Đúng một tuần sau kể từ ngày Dạ Ái hứa với Quân Minh về những hình ảnh đời thường của vị boss Nhật Bản, nàng gọi điện thoại cho anh hỏi anh vào buổi sáng sớm: “Hôm nay anh có rảnh không?... Vậy mấy giờ em qua công ty anh thì tiện cho anh?”
Từ ngày mà nàng chọc giận anh ở nhà hàng một tuần lễ trước thì anh chưa bao giờ cố gắng tiếp cận nàng lần nữa. Thậm chí thói quen mỗi sáng chạy bộ tại công viên nhỏ gần khu chung cư của nàng cũng không còn. Anh hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng. Cho đến khi nàng hoàn thành hết những yêu cầu của anh thì cũng lạnh nhạt mà trả lời nàng rằng: “Tôi bận lắm, không thể ra ngoài được. Nếu em cần thì cứ đến công ty của tôi… Vào lúc ba giờ chiều.”
Chỉ còn một tháng nữa là kết thúc năm học thứ hai của Dạ Ái tại trường đại học mỹ thuật, cho nên các sinh viên hiện giờ đa phần chỉ cố gắng cho kỳ thi cuối kỳ vào tuần sau, chứ không phải lên lớp nhiều như trước nữa. Vậy nên dạo thời gian gần đây Dạ Ái cũng không bị bó buộc thời gian lắm. Khi nghe Quân Minh đồng ý gặp nàng thì nàng cũng không do dự hay suy nghĩ gì nhiều về thái độ lãnh lẽo của anh mà đồng ý thời gian anh chọn.
Ba giờ chiều tại công ty CR.
Dạ Ái bước vào công ty, khi nghe nói tên của nàng, anh chàng trợ lý thực tập ra đón nàng luôn. Vì đã được dặn dò từ trước nên chàng trợ lý tên Đạt không cần phải báo trước với sếp mà dẫn Dạ Ái đến phòng của sếp Minh, gõ cửa xong nghe được âm thanh truyền từ bên trong: “Vào đi.” Lúc này trợ lý Hoàng mới để lại Dạ Ái một mình bước vào, còn mình thì quay đi làm việc.
Quân Minh ngước mắt lên nhìn người đang bước vào rồi ra hiệu đóng cửa lại. Anh không có ý định đứng lên, chỉ liếc nàng một cái rồi chỉ vào cái ghế da đối diện bàn làm việc của mình. Đợi nàng yên vị rồi hỏi: “Hôm nay em đến là để đưa cho tôi những hình ảnh tôi cần phải không?”
Dạ Ái lúc này tâm tình phức tạp, có chút hụt hẫng mà nhìn người đàn ông chỉ mới tuần trước tỏ tình với nàng, nói muốn cùng nàng chia sẻ niềm vui nỗi buồn, giờ phút này lại chỉ có lạnh lùng xa cách. Nhưng tâm nàng lại thở phào nhẹ nhõm vì rốt cuộc nàng nghĩ anh xứng đáng với người hoàn mỹ như anh, chứ không phải mình. Nàng trả lời giọng nhẹ tênh, từ trong cặp lấy ra một xấp hình ảnh được xếp ngay ngắn: “Dạ. Anh xem giúp em. Đây là tất cả những gì em thu thập được trong một tuần nay. Em đã sắp xếp theo trình tự thời gian, cũng như là những hình ảnh mà ông Satou thích tiếp xúc nhất sau khi tan làm.”
Quân Minh gật đầu vẻ hài lòng, anh vươn tay nhận lấy, lật xem từng tấm một. Mỗi hình ảnh đều có ghi chú rõ ràng thời gian và địa điểm. Anh xem một lúc rồi hỏi nàng: “Em có ý kiến gì không?”
Dạ Ái lúc này rụt rè, không dám ‘múa rìu qua mắt thợ’, nhưng nghe anh hỏi thì cũng nói ý kiến của mình: “Em cảm thấy cuộc sống của ông Satou rất đơn giản. Mỗi ngày ông ấy làm việc ở công ty hơn mười tiếng thì cũng chỉ về nhà. Đặc biệt mỗi lần về nhà là tâm trạng ông ấy hoàn toàn thay đổi, giống như không còn là vị giám đốc uy nghiêm ở công ty D nữa. Ông hoàn toàn thả lỏng bản thân mỗi lần mở cửa bước vào nhà, điều đó chứng tỏ nơi đó là một khoảng không ông rất trân quý, vì chỉ có nơi đó mới làm ông bình yên mà tạm quên đi những tranh đấu nơi thương trường. Trong đó có rất nhiều bức ảnh về cuộc sống đời thường tại nhà. Đặc biệt nhiều nhất là lúc ông xuất hiện cạnh cây anh đào mà chính tay ông trồng từ thời niên thiếu. Em có tìm hiểu một chút về cây anh đào ấy, đó là ký ức từ người mẹ mệnh khổ của ông. Trước khi bà ra đi vì bạo bệnh, bà đã nhờ ông dời cây anh đào gầy còm ở phía ngoài hàng rào vào nhà và bảo ông chăm sóc nó thật tốt. Em nghĩ ông thường hay đứng cạnh cây anh đào vì ông nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Cho nên em có đề nghị táo bạo một chút…”
Quân Minh nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe nàng nói với thái độ tôn trọng nhất. Tuy nhiên chỉ có anh biết l*иg ngực mình đang phập phồng vì nàng. Kể từ khi nàng bước vào phòng anh đã không còn giữ được lý trí hoàn toàn nữa rồi. Cô gái mà anh thích đang ngồi trước mặt anh, nàng ưu nhã mà trình bày ý kiến của bản thân một cách khiêm tốn nhất. Anh cảm thấy hôm nay nàng xinh đẹp hơn một chút, áo sơ mi màu xanh nước biển kết hợp với chân váy lụa màu đen dài đến bắp chân, mái tóc dài được nàng chải chuốt búi thấp ở sau đầu, để lòa xòa vài cọng tóc bay phấp phơ trước mặt, nước da trắng hồng, đôi môi mỏng mềm cong cong làm cho người khác động lòng. Anh muốn nhào lên ôm nàng, muốn nói cho nàng biết một tuần nay không gặp được nàng anh đã nhớ đến phát cuồng. Nhưng anh biết rằng nàng sợ anh, vì lí do nào đó mà nàng sợ anh sẽ tỏ tình với nàng, sợ anh tiếp xúc gần với nàng hơn. Nếu anh muốn nàng chấp nhận mình thì anh phải nhẫn. Anh phải tìm hiểu lí do vì sao nàng sợ, rồi từ từ bước vào cuộc sống của nàng, từ từ cho nàng quen thuộc sự có mặt của anh, và chấp nhận anh.
Quân Minh vẫn còn nhớ đêm hôm đó anh dõng dạc tuyên bố với thằng bạn thân rằng lần thứ ba tỏ tình nhất định sẽ thành công. Anh muốn thành công thì anh phải hiểu hơn về nàng mới được, người như nàng không thể cứ ngày một ngày hai là chấp nhận người khác. Vì vậy anh sẽ chờ. Lúc ấy Quân Minh không hề biết rằng anh phải chờ đến tận hơn hai năm mới có được sự gật đầu của mỹ nhân.
“Anh Quân Minh, anh…”
“Tôi vẫn đang lắng nghe. Em có đề nghị gì?”
“Bởi vì ông Satou rất yêu thương và nhớ người mẹ mình, cho nên em đề nghị chúng ta nên thiết kế một nơi mà mẹ ông ấy thích nhất. Xem như tặng ông ấy ký ức tuổi thơ luôn luôn có hình dáng người mẹ của mình. Anh thấy thế nào?” Dạ Ái lúc này được sự cho phép ngầm của Quân Minh thì không còn rụt rè nữa.
“Được. Đó cũng là một ý kiến hay. Còn về vấn đề thời gian thì như thế nào?”
“Trong vòng bốn tháng phải xong.”
“Bốn tháng đúng là hơi gấp, nhưng không phải là không thể. Bên phía công ty em có địa điểm chưa?”
“Dạ rồi. Hôm qua sếp Hương có dẫn em đi nhìn qua. Ngày mai nếu anh rảnh thì em sẽ dẫn anh đi xem một chút, cũng không xa công ty anh lắm đâu.”
“Ngày mai? Em gấp như vậy sao? Nếu em sợ tôi không kịp đưa ra bản thiết kế sớm thì…”
“Dạ không phải. Em sắp thi cuối kỳ rồi. Vài ngày tới đây e rằng em sẽ không thể ra ngoài được mà phải ôn thi.” Dạ Ái vội ngắt lời anh giải thích vì sợ anh hiểu lầm mình không tin tưởng anh.
Quân Minh nhìn nàng lúc này tia ấm áp đã xuất hiện trên gương mặt anh, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vậy sao? Được. Ngày mai bảy giờ anh đến đón em.”
“Dạ. Em chờ anh. Vậy ngày mai gặp.”
Trong phòng chỉ còn lại Quân Minh vẫn đang nhìn cánh cửa vừa mới được khép lại. Mùi hương hoa cỏ từ trên người nàng vẫn phảng phất quanh anh, anh hít thở nhẹ đều như để lưu giữ lại thật lâu mùi hương của nàng. Chưa gì anh đã nhớ nàng rồi. Quân Minh lúc này đã đưa ra một quyết định, anh phải tìm càng nhiều lí do hợp lý để được ở cùng một chỗ với nàng hơn.
Anh chuẩn bị kế hoạch để tiếp cận mục tiêu của mình một cách chi tiết, tỉ mỉ và hoàn hảo. Mà kế hoạch này, khi Duy Nam biết được thì chỉ có lắc đầu nhận xét: “Từ bao giờ mà một thằng không biết đến tình yêu là gì lại trở thành con cáo già bỉ ổi nhường này?”
Quân Minh chỉ liếc xéo người bạn thân của mình một cái rồi trả lời thật tự nhiên như chuyện đã được định sẵn: “Vậy cậu nghĩ trí thông minh của mình chỉ đáng dành cho công việc thôi sao?”