trác Phong nhiều lần sau đó.

Sức sống và ý chí chiến đấu của người đàn ông này khiến người khác phải kinh ngạc.

Về sau lấy lý do công việc, thường xuyên phải tiếp xúc với nhau, thời gian trôi đi, càng phát hiện ra người đàn ông này đặc biệt có sức hấp dẫn, lúc mặc đồng phục chiến huấn bày ra dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, rắn rỏi.

Thật ra Bành Hảo Ni vẫn chưa chính thức tỏ tình, nhưng chỉ cần người thông minh một chút, đều có thể nhận ra cô thích anh.

Bành Hảo Ni bản thận cũng tự biết được, Lục Trác Phong không thích cô, những việc cùng nhau làm đều là giải quyết việc chung, thỉnh thoảng cô ngẫu nhiên thăm dò cũng bị anh yên lặng từ chối, không làm cho cô mất mặt, ít ra cũng giữ gìn lòng tự trọng của cô.

Cô cúi đầu, cười cười tự giễu, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, chuyển sang đề tài khác:

“Tình hình của Tào Minh hiện giờ không thích hợp luyện súng.”

“Là quá không thích hợp, tốt nhất vẫn là không nên nổ súng?”

“Tốt nhất là không nên.”

Bành Hảo Ni do dự một chút, vẫn đem vấn đề nói cho anh biết:

“Trước đây Tào Minh muốn em giúp đỡ che giấu, sợ bị đào thải, cứ vậy đi, để cậu ta đến bệnh viện kiểm tra một lần.”

Lục Trác Phong nhíu chặt chân mày,

“Tôi biết rồi.”

——

Đêm đến, Minh Chúc và Đường Hinh nhìn thấy Tào Minh uể oải ngồi ở bậc thang trước cửa văn phòng, có chút kì lạ, lúc này không phải vẫn còn đang huấn luyện sao?

Đường Hinh hỏi:

“Tào Minh, cậu trốn huấn luyện sao?”

Tào Minh ngẫng đầu cười trừ, gãi đầu:

“Làm gì có, Lục đội bảo tôi ở đây chờ anh ấy.”


Minh Chúc nhớ lại lời Bành Hảo Ni nói buổi chiều, đưa mắt nhìn Tào Minh, có một loại đàn ông trời sinh luôn đầy nhiệt huyết, muốn làm lính, bảo vệ quốc gia, Tào Minh nói chung cũng là dạng người này.

Cô đứng trước mặt cậu, hỏi:

“Cậu vì cái gì mà nhất định phải kiên trì tham gia quân đội?”

Ngón tay không được tốt, thường không duỗi thẳng được, không qua được kiểm tra đánh giá, cũng không thể vào được Đội đột kích.

Đây là hiện thực rất tàn nhẫn.

Tào Minh cúi đầu,

“Mười năm trước Vấn Xuyên bị động đất, tôi bị chôn vùi phía dưới, lúc đó Lục đội cùng với chiến hữu của anh ấy cùng nhau cứu tôi ra khỏi, tôi còn nhớ rất rõ hình dáng của Lục đội trưởng, lúc nhập ngũ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, còn có một chiến sĩ khác ….. Lục đội nói đã hi sinh lúc đang làm nhiệm vụ ……..”

Minh Chúc có chút hoảng sợ, người khác mà anh nói, là Từ Duệ đi.

Mười năm trước là năm đầu Từ Duệ nhập ngũ, lúc tham gia cứu viện động đất ở Vấn Xuyên, khi đó mọi đài trên TV đều đưa tin tức này, Minh Chúc và bà Từ rất lo lắng, mỗi ngày đều ngồi trước màn hình chờ đợi, có đôi khi ống kinh lia tới những chiến sĩ nằm mệt mỏi co quắp trên mặt đất, cô nhìn thấy Từ Duệ, còn nhìn thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh Từ Duệ, anh không giống như những người khác nhắm mắt liền ngủ, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn bầu trời xám xịt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ống kính lia qua một cái, Minh Chúc cũng không biết mình bị làm sao, liền nhớ kỹ gương mặt kia.

Tám năm trước Từ Duệ hi sinh vì nhiệm vụ, người đàn ông kia đến trấn trên, anh nói anh tên là Lục Trác Phong, là chiến hữu của Từ Duệ.

Tào Minh kể tiếp, kể khi đó cậu mới mười một tuổi, trên thân bị thương ngoài da rất nhiều, nghiêm trọng nhất là ngón tay bên tay phải bị đè ép đã lâu, dây thần kinh có chút tê liệt, sinh hoạt hằng ngày không thành vấn đề, thỉnh thoảng làm việc nặng cũng không sao. Tuy nhiên, ở quân khu dưới sự huấn luyện cường độ cao, thì ngón tay sẽ hoạt động chậm lại. Không thể nổ súng thì không thể chấp hành nhiệm vụ được.

Cậu có thể đối mặt với nguy cơ xuất ngũ.

Nói đến đây hai mắt đều đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Minh Chúc: “Minh tiểu thư, cô có thể nói đỡ bên Lục đội giúp tôi được không ….”

Minh Chúc bình tĩnh trở lại, có chút khó xử:

“Tôi … và anh ấy cũng không quen thân đến vậy đâu.”

Chủ yếu là do quân đội có qui định của quân đội.

Tào Minh sửng sốt một lát, nhìn về phía sau lưng các cô, lập tức đứng lên:

“Lục đội.”

Lục Trác Phong liếc nhìn Minh Chúc, ánh mắt sâu xa, hiển nhiên là nghe thấy lời cô vừa mới nói, Minh Chúc cười với anh một cái.

Anh: ……..

Lúc này anh cũng không muốn nhìn thấy cô cười.

Nụ cười kia là có giấu dao, so với mắng anh còn thấy khó chịu hơn.

- Hết Chương 17-