Chương 113

Bạch Uyển Linh hoảng loạn, cô mở tròn mắt, cả người co cứng.

“Thai nhi được sáu tuần rồi. Mẹ và bé rất khỏe. Cậu mang song thai. Điều này nên cảm ơn Lộ Khiết đã báo trước cho tớ. Con bé thấy cậu uống quá nhiều nước chanh nên đã nghi ngờ. Vốn dĩ cậu khỏi bệnh rồi nhưng tâm trạng vẫn thất thường như vậy. Hôm qua vì kiệt sức mà Phong Hạo Niên mang cậu tới đây. Biết tin mình lên chức, anh ta ngồi cả đêm chăm sóc, đến sáng mới thấy gục xuống như vậy”

Bạch Uyển Linh bỗng thấy cay cay mắt. Cô nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ gật đầu một cái rồi quay sang nhìn anh. Lệ Diệp cũng lặng lẽ mà rời đi, trên môi vương lại một nụ cười thích thú.

Khoảng ba mươi phút sau, hàng mi cong dài của Phong Hạo Niên khẽ rung rinh cử động. Bàn tay đang vuốt ve trên mái tóc anh không an phận một chút nào.

“Anh…”

“Uyển Linh, em tỉnh rồi”

Bạch Uyển Linh chỉ kịp gật đầu nhẹ một cái. Thực sự lúc này cô đang rất tò mò với tâm trạng của anh khi biết mình lên chức là như thế nào. Nhưng…

“Em bị kiệt sức quá đấy. Hôm nay về anh sẽ không cho em làm việc gì nữa. Ở nhà, anh nuôi”

Phong Hạo Niên không nhắc gì đến đứa con của họ làm Bạch Uyển Linh có chút khó hiểu.

“Anh ngoài em còn nhớ ai nữa không”

Câu hỏi của cô làm anh ngớ người.

“Em sao vậy. Nghi ngờ anh?”

“Không phải, ngoài em ra anh không muốn nói đến ai nữa hả”

“Ai cơ. Ngoài em ra anh còn có thể nghĩ đến ai”

Bạch Uyển Linh tức giận định nói thẳng ra. Nhưng đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường có tiếng tin nhắn được gửi tới.

"Bí mật, tớ chưa nói cho chồng cậu là hai người có con đâu. Tận hưởng đang vẻ hạnh phúc của vợ chồng cậu đi nhé”

Bạch Uyển Linh hít một hơi thật sâu. Người bạn này của cô phải gọi là chu đáo hay quậy phá đây. Cô quay qua nhìn anh, thấy anh vẫn đang ngơ ngác nhìn mình.

“Bạch Uyển Linh, em thấy anh sai chỗ nào hả, nói đi, anh sửa”

“Đừng im lặng như vậy. Em thấy cô gái nào lởn vởn quanh anh à, anh xử lý. Anh xin thề không nhớ ai ngoài em”

Bạch Uyển Linh nhịn cười trong lòng, đưa tay vuốt ve gương mặt anh cưng nựng.

“Không phải, em trách nhầm anh rồi. Chỉ là…”

Trông Phong Hạo Niên rất hồi hộp, chờ đợi từng tíc tắc trôi qua để nghe cô nói.

“Nếu em lỡ yêu một, hoặc hai người khác ngoài anh… Anh thấy thế nào”

Nghe xong câu đấy, trên đầu anh như nổi cơn giông tố càn quét cả thế giới. Cả người tỏa ra sát khí nồng nặc, ánh mắt sắc bén. Bão tới rồi. Thậm chí Bạch Uyển Linh dường như có thể nghe tiếng sấm chớp nổ lớn trên đầu ai kia.

“Kể cả là đùa hay thật, em cũng không bao giờ được xuất hiện tư tưởng đó ở trong đầu”

Phong Hạo Niên đến nước này không thể ngồi yên. Anh giải quyết con mồi nhanh chóng. Chưa đầy một giây. Bạch Uyển Linh đã bị dồn ép tới thành giường. Hai tay anh cản hai bên không chưa một lối thoát. Gương mặt hoàn mĩ sát lại gần cô. Bạch Uyển Linh như tận hưởng toàn bộ hơi thở của anh vậy.

“Từ lúc em sinh ra đã thuộc về anh rồi. Phong Hạo Niên anh chính là nuôi em lớn để làm vợ. Cả đời này em không thoát khỏi tay anh. Có thể em không biết nhưng ngay từ khi em một tuổi đã đánh dấu chủ quyền cướp đi nụ hôn đầu của anh rồi đấy. Em thử nghĩ tới ai khác ngoài anh xem. Em dám?”

Bạch Uyển Linh khá bất ngờ. Có lẽ anh đã bá đạo hơn nhiều rồi thì phải. Mặc kệ đây là bệnh viện, Phong Hạo Niên tiến sát gần cô hơn. Anh đặt lên bờ môi đỏ mọng của cô, hôn một cách thô bạo. Anh quấn quýt cô không rời. Gương mặt Bạch Uyển Linh đỏ ửng vì không theo kịp anh, hơi thở cũng mất đi dần dần. Phong Hạo Niên càng làm càn, anh đưa tay chạm vào cơ thể nhạy cảm của cô. Bạch Uyển Linh phải dùng tay đẩy anh ra. Phong Hạo Niên lưu luyến rời đi nhìn cô gái nhỏ đang thở lấy thở để, bờ môi ướŧ áŧ sưng hẳn lên.

“Em từ chối anh sao”

Phong Hạo Niên hụt hẫng nhìn cô, ánh mắt ánh lên du͙© vọиɠ.

Bạch Uyển Linh thật không biết phải thế nào. Cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay ấm áp của anh áp vào gương mặt mình. Cảm nhận hơi ấm dễ chịu.

“Không đâu, chồng của em, em còn yêu anh hơn chính bản thân mình. Vậy nên, dù có xuất hiện hai đứa nhóc nào đó, em cũng không để anh bị thất sủng đâu”

Nói rồi, cô đưa bàn tay anh xuống chạm vào phần bụng của mình. Phong Hạo Niên hiểu được ý nghĩa trong câu chữ của cô. Anh nhìn xuống phần bụng sau lớp áo kia, nơi anh đang đặt tay vào.

“Uyển Linh, em…”

Bạch Uyển Linh cười nhẹ, gật đầu cho câu hỏi của anh.

Khóe mắt Phong Hạo Niên đọng nước. Anh không biết diễn tả cảm xúc này như thế nào. Cuộc đời của anh và cô hiện lên như một thước phim sống động. Mới ngày nào cô còn là một đứa bé trên tay anh. Ngày nào cô rời xa, để anh một mình tưởng tượng cuộc sống ở bên cạnh cô. Ngày nào cô trở thành người phụ nữ của anh,…

“Anh được làm bố rồi. Phải không. Em làm mẹ của con anh”

“Vâng”

Không gì cản được sự vui sướиɠ này của Phong Hạo Niên. Anh ôm cô thật chặt, cầm tay cô, cười hạnh phúc.