Chương 67

Bạch Ngọc Ân đang mơ hồ với suy đoán của mình. Cô đang suy nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra.

“Oáp”

Tú Anh chợt ngáp một cái. Tác dụng của thuốc khiến cho cô bé cảm thấy buồn ngủ không thôi.

“Muộn rồi, em ngủ ở đây nhé Tú Anh” Bạch Ngọc Ân nhẹ nhàng hỏi

Tú Anh mệt mỏi gật đầu một cái. Sau đó cô bé theo chỉ dẫn của Phong Hạo Niên mà lên phòng ngủ.

Ở dưới, ba con người, một suy nghĩ, một mục tiêu

“Lệ Diệp có nói gì nữa không”

Phong Hạo Niên lắc đầu.

“Nếu Tú Anh là chị Uyển Linh còn sống, sẽ có rất nhiều điều cần lý giải”

Bạch Ngọc Ân cũng đồng tình.

"Bệnh của Tú Anh, vết bỏng của con bé có thể do vụ nổ ba năm trước, cơ thể có độc tố có thể do dùng thuốc quá liều. Vậy còn chứng tâm lý…

“Bỏ rơi”

Phong Hạo Minh và Bạch Ngọc Ân đều nhìn về phía Phong Hạo Niên.

“Cô ấy bị bỏ rơi”

Hai người như nhận ra một sự thật cay đắng. Đúng vậy, cuộc sống không dễ dàng, cuộc đời của cô ấy không những vậy còn rất đau khổ.

Nghĩ xem một đứa trẻ bị sinh ra đã bị ruồng bỏ, một thân lớn lên được từng này. Bạch Ngọc Ân cũng không thể tưởng tượng nổi những ngày thơ ấu ấy, Bạch Uyển Linh đã lớn lên bằng cách nào. Những tổn thương về cả thể xác và tinh thần. Một người phụ nữ, cả đời bị cuộc sống vùi dập đã biến cô ấy thành như thế nào

“Đáng lẽ anh không nên đối xử với cô ấy như vậy”

Bạch Ngọc Ân đang không hiểu Phong Hạo Niên nói cái gì. Nhưng lần này Phong Hạo Minh có thể cảm nhận, bởi vì anh là người đã chứng kiến sự việc hôm ấy. Bạch Uyển Linh đã trở nên như thế nào

“Người cô ấy có thể dựa vào, cho cô ấy cảm giác an toàn, người mà cô ấy yêu thương… Đã bỏ rơi cô ấy”

Một vết cắt sâu ở trong tim Phong Hạo Niên. Anh thực sự hối hận. Cứ ngỡ nếu như chia tay, Bạch Uyển Linh sẽ sống bình yên, không phải chịu khổ cực, sẽ không phải vì anh mà liều mình. Giây phút ấy chính anh đã bỏ rơi cô. Đem cô trở về ngục tối hiu quạnh. Tất cả là lỗi của anh.

Phong Hạo Niên không muốn ai nhìn thấy tội lỗi này. Thật tội lỗi. Phong Hạo Niên không nói gì, anh bỏ lên trên tầng. Phong Hạo Minh ở dưới vỗ nhẹ lưng của Bạch Ngọc Ân rồi đưa cô vào giường nghỉ.

Phong Hạo Niên mệt mỏi mở cửa phòng. Vốn dĩ anh sẽ có một đem dằn vặt, đau khổ. Nhưng vừa vào phòng lại thấy dáng người nhấp nhô quen thuộc. Phong Hạo Niên bước lại gần, ngồi nhẹ lên trên giường, bên cạnh cô bé đang ngủ say. Không kìm được lòng, anh đưa tay vén gọn mái tóc sang một bên, lộ ra gương mặt mơ mộng, non nớt.

“Nếu em là Bạch Uyển Linh, làm ơn hãy hiểu cho anh”

Đôi mắt anh có chút cay, anh vội nhắm mắt không dám đối diện.

“Ôm đi”

Giọng nói khe khẽ phát ra trong đêm tối. Nó nhẹ, rất nhẹ nhưng lại có khao khát lớn. Từ tận sâu đáy lòng, trong tiềm thức, một linh hồn đang vọng lại

“Anh… ôm”

Phong Hạo Niên không phải không nghe thấy, chỉ là nó rất nhỏ. Đại khái nghe được nội dung, cô bé muốn ôm. Nhưng tâm trí Phong Hạo Niên đấu tranh, người anh cần là Bạch Uyển Linh, không phải một thế thân của cô. Ngược lại nếu đây thật sự là em gái song sinh, càng tội lỗi. Dù có giống đến đâu, cũng không phải Bạch Uyển Linh mà anh yêu. Nhưng hình như tiếng gọi ấy khao khát nhớ nhung quyết không buông tha

“Phong Hạo Niên ôm Bạch Uyển Linh”

“Tối nào cũng muốn ôm”

Phong Hạo Niên giật mình, đây không phải nói mơ. Đây là bị điều khiển trong vô thức. Mỗi khi Bạch Uyển Linh bất an, Phong Hạo Niên đều ôm cô, che chở cho cô. Khi ngủ là khi rũ bỏ mọi phòng bị, Bạch Uyển Linh lại nằm gọn trong vòng tay anh.

“Bạch Uyển Linh, nếu là em hãy cho anh biết đi”

Phong Hạo Niên có hơi hấp tấp, anh cầm chặt lấy tay Tú Anh, nhìn người con cái đang ngủ.

“Bạch…Bạch…Uyển Linh… Tôi là…là”

Tú Anh đột ngột mở mắt nhìn Phong Hạo Niên, khiến anh giật mình, bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.

“Anh…người đàn ông đó”

Phong Hạo Niên nhận ra, hiện tại người trước mặt anh là Tú Anh, không phải là… Bạch Uyển Linh.

“Anh ta…ôm người phụ nữ từ phía sau. Như này”

Tú Anh vòng hai tay qua đằng trước. Dường như cô bé cảm nhận được gì đó. Hai tay đột nhiên để xuống bụng, ôm lấy thứ gì đó mơ hồ bao quanh.

“Người con gái được ôm như vậy”

Ngay lập tức, từ khóe miệng của Tú Anh đột ngột có một giọt huyết chảy xuống.

Phong Hạo Niên hốt hoảng, anh lôi từ trong túi ra một vỉ thuốc, lấy một tờ giấy gần đó lau máu đang gần chảy ra rồi ép cô bé uống một gói thuốc. Tú Anh đột ngột bị cưỡng ép, mất tự chủ mà vùng vẫy phản kháng. Phong Hạo Niên nhìn cô bé một cách đau đớn. Nhưng trong trường hợp không có bác sĩ, thời gian gấp rút, anh buộc phải làm theo cách chỉ dẫn của bác sĩ.

Để tránh vận động mạnh gây tổn hại nội tạng bên trong, Phong Hạo Niên kẹp chặt người Tú Anh lại. Tay anh ôm chặt cô bé nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt ve.

“Không sao, anh ở đây, không sao cả. Đừng sợ”

Tú Anh ngấm thuốc, máu ngừng chảy, Phong Hạo Niên lấy khăn lau cho cô bé. Sau một hồi đã thấm mệt, Tú Anh gục trong vòng tay anh.

Phong Hạo Niên nhẹ nhàng đặt cô bé xuống. Nhưng anh lại tham lam giữ cô bé trên tay. Cảnh tượng, giống với ngày hôm đó. Ba năm trước, anh cũng ôm cô trong vòng tay, máu cũng chảy trên áo anh, cô cũng như vậy, không một chút sức lực. Nhưng lại thoải mái nằm trên tay anh như đang ngủ vậy. Dù biết điều này là sai trái khi chưa kết luận điều gì.

“Bạch Uyển Linh, anh nhớ em đến phát điên rồi. Em đừng trừng phạt anh như vậy nữa”