Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Có Thể Là Em

Chương 4: Thật Là Mất Ký Ức Sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở ngoài hành lang bệnh viện, Quân Minh và bác sĩ Hoàng thấp giọng nói chuyện với nhau:

Quân Minh: “Ba, Dạ Ái thật sự là mất ký ức 6 năm sao?”

Bác sĩ Hoàng: “Theo kết quả kiểm tra thì não không có vấn đề gì nghiêm trọng. Ba nghĩ nó mất ký ức là vì không muốn nhớ lại những chuyện khiến nó đau lòng, cũng có thể đó là những ký ức mà nó cảm thấy hối hận và hoàn toàn muốn quên đi để sửa sai.”

Quân Minh: “Nói vậy thì chuyện của ba mẹ Dạ…”

Bác sĩ Hoàng: “Đúng vậy. Đó là ký ức đau buồn, nó thật sự không có cách nào chấp nhận được, cho nên sâu trong tiềm thức bộ não của nó bài xích vấn đề đó.”

Quân Minh: “Nhưng còn con thì sao? Thời gian chúng con yêu nhau rất vui vẻ, sao cô ấy có thể quên được con?”

Bác sĩ Hoàng: “Ba không thể cho con câu trả lời chính xác. Nhưng ba hiểu con bé không bằng con, chuyện này con có thể từ từ suy nghĩ rồi tìm câu trả lời cho chính mình. Tuy nhiên Dạ Ái cũng là bệnh nhân của ba, ba chỉ có thể lí giải theo tình huống y khoa. Một khi bệnh nhân không muốn nhớ đến một người mà người đó lại là người yêu, chồng, vợ… nói chung là chân ái cuộc đời bệnh nhân, thì chỉ có hai lí do. Một là do người kia làm cho bệnh nhân bị tổn thương sâu sắc đến nỗi hận thù. Hai là bệnh nhân đã làm tổn thương, hoặc là đã làm gì đó khiến cho chân ái của mình bị mất mát, đau khổ, và bệnh nhân đã rất hối hận nhưng không thể không làm khác.”

Quân Minh: “Con chưa bao giờ làm cô ấy tổn thương hay đau khổ. Về phần cô ấy, con tin tưởng tuyệt đối ở cô ấy.”

Bác sĩ Hoàng: “Vậy thì con phải hiểu hơn con bé một chút. Bây giờ trên đời này chỉ có mình con là hiểu được con bé, và cũng chỉ có con có câu trả lời. ” Nói rồi ông vỗ vai Quân Minh, lắc đầu buồn bã định rời đi thì như nhớ ra chuyện gì đó ông lại quay lại nhìn Quân Minh nói: “Chuyện của ba mẹ Dạ con phải nghĩ ra một lí do nào đó, đừng kể sự thật với con bé, nếu không con bé sẽ sốc, điều này không tốt cho hệ thần kinh và sức khỏe.”

Ở trong phòng bệnh, Dạ Ái tự hỏi tại sao nàng lại đánh mất ký ức 6 năm của mình chứ! Không phải chỉ là ngủ một giấc dài sao? Làm sao mà bây giờ thành ra lại sắp thành một bà cô rồi. Lại còn xuất hiện nào là ba ruột, rồi lại chồng sắp cưới nữa. Còn sự nghiệp, lí tưởng của nàng thì ra sao? Còn ba mẹ Dạ, không có ai thông báo cho hai người sao? Tới bây giờ còn không thấy ai đến, không lẽ vì nàng có ba ruột nên họ không cần nàng nữa chứ?



Càng nghĩ càng đau đầu, hiện giờ nàng chỉ mong ba mẹ Dạ đến với nàng thật nhanh, nàng chỉ muốn gặp họ, nói chuyện và nũng nịu trong lòng họ như trước đây thôi. Tuy bây giờ nàng có ba ruột, còn có chồng sắp cưới… nhưng làm sao mà chấp nhận và xem họ như người thân khi nàng không có ký ức về họ được chứ. Thật sự là phiền quá đi. Nàng là ai chứ! Cô sinh viên hoa khôi không nghĩ đến tình yêu nam nữ, một lòng phấn đấu vì học tập, và việc giúp đỡ người gian khó cần nàng, bây giờ thì tốt rồi, từ trên trời nhảy ra một vị gì gọi là chồng sắp cưới, lại còn dự định kết hôn… Nàng làm sao có thể chấp nhận được bây giờ?

Nghĩ nghĩ, nàng quyết định sẽ thẳng thắn với anh chàng thanh niên kia.

Cửa phòng mở ra, Quân Minh bước vào nhìn nàng mỉm cười dịu dàng. Chờ cho anh ngồi yên vị trên ghế, nàng nói: “Nếu anh thật sự là chồng sắp cưới của em thì có thể anh và em đã có quãng thời gian yêu nhau chân thành mới đi đến quyết định kết hôn. Nhưng hiện giờ anh thấy tình trạng của em rồi, em không thể nhớ nỗi anh, và cũng không thể nói là hiện giờ em yêu anh được…” Nàng ngập ngừng lựa lời như sợ làm tổn thương anh chàng soái ca trước mặt. Vừa nói nàng vừa nhìn thẳng quan sát sắc mặt anh.

Anh là một anh chàng đẹp trai nam tính đúng chuẩn soái như trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình nàng hay đọc cùng cô bạn thân khi còn là sinh viên. Anh cao chắc trên 1m8, mũi cao dọc dừa, đôi mắt phượng quyến rũ, lại còn màu da lúa mạch không trắng không đen. Gương mặt cương nghị nam tính, lãnh đạm mà cũng dịu dàng, lạnh lùng mà ấm áp khi nhìn nàng. Nếu quả thật anh là chồng sắp cưới của nàng thì đúng là mắt nàng quả là không tệ.

Quân Minh kiên nhẫn đợi nàng nói tiếp, nàng mãi vẫn nhíu mày như là sợ nói sai điều gì đó nên anh lên tiếng an ủi nàng: “Anh thật sự là chồng sắp cưới của em” nói rồi anh sờ tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn đính hôn mà trước đây anh đã cầu hôn nàng rồi đeo lên tay nàng, hơi rộng vì nàng quá gầy, gầy hơn rất nhiều thời điểm anh cầu hôn, “anh không hiểu vì sao em lại quên luôn vị hôn phu này, nhưng thật sự trước đây anh và em đã yêu nhau rất nhiều, rất sâu đậm. Chúng ta chưa bao giờ phải để đối phương lo lắng, buồn khổ, ghen tuông, chúng ta rất tin tưởng nhau. Cho dù trước đây đối phương có quyết định như thế nào thì người kia cũng sẽ ủng hộ và chờ đợi lẫn nhau.” Vậy tại sao em lại quên mất anh? Anh đã làm điều gì đó làm cho em phải buồn sao? Những lời này anh không nói với cô, chỉ là chôn sâu trong lòng mình mà rầu rĩ.

“Em xin lỗi…” nàng cụp mi xuống rồi lí nhí phát ra ba tiếng. Anh vội an ủi: “Không sao, xem như là thử thách tình yêu của chúng ta, anh sẽ làm em lại yêu anh lần nữa là được rồi.”

Nàng nâng mắt nhìn anh như với ý cười trong mắt, anh nhìn thấy đôi lông mi dài của nàng mà kìm nén một nụ hôn. Nàng hỏi: “Vậy còn ba mẹ Dạ đâu?”

Khi hỏi đến vấn đề này, sắc mặt anh lại trở nên u ám, rất nhanh anh lấy lại tinh thần rồi nói: “Chuyện này có hơi dài, đợi em tĩnh dưỡng cho khỏe, khi về nhà anh sẽ kể với em được không? Em nghe lời anh, chỉ cần ở đây thêm ba ngày để theo dõi nữa là sẽ được về nhà rồi. Ba mẹ Dạ cũng sẽ hạnh phúc khi thấy em khỏe mạnh mà.”

Nàng ngoan ngoãn vâng lời anh, chỉ nghĩ có thể do ba mẹ Dạ đang bận gì đó không thể thăm nàng được. Bình thường ba mẹ vẫn hay đi công tác nước ngoài nên nàng cũng không hỏi nhiều nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »