Chương 43

Trời âm u như thể mây đen đang sẵn sàng để trút nước xuống thành phố, cũng giống như tâm trạng mỗi người ngay lúc này. Giang Túy Mặc đậu xe bên dưới nhà Tế Tế, ôm lấy Tế Tế đã hoàn toàn xụi lơ, đi thẳng vào hành lang. Bóng dáng hai người vừa biến mất ở cửa thang máy, mấy người đàn ông ăn mặc rất bình thường trên chiếc xe màu đen theo sát phía sau lập tức xuống xe, một người trong số đó thử kéo cửa xe Land Rover, vui mừng nói: “Ngay cả xe cũng không khóa, đỡ đi bao nhiêu công sức.”

Nói xong, mấy người lập tức tranh thủ thời gian, tìm được hộp đựng tranh ở hàng ghế sau, lấy bức tranh bên trong đi, sau đó nhanh tay bỏ một bức tranh làm giả với chất lượng cao vào rồi bỏ lại hộp về chỗ cũ. Bọn họ làm xong tất cả những chuyện này trong vòng chưa đầy nửa phút.

Mười phút sau, Giang Túy Mặc đi xuống lấy tranh và mấy quyển sách mang lên thì mới khóa xe lại. Bước vào trong nhà Tế Tế lần nữa, Tế Tế vẫn ngồi ngơ ngác trên sofa y nguyên như lúc nãy. Giang Túy Mặc hơi chau mày, cất xong sách và tranh, ngồi xuống bên cạnh cô, để cô ghé vào lòng anh.

Trên người anh vẫn là mùi đàn hương vô cùng thánh khiết, vừa khéo phù hợp với Tế Tế, người mà lúc này đây đã gần như đoạn tuyệt với nhân thế.

Tế Tế nhắm mắt lại, vừa thút tha thút thít vừa lải nhải chuyện trước đây của ông ngoại, nói một lúc lại đau lòng, cả người chẳng còn sức lực, tựa hẳn trên đùi Giang Túy Mặc, tay ôm lấy eo anh, chôn mặt trong ngực anh, khóc lóc vô cùng đáng thương.

Người thân ruột thịt ra đi luôn để lại nỗi đau đớn khôn nguôi cho người ở lại.

Cho nên đêm đó, lúc Giang Túy Mặc về đến nhà thì mới phát hiện ra không chỉ quần ngoài bị ướt mà ngay cả phía trước qυầи ɭóŧ cũng bị ướt cả một mảng.

Đúng là phụ nữ đều làm từ nước.

Trước lúc ngủ, Giang Túy Mặc theo thói quen nhìn điện thoại di động, phát hiện ra một tin nhắn từ một số lạ.

[Túy Mặc, tháng sau có thể em sẽ về một chuyến, có thể gặp nhau không?]

☆☆☆

“Tiểu Hồ à, cho cô một đề tài này.” Biên tập viên chuyên mục mỹ thực A Đông cầm một mảnh giấy nhỏ đi tới: “Mấy ngày tới chi nhánh của thương hiệu bếp Sa Phất sẽ khai trương, vừa khéo bà chủ xinh đẹp của họ đang ở chỗ chúng ta, có lẽ sẽ có mấy món ăn thử đặc sắc đấy.”

“Thương hiệu bếp Sa Phất à, cái này tôi biết!” Tế Tế giơ tay: “Chính là thương hiệu kết hợp giữa đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương tây đúng không, lần trước trên TV có đưa tin rồi, có người nói trụ sở chính ở Bắc Kinh, sau đó lại mở ba chi nhánh ở Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến. Tháng trước tôi xem Weibo thấy nói chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở chỗ chúng ta, tôi còn nghĩ hôm nào phải đi ăn thử một chút.”

A Đông tỏ vẻ khinh bỉ cô: “Cô có thể đặt trọng điểm lên bà chủ xinh đẹp của họ không hả? Tại sao người ta chỉ lớn hơn cô có mấy tuổi, bây giờ đã là tinh anh trong giới kinh doanh, thế mà cô vẫn chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi?”

“Không thể nói như thế được, ở thành phố N tôi cũng có chút danh tiếng, ừm… một kẻ tham ăn có chút danh tiếng.” Tế Tế tự biết mình đuối lý, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình cưa đổ được Giang Túy Mặc thì ngực lại ưỡn lên, tam quan bắt đầu méo mó mà nghĩ thầm, tinh anh trong giới kinh doanh thì sao chứ, phụ nữ có tiền thì thường xấu xí!

Nhưng mà, lúc A Đông gửi tài liệu về tổng giám đốc điều hành thương hiệu bếp Sa Phất là Lăng Lam Phù cho Tế Tế tham khảo, Tế Tế mới cảm nhận được một cách sâu sắc sự tàn khốc của thực tế. Khoan hãy nói tới chuyện người ta tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, chỉ riêng vòng eo thon gọn bằng nắm tay cùng khuôn mặt xinh đẹp của người ta đã đủ để Tế Tế ngạc nhiên tới nỗi suýt rớt cả cằm. Trên đầu cô phủ đầy một đoàn mây đen, xung quanh tản ra hơi lạnh, cầm lấy ảnh Lăng Lam Phù nhìn không rời mắt, thật sự không bới ra được khuyết điểm nào trên mặt người ta.

“Nhưng mà nói thật, nếu như cô và Lăng Lam Phù mỗi người mở một quán ăn thì tôi sẽ muốn đến ăn ở quán cô hơn.” Không biết có phải xuất phát từ tình cảm đồng nghiệp hay không mà A Đông đột nhiên vỗ vai Tế Tế.

“Thật chứ!!!” Tế Tế ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt thấp thoáng ánh nước vì cảm động.

“Trông cô có vẻ giống với bà chủ quán ăn hơn mà.” A Đông nói, sau đó thong dong bước đi.

Tế Tế nguýt anh ta một cái, sau đó lần lượt gửi ảnh chụp Lăng Lam Phù cho Giang Túy Mặc, Giản Kỳ và Tử An, kèm theo một câu: [Nhìn này, mỹ nữ đấy!]

Ây dà, các bạn biết không, Giang Túy Mặc đọc được tin nhắn này thì khóe mày nhíu chặt lại.

Một lát sau, Tế Tế nhận được tin hồi âm của Giản Kỳ và Tử An.

Tử An: [Đẹp quá, không biết mặt mộc thế nào. Ai đây]

Giản Kỳ: [<3 Bao một đêm bao nhiêu tiền?]

Bên phía Giang Túy Mặc thì mãi chưa thấy trả lời, Tế Tế cũng không trách được anh, dù sao anh cũng không phải người rảnh rỗi cả ngày nhìn chằm chằm vào điện thoại. Tế Tế từng chứng kiến những lúc công việc của anh vô cùng bận rộn và căng thẳng, cô cũng thông cảm cho công việc của anh, cho nên trước giờ chưa từng giận dỗi vì anh trễ hẹn hoặc vì hội chẩn khẩn cấp mà cho cô leo cây, đây chính là sự hiểu chuyện của Tế Tế.

Sau khi ông ngoại qua đời, dường như Tế Tế có thêm một cách nhìn mới về cuộc đời, những chuyện cô cứ mãi rối rắm trong lòng, bây giờ cô đều có thể nghĩ thông suốt. Theo cách nói của cô thì là về cơ bản đã ngộ được tới cảnh giới có thể làm ni cô, đó là nếu như… có thể không phạm vào sắc giới. Cô có thể theo đuổi được Giang Túy Mặc đã là một chuyện vĩ đại của đời người, không thể chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt không liên quan mà khiến cho Giang Túy Mặc cho rằng cô ỷ sủng mà kiêu. Đúng vậy, cái gì nên quý trọng thì quý trọng, cái gì nên buông tha thì buông tha, đây chính là nhân sinh quan hiện giờ của Tế Tế.

Tế Tế gọi điện thoại cho thư ký của Lăng Lam Phù hẹn thời gian, đúng giờ đến cửa hàng của thương hiệu bếp Sa Phất trên đường Trường Thanh, bên trong cửa hàng cũng bày đầy lẵng hoa như mọi cửa hàng mới khai trương khác, sàn nhà trải thảm đỏ, phía sau tên bằng tiếng Trung của cửa hàng còn kèm theo một từ tiếng Anh Schaffer, là nguyên văn tiếng Anh của từ “Sa Phất”.

Lăng Lam Phù không khác lắm so với trong ảnh, trang điểm rất khéo léo, nhìn sơ qua không có chỗ nào quá đậm, đây chính là cảnh giới cao nhất của trang điểm – trang điểm cũng như không trang điểm. Trên người cô ấy không phải quần áo đắt tiền gì mà chỉ là một bộ đồ thể thao, theo như cô ấy nói thì là buổi chiều cô ấy muốn đi đánh tennis. Cô ấy không có vẻ kiêu căng ngạo mạn của mấy mỹ nữ hay kiểu cách và khéo đưa đẩy của thương nhân, mang đến cho Tế Tế cảm giác rất bình dân và khiêm tốn, quá trình phỏng vấn cũng tiến hành rất thuận lợi, chủ yếu là do… Lăng Lam Phù bảo người ta chuẩn bị rất nhiều món ăn đặc sắc, bày cả một bàn, Tế Tế có thể giải quyết luôn bữa trưa ở đây.

Tế Tế dùng một tay cầm đũa, một tay cầm dĩa, chọn đồ ăn giữa bàn, vừa ăn vừa thể hiện tinh thần chuyên nghiệp của một phóng viên: “Giám đốc Lăng, cô học ngành diễn xuất, lại còn xinh đẹp như vậy, tại sao cô không ở lại trong nước làm ngôi sao điện ảnh mà lại chọn tới Anh học nghiên cứu sinh ngành kinh doanh?”

“Tôi không thích giới giải trí lắm, bởi vì… cô cũng biết đấy, có lẽ sẽ khó mà tránh được một ít quy tắc ngầm. À mà đoạn này cô đừng viết nhé, tôi chỉ nói với cô mấy lời thật lòng thôi.” Lăng Lam Phù cười nói: “Tôi rất sợ sống theo cái kiểu mà hễ đi ra đường là phải đeo kính râm với khẩu trang, rồi yêu đương, mang thai sinh con hay chia tay đều trở thành đề tài của dư luận, dù rằng chưa chắc tôi đã có thể nổi tiếng. Có lẽ là vì tôi khá bảo thủ, cảm thấy mình là người khá thủy chung, thay vì diễn xuất thì tôi thích cuộc sống vợ chồng bình thường hơn. Mục đích ban đầu khiến tôi quyết định học nấu ăn chính là… hy vọng đối phương có thể thưởng thức tác phẩm của tôi, khen ngợi tôi, dù rằng bây giờ trong đầu ôm nguyện vọng không ngừng mở rộng việc kinh doanh, hơn nữa chúng tôi rất chú trọng an toàn thực phẩm và quản lý nhân lực, nhưng tôi vẫn rất hoài niệm cái tâm trạng đó.”

“Vậy chắc hẳn chồng của giám đốc Lăng là một người rất hạnh phúc nhỉ?”

“Tôi còn chưa kết hôn đâu, vẫn đang độc thân đây. Cô quảng cáo giúp tôi một chút, không biết có anh chàng chất lượng cao nào vừa ý tôi không.”

“Cô giỏi giang như vậy thì cần gì quảng cáo, người theo đuổi cô đã xếp cả hàng dài. Chắc là vì yêu cầu của cô rất cao thôi!” Tế Tế thốt ra lời nói thật lòng.

Lam Phù cười trừ, lắc đầu: “Không phải là yêu cầu cao, chỉ là… trong lòng còn vương chút tiếc nuối, không nghĩ thông được.”

Tế Tế khó hiểu chớp chớp mắt mấy cái. (Giang Túy Mặc: Lại bày trò giả nai…)

“Tôi từng có một người bạn trai, nhưng vì tôi muốn ra nước ngoài học tiếp, định hướng phát triển khác với anh ấy, ra nước ngoài chuyện liên lạc không tiện, cho nên sau đó… đã chia tay. Bây giờ nghĩ lại, nếu như anh ấy bằng lòng chờ tôi trở về thì tôi đã kết hôn với anh ấy rồi. Dù sao thời trẻ cũng phải có chút tiếc nuối, nếu không sao có thể gọi là thanh xuân?” Lam Phù le lưỡi cười trông rất trẻ con.

Tế Tế thở dài, tỏ vẻ khinh bỉ bạn trai cũ của Lam Phù, sau đó lại nhớ ra quân sư tình yêu Tử An từng nói, 99% các mối tình yêu xa đều kết thúc bằng chia tay, 1% còn lại chính là tình yêu đích thực dùng làm nguồn cho tiểu thuyết. Tử An vẫn cho rằng tình yêu có thể duy trì dù không hề có bất cứ tiếp xúc da thịt nào thì mới là tình yêu thật sự, còn lại thì đều chỉ là gian tình, chẳng qua gian tình cũng chia làm gian tình cả đời và gian tình một hồi, cái trước là tiểu thuyết ngôn tình, cái sau thì là bạn giường. Lúc đó Tế Tế còn không đồng ý, nói rằng vậy chẳng phải hôn nhân cũng chính là gian tình sao, Tử An nói, hôn nhân là thân tình cả đời sau một hồi gian tình.

“Nếu anh ta biết bây giờ cô thành công như vậy thì chắc chắn anh ta rất hối hận. Nhưng mà cái loại đàn ông không có lòng kiên nhẫn như vậy thì cũng không cần.” Tế Tế nghiến răng an ủi.

Giang Túy Mặc, người đang hướng dẫn bác sĩ thực tập sửa luận văn, chẳng hiểu sao chợt thấy lạnh cả sống lưng, anh đột nhiên dừng bút, ngẩn ra. Chẳng lẽ là… cửa sổ hở gió?

“Thầy Giang?” Bác sĩ thực tập nhìn Giang Túy Mặc với ánh mắt dò hỏi.

Giang Túy Mặc lắc đầu, lại tiếp tục chỉ ra mấy câu giải thích chưa rõ, ghi chú thêm mấy tài liệu có thể dùng để tham khảo.

Tế Tế nhìn từ đơn tiếng Anh trên bộ đồ ăn, xâu chuỗi lại một loạt tình tiết, sau đó đột nhiên ngộ ra, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, chẳng lẽ chữ Schaffer trong tên cửa hàng là tên tiếng Anh của bạn trai cũ của cô?”

Lam Phù hơi lúng túng, hắng giọng: “À… không phải, cái này thì… Đây là tên của một người thầy mà tôi vô cùng tôn kính lúc du học.”

“Thật ngại quá…” Tế Tế xoa tay, xấu hổ đáp lại. Nữ thần tao nhã cao quý như vậy, thế mà mình lại thấp kém như thế!

Một tiếng phỏng vấn nhanh chóng trôi qua, Tế Tế cũng đã ăn no (một phóng viên đủ tư cách??). Lam Phù hơi buồn cười nhìn canh thừa thịt nguội trên mặt bàn, nghĩ bụng nếu như khẩu vị của mình có thể tốt như cô phóng viên này thì thật là tốt, lúc cô ta đi học thì dạ dày đã không tốt, không thể ăn uống thoải mái như vậy, bây giờ thì đã sắp ba mươi, vì giữ dáng nên cũng không dám ăn uống thả cửa.

Sau khi Tế Tế ra về, cô ta lấy điện thoại ra, mở tin nhắn vẫn chưa nhận được hồi âm của Giang Túy Mặc, cười khổ một cái, lại lấy dũng khí gửi thêm một tin.

[Sorry? Em chỉ ở mấy ngày nữa rồi lại đi, gặp nhau nhé.]

Dù ở trước mặt người xinh đẹp như vậy thì hơi tự ti mặc cảm và ghen tị nhưng sau khi về, Tế Tế vẫn bỏ công bỏ sức viết bài về Lăng Lam Phù thật cẩn thận, thứ nhất, đồ ăn ở Sa Phất thực sự rất ngon miệng, ăn xong không hề có cảm giác khó chịu; thứ hai, Lam Phù thật sự không chê được điểm nào, có khi còn khiến người ta rất yêu thích.

Tế Tế ngẫm nghĩ một hồi lâu, không biết nên đặt tiêu đề thế nào cho hay, như đi vào cõi tiên cả một hồi lâu, cuối cùng nảy ra ý tưởng.

“Chỉ có mỹ thực và yêu là không thể phụ lòng – Thương hiệu bếp Sa Phất & Lăng Lam Phù”

Xế chiều hôm sau, Giang Túy Mặc tan làm đi ngang qua sạp báo, vô tình liếc mắt thấy tóm tắt nội dung chủ yếu của “Báo chiều Kim Kinh”, nhìn thấy tên Tế Tế ở cột lấy tin thì vẻ mặt lẫn tâm trạng đều vô cùng phức tạp.

— Chỉ có mỹ thực và yêu là không thể phụ lòng, Hồ Tế Tế, em có biết rõ nội tình không mà lại dùng những từ này để khái quát về Lăng Lam Phù?