Chương 42: Hiểu Lầm - Nỗi Uất Ức Jennie Phải Hứng Chịu

"Jennie... cô tỉnh lại đi." Nayeon vừa gọi vừa lay mạnh bả vai nàng.

Jennie nghe tiếng gọi mình, nàng từ từ mở mắt ra, người cảm thấy không có chút sức nào.

Một lúc sau nàng tỉnh hẳn mới ngồi dậy được.

"Jennie... công nhận cô ngủ nhanh thật đó, tôi lên gác một xíu trở xuống thấy cô ngủ mất tiêu rồi. Thấy cô ngủ ngon quá tôi không nỡ đánh thức cô, vì tôi biết phụ nữ mang thai rất dễ ngủ."

Jennie mỉm cười, ngại ngùng: "Thật ngại quá, ban đầu đến đây để xem nhà giúp cô, ai ngờ lại lăn ra ngủ như thế."

"Không sao đâu... mà Jennie nè, chắc tôi không thuê ở đây đâu, tôi muốn tìm một nơi khác tốt hơn một chút, chứ ở đây ngột ngạt quá."

Jennie không góp ý gì nữa chỉ nhẹ gật đầu cười mỉm.

Nayeon thấy Jennie cứ mơ màng như thế, cô ta biết thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, nên đưa Jennie về nhà.

Về đến nhà, Jennie vẫn cảm thấy như người trên mây, nàng chưa bao giờ thấy khó chịu, mắt cứ mở không lên như bây giờ.

Jennie không để ý chiếc lắc trên tay đã bị mất. Không thấy nàng đeo, Jisoo hỏi nàng không thích chiếc lắc đó sao? Jennie mới nhớ đến, nàng không biết mình làm rơi ở đâu rồi. Tìm khắp trong phòng cũng không thấy, nàng nhớ đến hôm đi xem nhà với Nayeon, nàng chắc chắn lắc tay của nàng rơi ở đó. Nhưng Nayeon nói với cô, cũng qua mấy ngày rồi, chắc chủ nhà cũng cho người khác thuê rồi, người khác nhặt được đồ giá trị như vậy sẽ không dễ dàng trả lại.

************

Ban đêm ở hồ bơi...Chị Có Tin Vào Định Mệnh Không? - Chương 42: Hiểu Lầm - Nỗi Uất Ức Jennie Phải Hứng ChịuJennie và Jisoo ngồi nói chuyện. Thấy nàng cứ ấp úng, cô liền hỏi.

"Jennie... em sao thế? Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Ánh mắt Jennie thoáng rũ xuống, cảm thấy có lỗi: "Xin lỗi... chiếc lắc tay cô tặng... tôi lỡ làm rơi mất rồi... tôi đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy...cô sẽ không giận tôi chứ?"

Jisoo nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, chỉ khẽ cười. Nàng nghĩ vì một chiếc lắc tay mà cô giận nàng sao? Jisoo này đâu phải người hẹp hòi như thế, đối với cô đồ vật mất đi có thể mua lại được, không cần để ý quá nhiều hay tiếc rẻ gì.

"Tôi còn tưởng em không thích... chứ lỡ rớt rồi thì thôi... sau này tôi tặng em cái khác đẹp hơn." Jisoo vừa nói vừa ôn nhu ôm nàng vào ngực.

Lên đây đọc cơm tró cũng zui lắm à :))

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Jennie áp sát vào l*иg ngực Jisoo, nghe từng nhịp tim của cô khiến nàng cảm thấy yên lòng. Nàng làm mất lắc tay đắc tiền mà cô không giận nàng, Jennie cảm thấy mình thật ngốc. Sự dịu dàng của cô khiến lòng nàng mềm nhũn, nàng cũng từ từ đưa tay lên ôm cô.

Một màn này lọt vào mắt Nayeon, ánh mắt cô ta sáng lên sự ghen tỵ và ghét bỏ rõ ràng.

"Để xem hai người như vậy được bao lâu!" Nayeon thầm nghĩ rồi quay mặt vào nhà.

****************

Nayeon luôn lấy lí do chưa tìm được nhà ưng ý nên ở lại thêm vài ngày trong Kim Gia, vì cô ta không muốn bỏ lỡ vở kịch hay, vở kịch tình yêu này cô ta muốn góp vui.

"Soo... Chị và Jennie... hai người sẽ kết hôn sao?"

Đây là lần đầu tiên Nayeon hỏi Jisoo như vậy. Rõ ràng đã biết đáp án, rõ ràng đã từ bỏ rồi, cô ta còn muốn xác thực cái gì? Chính bản thân Nayeon cũng không biết.

Kết hôn với Jennie?

Ánh mắt Jisoo thoáng trùng xuống. Lúc trước cô chưa từng nghĩ sẽ yêu Jennie, càng không nghĩ sẽ kết hôn cùng nàng.

Còn bây giờ... Cô lại rất muốn.

Đối diện với ánh mắt chờ đợi của Nayeon, cô mấp máy môi, trả lời với bộ mặt lạnh nhạt: "Đúng vậy, chị sẽ kết hôn cùng Jennie."

"Vậy tốt quá!" Nayeon cố gắng nở nụ cười thật tươi nói tiếp: "Hai ngày nữa em chuyển ra ngoài rồi, khi nào chị và cô ấy kết hôn thì nhớ gửi thiệp mời cho em, ngày đó... em nhất định đến chúc phúc hai người."

"Cảm ơn em, Nayeon."

Nayeon gật đầu mỉm cười, rất lâu rồi Nayeon mới thấy được ánh mắt ấm áp này từ cô. Bỗng nhiên hốc mắt cay xè, đây là lần cuối Nayeon cho phép bản thân mình vì cô mà đau lòng. "Thôi chị làm việc đi, em ra ngoài đây."

Vừa xoay người rời đi, cô ta gạt những giọt nước mắt sắp rơi xuống, khẽ cười một cái.

******************

Buổi chiều ở công ty - văn phòng làm việc của Jisoo.Chị Có Tin Vào Định Mệnh Không? - Chương 42: Hiểu Lầm - Nỗi Uất Ức Jennie Phải Hứng ChịuJisoo đang cố gắng xử lý hết đống hồ sơ trên bàn để về nhà sớm. Từ ngày biết rõ tình cảm của mình với Jennie, cô luôn muốn được ở cùng nàng.

Nghe tiếng gõ cửa,cô liền lên tiếng: "Vào đi."

Cô thư kí bước vào: "Kim Tổng... có người gửi bưu phẩm này cho cô."

"Để trên bàn giúp tôi." Jisoo vừa liếc nhìn bưu phẩm trên tay thư kí rồi nhìn lại tập hồ sơ trên tay mình.

Đến gần 5 giờ chiều.

Xử lý xong hết công việc, cô cầm áo vest lên chuẩn bị ra về thì để ý đến bưu phẩm trên góc bàn làm việc.

Cô ngồi lại xuống ghế, từ từ mở bưu phẩm ra xem...

Bên trong toàn là những tấm hình nóng bỏng, mà người trong hình không ai khác chính là Jennie, người phụ nữ mà bây giờ cô đang nhớ điên cuồng.

Xem từng tấm hình, ánh mắt Jisoo trở nên tối lại, âm u đến đáng sợ. Bên trong còn có một cái đĩa DVD, cái lắc tay mà cô tặng nàng.

Tay cô bất giác run lên, bỏ chiếc đĩa vào máy tính. Hình ảnh từ từ hiện lên trên màn hình vi tính, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làʍ t̠ìиɦ. Tuy không thấy rõ mặt cô gái nhưng nhìn chiếc lắc trên tay, cô nghĩ đó là Jennie, vì chiếc lắc tay này cô đặt nhà thiết kế của công ty làm riêng tặng nàng, sẽ không có ai sở hữu chiếc thứ 2.

Từng hình ảnh, từng tiếng rêи ɾỉ của đôi nam nữ phát ra từ máy tính như bóp nát tim Jisoo, hô hấp cô bắt đầu ngưng trệ. Gập mạnh màn hình laptop xuống, Jisoo đứng bật dậy, bước chân nặng nề đi ra ngoài bàn thư kí.

"Ai gửi bưu phẩm vừa rồi cho tôi?" Ánh mắt hung hăng, lời nói lạnh lẽo vang lên.

Nhìn sắc mặt bao phủ lớp sương lạnh khiến người nhìn không rét mà run.

Cô thư kí không dám nhìn cô, chỉ cúi đầu trả lời: "Thưa Kim Tổng... tôi cũng không rõ là ai gửi... là bảo vệ đưa lên đây, nói có người gửi bưu phẩm cho giám đốc."

Bàn tay cuộn lại, móng tay như khảm vào da thịt, trên cánh tay gân xanh cũng hằn lên rõ rệt, cho thấy giờ phút này cô đang kiềm nén tâm trạng thế nào. Cô xoay người bước vào lại phòng làm việc.

"Rầm!" Cánh cửa phòng đóng mạnh khiến cô thư kí giật mình hoảng sợ, sau đó là những tiếng đỗ vỡ "xoảng" rất lớn.

Không biết ai chọc giận Tổng Giám đốc khó tính này. Nhìn bộ dạng như sắp phát điên của Jisoo, thư kí biết thế nào nhân viên như cô sẽ khổ cho coi.

Trong phòng làm việc, không biết Jisoo đã đấm vào đâu, máu tươi trên mu bàn tay cô rỉ ra, nhưng cô không hề thấy đau, chỉ thấy bàn tay cô hơi co lại run lên từng chập. Bây giờ cô chỉ muốn về đến nhà bóp chết người phụ nữ kia.

-" Jennie...cô được lắm, không ngờ sau lưng tôi cô âm thầm cùng người đàn ông khác như thế, tôi thật sự muốn biết bộ mặt ngây thơ kia dối trá đến mức nào." - Jisoo tức giận nói.

Xe vừa ra khỏi công ty, nhìn thấy ánh mắt tối tăm và bàn tay được băng bó của tiểu thư, tài xế Choi đến thở cũng không dám thở mạnh nữa chứ đừng nói là lên tiếng hỏi cô.

***********

Tại biệt thự Kim Gia...Chị Có Tin Vào Định Mệnh Không? - Chương 42: Hiểu Lầm - Nỗi Uất Ức Jennie Phải Hứng ChịuJennie đang hầm canh cho Jisoo. Mấy bữa nay thấy cô ăn uống rất ít, nàng sợ cô sẽ ốm đi nên hôm nay nàng đặc biệt xuống bếp hầm canh gà táo đỏ theo công thức của nàng cho cô dùng thử.

Mặc kệ những ánh mắt những người làm nhìn nàng, có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt ghét bỏ như Mina.

"Mina, cô đừng có thái độ như thế với Jennie nữa, thấy tình cảm của tiểu thư đối với cô ấy, thì tôi chắc chắn cô ấy sẽ là nữ chủ nhân tương lai căn nhà này, cô mà còn như thế có khi bị đuổi việc sớm đấy." Minnie nói.

"Tôi không sợ... Tiểu thư nhà này, vừa giàu có vừa xinh đẹp quyến rũ, hôm nay tốt với cô này mai liền thay cô khác, cũng giống như cô Nayeon đó thôi... lúc trước được thương yêu thế nào, bây giờ cũng bị tiểu thư đá đó, huống hồ chỉ là một Jennie nhan sắc bình thường này.... Mà thôi, tôi cũng hi vọng cô ta tốt số giữ tình cảm được lâu với tiểu thư nhà này." Mina cố ý nói to để Jennie có nghe thấy vì cô ta đứng cách nàng không xa.

Những lời của Mina, Jennie đều nghe hết nhưng nàng lờ đi, cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú vào việc nấu canh của mình.

Một lúc sau nghe tiếng xe... Jennie biết cô đã về, nàng vui vẻ múc chén canh nóng ra, muốn cho cô thưởng thức ngay.

Bước xuống xe, Jisoo chân dài sải bước đi nhanh vào nhà, trên tay còn cầm chặt phong bì đựng sấp hình và chiếc lắc tay.

Nhìn thấy quản gia Park cô liền hỏi, bằng giọng nói hết sức lạnh lẽo và khuôn mặt vô cảm:

"Jensoo đâu rồi?"

"Cô ấy đang trong bếp hầm canh cho cô chủ." quản gia Park không để ý đến sắc mặt Jisoo liền vui vẻ trả lời, sau đó mới để ý đến tay cô: "Tiểu thư... tay cô bị làm sao thế này?"

Jisoo không trả lời...

Đúng lúc Jennie vừa bưng chén canh ra, nàng nở một nụ cười rất tươi: "Jisoo... tôi có hầm canh cho cô đây, cô mau uống cho nóng." Nhìn qua cánh tay được băng bó lại của cô, nàng lo lắng hỏi: "Tay cô bị thương sao? Có đau lắm không?"

Nàng muốn nắm tay cô xem thử vết thương nhưng không được, vì hai tay nàng đang bưng chén canh.

Ánh mắt cô như tảng băng quét trên người Jennie, nhìn nàng bằng đôi mắt bình tĩnh nhưng mang đầy nỗi kinh tởm, ghét bỏ.

Nhìn ánh mắt không có chút động ấm của cô, Jennie đột nhiên rùng mình, nàng đâu có làm gì sai? Sao cô lại nhìn nàng hung dữ như thế.

Trong lòng Jennie bắt đầu căng thẳng, nàng bình tĩnh đưa chén canh lại gần cô hơn. Tiếp theo, dưới sự bất ngờ của nàng và mọi người, chén canh bị cô gạt xuống đất "xoảng" vỡ đôi, nước canh nóng văng tung toé.

Jennie thoáng sững người, nàng làm gì khiến Jisoo giận rồi sao? Không biết chuyện gì xảy ra nhưng nàng thấy cô đang rất giận dữ, Jennie rũ mắt, hàng mi run run.

Nhìn người phụ nữ tỏ vẻ ngây thơ trước mặt, cô không kiềm chế được nắm tay nàng lôi đi lên cầu thang.

Cánh tay nàng bị cô nắm chặt đến nỗi ửng đỏ, vất vả lắm mới đi theo sau cho kịp cô. Jisoo kéo tay nàng không hề nể nang, cũng không quan tâm nàng đang mang thai.

"Jisoo... Cô buông tay tôi ra được không? Tay tôi đau quá", vừa nói vừa vội vàng bước theo cô lên từng bậc của cầu thang. Đau đớn từ cánh tay truyền đến, vừa lên đến trên tầng một, Jennie giãy giụa thoát khỏi tay cô.

Cánh tay còn lại nắm lấy cánh tay vừa bị cô làm đau lên xem, nàng nhìn cô bằng ánh mắt uất ức, rưng rưng nước mắt.

Cô lại đối xử với nàng thô lỗ như lúc đầu...

"Tôi đã làm gì sai, hay chọc giận cô sao?" Jennie lên tiếng hỏi.

Jisoo lạnh lùng, đứng đó nhìn nàng sau đó lên tiếng: "Jennie... cô cho tôi là con ngốc, dễ dàng lừa gạt sao?" Jisoo nghiến răng nói.

"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì..." Jennie thật sự không hiểu cô đang nói gì.

Jisoo xé phong bì ra lấy những tấm hình và chiếc lắc ra vứt trước mặt nàng: "Cô đừng diễn nữa hãy tự mình xem đi."

Jennie nhìn những tấm hình rơi trên mặt đất, trong hình toàn hình ảnh đôi nam nữ đang... Mà cô gái trong hình không ai khác chính là nàng. Cánh tay Jennie run rẩy, không tin vào mắt mình. Đây không phải là nàng, sao có thể là nàng được, không đúng... Nàng chưa bao giờ gặp người đàn ông này... sao có thể...

Nàng vất vả lắm mới đứng lên được, đưa mắt ngập nước nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ của Jisoo như con dao đâm hàng ngàn nhát trên người nàng.

Jennie không thở nổi, liếʍ liếʍ bờ môi tái nhợt, mở miệng nói: "Đây không phải là tôi!"

Nàng vừa nói xong liền thấy cô nện bước đến gần, sau đó cằm đã bị Jisoo bóp chặt, xuống tay không chút lưu tình, như thể muốn bóp vỡ vụn cằm nàng ra mới thỏa được cơn giận: "Cô nói người phụ nữ trong hình không phải là cô sao?"

Ánh mắt hung tợn của cô khiến Jennie sợ hãi không thôi, những lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng không thốt nên lời chỉ biết gật đầu.

"Jennie... tôi không thỏa mãn được cô sao? Hay bản chất của cô là thích lăng loàn với nhiều đàn ông khác cùng một lúc." Lời nói ra như tảng đá rít ra từng kẽ răng, chỉ có sự lạnh lùng không tình cảm.

"Tôi... tôi không có..."

Jisoo vung tay hất mạnh cằm nàng, khiến nàng lảo đảo suýt ngã.

Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, sao cô lại có những tấm hình đó. Nàng không biết giải thích làm sao, nói không phải nàng thì cô không tin, cho nàng dối trá. Trong mắt Jisoo, Jennie là hạng phụ nữ rẻ mạt đến nỗi không thể rẻ hơn được nữa. Cô chưa bao giờ tin nàng dù chỉ một lần.

Tim thắt lại đau đớn, hô hấp của Jennie thoáng chốc bị đóng băng. Nhìn người phụ nữ lạnh lẽo trước mặt, nàng tái nhợt môi hỏi: "Jisoo... vậy trước đó, chị có từng yêu em hay không?"

Nàng chưa bao giờ dám hỏi cô có yêu nàng hay không, nhưng hiện tại nàng không khống chế được tâm tư mà hỏi.

"Sao tôi có thể yêu cô?" Jisoo cười giễu cợt nhìn nàng: "Loại phụ nữ lăng loàn, ai cũng có thể lang chạ được như cô, cô cảm thấy đáng để tôi yêu sao? Tốt nhất bây giờ cô nên cút khỏi mắt tôi."

Nước mắt tràn đầy nơi hốc mắt nhưng lúc này Jennie một giọt cũng không khóc ra được, sự đau đớn đến quặn lòng cũng không nói ra được.

"Thật sự... tôi không quen biết người đàn ông đó cũng không có cùng anh ta..."

"Chiếc lắc tay này, cô nói đã làm rơi mất, vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện cùng những tấm hình này... Jennie, cô nghe cho rõ đây..." Jisoo hít sâu một hơi, nghiến chặt hàm răng cố gắng nói tiếp: "Kể từ bây giờ chúng ta hoàn toàn chấm dứt." Bốn chữ cuối cô nhấn mạnh như sợ Jennie không hiểu vậy.

Jennie nhợt nhạt cười. Nếu như cô chưa từng yêu nàng thì bây giờ có giải thích gì đi chăng nữa cũng không còn ý nghĩa. Thậm chí nàng khẳng định, nếu bây giờ nàng còn đứng đây cô không gϊếŧ nàng thì cũng buông lời nhục mạ nàng mà thôi.

Ta nói nó tức ghê á.

Thật sự phải chấm dứt rồi...

"Tôi biết rồi!" Trong đáy mắt lại dâng đầy nước mắt đau khổ, cuối cùng không chịu nổi mà rơi xuống, lăn dài trên má...

Sau đó... Nàng trở về phòng, lấy đại vài bộ đồ bỏ vào vali.

Nayeon đứng trong phòng nhìn ra thấy cảnh này liền vui vẻ không thôi, sau đó liền đi đến gần Jisoo, giả bộ nói đỡ giúp Jennie.

"Jisoo... có chuyện gì từ từ giải quyết, chị đừng nóng giận, em tin Jennie không phải là cô gái như thế." Vừa nói Nayeon cầm cánh tay cô.

Jisoo đang cúi người dựa vào thành cầu thang, cô dường như không nghe thấy lời Nayeon nói.

Thấy Jennie kéo và vali đi ra, máu cô sôi sùng sục, chưa gì đã muốn bỏ đi để đến với thằng đàn ông kia sao?

Đuổi người ta đi giờ còn nói zị nữa, Sú nhà mình rất logic mọi người ạ.

"Jennie... cô muốn đi đâu?"

"Không phải cô nói tôi cút đi sao? Giờ tôi sẽ cút khỏi đây."

"Chưa gì mà cô đã nóng lòng rời khỏi đây rồi sao? Chắc bây giờ cô đang rất muốn chạy ngay đến với thằng kia chứ gì?"

Những lời cô nói càng lúc càng khó nghe, như con dao đâm vào tim nàng. Jennie không muốn tranh cãi với cô nữa, liền im lặng kéo vali đi đến cầu thang, đang định bước xuống thì tay bị cô kéo lại.

"Jennie... tôi cho phép cô đi chưa?"

Jennie không chịu nổi sự vô lý ngang tàng của cô, liền lời qua tiếng lại với cô.

Lần đầu tiên thấy Jennie cãi lại, Jisoo cho là nàng vì người đàn ông kia mới cãi nhau với cô. Jisoo liền phát điên, nắm tay nàng lôi kéo, Jennie vùng vẫy cố thoát khỏi tay cô. Hai người cứ thế đến gần bậc cầu thang, một người kéo, một người kịch liệt phản kháng. Vừa thoát ra khỏi tay Jisoo, trượt chân, nàng mất thăng bằng ngã xuống cầu thang.

Jisoo nhanh tay muốn níu giữ nàng lại như không kịp, chỉ có thể gọi tên nàng: "JENNIE!! ..." Sau đó chỉ có thể đau đớn mở to mắt nhìn nàng lăn từ trên cầu thang xuống đất

===============

Chị Có Tin Vào Định Mệnh Không? - Chương 42: Hiểu Lầm - Nỗi Uất Ức Jennie Phải Hứng Chịu