Chương 9: Mình Muốn Có Bạn Gái Rồi

Thật tình bây giờ tôi đã biết thế nào gọi là chưa gặp đúng đối tượng thì chưa biết ai ngu ngốc hơn ai.

Vòng bán kết cuối cùng cũng kết thúc, năm thí sinh được ra ngoài nghỉ ngơi chuẩn bị chờ kết quả rồi vào vòng chung kết luôn. Bán kết đợt này phải chỉ có ba người được vào nên sẽ có hai người phải ra về sớm.

Thí sinh thì được nghỉ ngơi nhưng giám khảo thì không được, họ phải làm việc suốt buổi trưa để có kết quả vào hai giờ chiều. Mãi đến hơn một giờ, sau khi tranh cãi, biểu tình hưởng ứng, bỏ phiếu, vân vân…thì họ cũng đã có kết quả chọn ra ba thí sinh xuất sắc nhất. Cho đến lúc này ban giám khảo mới có thời gian đi ăn trưa.

Trước đó tôi đã nhắn cho Duy Nam đến ăn trưa để xem ảnh cô gái mà tôi mạo hiểm lén chụp hình. Tôi đã tính gửi cho thằng bạn hình ảnh, những nghĩ kỹ lại thì vẫn là không nên, mất công bạn gái nó lại thấy được rồi hiểu lầm, nhưng lí do chính là tôi không muốn hình ảnh của nàng lại ở trong điện thoại của người khác, cho dù đó là điện thoại của người anh em mình.

Duy Nam chờ tôi ở quán café quen thuộc mà chúng tôi mới vào lúc sáng. Tôi gọi đại một món ăn nhẹ cho qua bữa rồi nghiêm túc nói với thằng bạn thân: “Mình muốn có bạn gái rồi.”

Duy Nam đang uống ly nước trà đá mà phục vụ vừa đưa tới, “phụt” một tiếng như muốn phun cả nước trà trong miệng vào mặt tôi. “Anh Hai à, không phải lúc sáng anh mới nói rằng yêu đương gì đó là phiền phức sao?”

“Con người ta có thể thay đổi tùy thời điểm, thời gian, không gian và điều kiện hợp lí mà.” Tôi thản nhiên nói, không hề liếc mắt lên nhìn cậu ta.

Tiêu hóa được việc đang diễn ra rất nhanh cậu ta lại hỏi: “Vậy nói cho mình biết cô gái nào mà có sức ảnh hưởng lớn đến nỗi sa mạc hoang gần ba mươi năm lại bỗng nhiên trở thành sa mạc có sự sống thế này?”

Tôi liếc xéo cậu ta không trả lời, chỉ lẳng lặng móc điện thoại từ túi áo vest ra mở hình cô gái tôi muốn theo đuổi đưa cho nó xem: “Một trong những thí sinh, cậu giúp mình tìm hiểu về nàng…”

Duy Nam không nói gì, chỉ cười một cách tinh quái nhìn tôi: “Vậy cậu sẽ trả ơn gì cho mình đây?”



Tôi không thương tiếc nhìn cậu ta nói: “Cậu còn nợ mình ba trăm triệu, cậu có muốn mình bán luôn cổ phần của cậu để gán nợ không?”

Duy Nam khựng một giây rồi ra vẻ đầu hàng: “Chơi với thằng bạn nối khố mà còn đòi nợ kiểu hèn mọn đó thì cô bé này quả nhiên là xui xẻo… Nói cho cậu biết, đây là cô bé hoa khôi mà mình nhắc đến lúc sáng… Chỉ có điều, lúc trưa mình nghe em họ mình nói cô bé cũng thuộc dạng cấm lãnh tình yêu. Bất cứ ai tỏ tình với cô bé cũng sẽ bị từ chối không thương tiếc. Thậm chí không hề cho người ta cơ hội thứ hai, mà cũng không kịp nhìn người tỏ tình với mình là ai. Cậu… người chưa có kinh nghiệm yêu đương như cậu thì chắc sẽ phải từ bỏ sớm thôi.”

Tôi lúc ấy vẫn còn rất tự tin về bản thân, đẹp trai, thông minh, giàu có như tôi thì có khó gì? Chỉ có thiếu kinh nghiệm yêu đương thôi mà, chuyện gì cũng có lần đầu. “Nói nhiều vậy làm gì? Sao cậu biết được là mình sẽ thất bại? Những người tỏ tình với nàng chắc chắn không thể xuất sắc được như mình rồi… Nào, đưa thông tin của nàng cho mình đi.” Lúc đó tôi không biết sự tự tin của mình lại bị đánh bại thảm hại cho đến tận hơn ba năm sau. Cũng may tôi là người rất có kiên nhẫn, lại là người “nhất kiến chung tình”.

Thời gian nghỉ sắp hết, tôi phải quay lại trường để công bố kết quả thí sinh lọt vào vòng chung kết. Tất nhiên những thí sinh lọt vào vòng trong là có nàng, không phải tôi thiên vị nàng, thật ra hai bài thi của nàng được đánh giá cao nhất và nhận được sự ủng hộ nhất trong số năm thí sinh. Quả nhiên người đánh gục trái tim tôi là người tài sắc vẹn toàn. Nghĩ đến đó không hiểu sao tôi lại cảm thấy tự hào, mặc dù lúc này đây nàng vẫn chưa biết gì về sự tồn tại của tôi.

Lúc bước vào cổng trường, tôi nhận ra mùi hương quen thuộc khó quên, tôi nheo mắt nhìn về phía trước thì nhận ra nàng, lúc đó tôi đã vứt bỏ não của mình một góc mà tiếp tục làm điều ngu xuẩn. Tôi bước lại gần nàng, nhìn cô bạn đang nói chuyện với nàng rồi nói: “Anh muốn nói chuyện riêng với Dạ Ái, em có thể cho tụi anh chút thời gian không?” Khỏi phải nói, nàng và cô bạn kia nhìn tôi sửng sốt, cũng may cô bạn của nàng thông minh hiểu chuyện biết thời thế nên cũng đồng ý lánh đi. Mà nàng thì sau khi sửng sốt nhìn tôi lại không hề có ý định nhìn tôi lần thứ hai. Tôi vội nói: “Chào em, anh tên Quân Minh, anh là thành viên ban giám khảo…”

“Anh muốn nói gì với em ạ?” Nàng cắt ngang lời tôi giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, “anh có biết đây là thời điểm nhạy cảm khi có một vị giám khảo lại nói chuyện riêng với thí sinh không? Người khác nhìn em sẽ nghĩ em đang cố gắng kiếm chác gì đó từ giám khảo để đổi lấy giải thưởng.”

Tôi khựng lại mất mấy giây mới hiểu ra được tầm quan trọng của những lời nàng vừa nói: “Anh xin lỗi, anh chỉ muốn xin làm quen với em.”

Nàng lịch thiệp từ chối: “Cảm ơn anh, nhưng em không muốn có bạn là người khác giới. Xin chào anh.”

Tôi không thể trách cứ nàng được, chỉ trách mình quá ngu ngốc khi không suy nghĩ thiệt hơn cho nàng. Tôi quá cảm tính rồi!

Nhưng tôi không lấy gì làm tiếc nuối ít ra tôi cũng đã có cuộc trò chuyện đầu tiên nho nhỏ với nàng. Thời gian còn dài, tôi vẫn còn có nhiều cơ hội cơ mà. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều mà tràn đầy lạc quan, chỉ mãi nhớ đến giọng nói như suối chảy của nàng mà quên mất cái tính tình cao lãnh, cấm dục, vô tình của nàng mà thằng bạn tôi đã nhắc nhở.