Cầu hôn thành công thì đương nhiên sau đó phải tổ chức hôn lễ.
“Hứa Bội, cậu thay xong đồ chưa?” Cô bạn thân gõ cửa, chẳng thấy ai trả lời bèn tự mở cửa đi vào, vào tới nơi thì chợt thấy Hứa Bội đang túm váy loay hoay tìm đồ: “Cậu tìm gì đấy?”
Hứa Bội nghe thấy tiếng bạn thân thì vui sướиɠ ngẩng đầu, sau đó lại mếu máo: “Toi rồi toi rồi, tớ không tìm thấy nhẫn đâu……”
“Nhẫn? Chẳng phải đang ở chỗ Doãn Thiếu Khanh ư?”
“Nhẫn tớ sẽ đeo cho Thiếu Khanh cơ, bây giờ không thấy đâu……”
Bạn thân đỡ lưng đi tới, dịu giọng an ủi: “Không sao đâu, chắc cậu để quên ở đâu đó thôi, tớ tìm giúp cậu nhé?”
“Cậu…… Thôi, không cần đâu.”
Hứa Bội nhìn bụng bầu sáu tháng của bạn, đá văng làn váy dài chấm đất, lại gần đỡ cô ấy ngồi xuống sô pha, còn tiện tay lót một cái gối ra sau lưng cho cô ấy.
“Người cậu bây giờ không tiện, cứ ngồi yên là được, chỗ này bị tớ lục tung lên rồi, chẳng may cậu va vào đâu thì tớ biết ăn nói thế nào với đằng ấy nhà cậu hả?”
“Tớ đâu mỏng manh như cậu nói……”
“Có là có. Cậu ngồi đi, tớ tự tìm được.”
Sau đó lại lục tung một lần nữa……
“Hứa Bội! Hứa Bội!”
Đang lúc sứt đầu mẻ trán lại nghe thấy có người gọi tên mình, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, chợt trông thấy Doãn THiếu Khanh mặc vest trắng, siêu siêu đẹp trai đứng tựa vào cửa: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, em…… Gặp phải chuyện gì vậy?”
Hứa Bội chột dạ, bất giác muốn giấu giếm, cô để tay ra sau, cố gắng nở một nụ cười thật ngọt ngào: “Không có việc gì đâu ạ, mọi thứ rất hoàn hảo, em cũng chuẩn bị xong rồi, ha ha……”
“Thế ư?” Bàn tay đang đút trong túi quần của Doãn Thiếu Khanh khẽ cử động, vuốt ve cái hộp nhỏ mới nhặt được ở khu đồ ngọt ngoài tiệc đứng, nhìn cô chăm chú, cười dịu dàng: “Thật sự chuẩn bị xong rồi hả?”
Hứa Bội bị anh nhìn vậy thì càng chột dạ, tựa vào bàn trang điểm: “Dạ…… À, vâng……”
Doãn Thiếu Khanh quay đầu lại, cô bạn thân kia cũng là người biết điều, sau khi chạm vào ánh mắt anh thì hiểu ý, vỗ bụng đứng lên: “Tớ ra ngoài trước đây.”
“Hả? Cậu không cần ai đỡ ư……”
Hứa Bội gào lên một câu, bị Doãn Thiếu Khanh đáp lại: “Matthew đang đứng ngoài chờ cô ấy rồi.”
Vừa nói anh vừa lại gần, Hứa Bội không còn đường lui, bị kẹt cứng giữa anh và bàn trang điểm.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng gần trong gang tấc khiến tim cô loạn nhịp, khuôn mặt tuấn tú dần phóng to trước mặt làm cô khó thở, đương lúc đang ngẩn người, cằm chợt bị giữ chặt: “Ưm……”
Người đàn ông mạnh bạo hôn cô, không hề kiêng nể mà lấn lướt, sau khi thưởng thức mọi ngóc ngách mới thả cô ra, sau đó nhẹ nhàng cười: “Ngọt thật đấy, em mới ăn vụng bánh kem ở đâu? Hử?”
Hứa Bội đỏ mặt, lí nhí đáp: “Sao anh biết……”
“Anh đương nhiên phải biết rồi.” Doãn Thiếu Khanh rút một cái hộp màu xanh đậm từ trong túi ra, mở “Cạch” một cái trước ánh mắt kinh ngạc của Hứa Bội: “Anh nhặt được cái này trên bàn cơm.”
…… Bên trong chính là chiếc nhẫn cô đang tìm kiếm.
Nhớ ra rồi, ban nãy cô ra ngoài lượn một vòng, vì không có chỗ đựng nhẫn nên luôn cầm trong tay, lúc đi qua khu tiệc đứng không kìm được cơn thèm, chắc là khi đó để tạm sang một bên rồi quên cầm đi, cuối cùng còn bị chính chủ nhân nhặt được……
“Em chỉ…… Hiuhiu, cảm thấy hơi đói.” Hứa Bội thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất: “Anh không được chê em tham ăn đâu đấy.”
Đôi môi mới bị anh hành hạ giờ lại khẽ chu ra, Doãn Thiếu Khanh cúi đầu hôn thêm cái nữa rồi đặt hộp nhẫn vào tay cô, cong môi cười: “Anh không chê, vợ anh có ăn nhiều đến mấy thì anh vẫn nuôi được.”
“Á á, yêu anh.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
Trải qua sự việc đó, cô dâu Hứa Bội trang điểm thật xinh đẹp rồi ngoan ngoãn ngồi chờ buổi lễ bắt đầu cử hành.
Giáo đường trang trí theo phong cách châu Âu, hoa hồng được bày biện khắp nơi, biến nơi vốn thần thánh mà trang nghiêm trở nên ấm áp lãng mạn. Các vị khách quý đã yên vị, nhân viên cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cha sứ chậm rãi bước lên sân khấu, chú rể cao lớn điển trai đứng cuối thảm đỏ, lẳng lặng chờ cô dâu đến.
Hứa Bội đứng bên đầu còn lại của thảm đỏ, khoác tay bố, nhìn khung cảnh xung quanh qua lớp khăn voan trắng, bỗng cảm thấy hạnh phúc đến mức khó tin, khung cảnh mà cô từng nghĩ đến không biết bao nhiêu lần nay đã trở thành sự thật, sống mũi chợt cay, lệ hoen khóe mi.
“Xin mời cô dâu tiến vào.” MC lên tiếng.
Hứa Bội vừa bước lên bậc cầu thang đầu tiên, dàn loa bên chân đột nhiên phát ra âm thanh làm cô sợ tới mức suýt trẹo chân.
“Người là áng mây đẹp nhất trong lòng tôi, rót đầy rượu ngon để giữ người lại……”
???
Cái quái gì vậy? 《 Nét đẹp nhất của dân tộc 》?
Khách khứa sôi nổi bàn tán, âm nhạc bị tắt đi, chưa đầy ba giây sau lại vang lên.
“Tình yêu không phải thứ bạn muốn mua là có thể mua được……”
Hứa Bội đã trông thấy khách khứa ngồi mấy bàn trước mặt cười nghiêng ngả……
“L! Cậu đang làm cái gì vậy?” Simon đi ra kiểm tra, dở khóc dở cười.
L quay đầu lại nhìn anh ấy, nở nụ cười gượng gạo: “Chậc…… À ờm, hình như tôi mang nhầm đĩa CD……”
Hóa ra đĩa CD ở chỗ chỉ đạo âm thanh, bên đó chẳng may có việc bận nên đổi sang anh ấy, lúc đó nhớ ra trong nhà có món quà định tặng Boss nên tiện tay mang đi, ai ngờ lại lấy nhầm……
HIện giờ chẳng biết tìm đâu ra đĩa CD khác, lại không thể để quan viên hai họ chờ đợi…… Cuối cùng cô dâu đành phải bước lên thảm đỏ trong giai điệu “Em là quả táo nhỏ của anh”……
Hứa Bội cảm thấy thật mệt tim, chắc chỉ có mình cô mới dùng 《 Quả táo nhỏ 》 làm nhạc đi vào lễ đường thôi nhỉ?
Nhưng mà……
Khi nghe thấy người thương nói câu “Tôi đồng ý” với mình, được anh ôm chặt, hôn đến nghẹt thở, nghĩ tới mai này mỗi sáng thức dậy có thể nhìn thấy anh trước tiên, quãng đời còn lại có anh làm bạn đến khi đầu bạc răng long, những thứ khác…… Dường như chẳng còn quan trọng.
—— Bà Doãn, sau này mong em giúp đỡ nhiều hơn.
—— Em cũng mong thế, ông Doãn của em.
—— Toàn văn hoàn ——