- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ẩm Thực
- Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
- Chương 40
Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
Chương 40
Những người xưa nay chê bai Tế Tế, những người mà thẩm mỹ quan chưa đạt tới cái cấp độ này, sẽ tuyệt đối không thể nhìn tới vẻ đẹp của Tế Tế.
Thân thể của Tế Tế có thể khiến cho đàn ông dấy lên hoa lửa mãnh liệt nhất. Bên trong nõn nà, trắng mịn. Màu sánh với cái gì? Như tuyết mùa đông. Chất sánh với cái gì? Như bông đầu hạ. Vị sánh với cái gì? Như đào mận cuối xuân. Hình sánh với cái gì? Như sóng mùa thu! Đó là vẻ đẹp đạt tới đỉnh cao thẩm mỹ của thời nhà Đường, hoàn toàn khác biệt với thẩm mỹ bạch cốt tinh thời giờ. Bạn vuốt ve thân thể đầy thịt của Tế Tế sẽ có cảm giác như chạm tới những cái mềm, non, trắng, mịn như trong định nghĩa thuở ban đầu về phái nữ sâu trong nội tâm bạn, thậm chí bạn sẽ nhớ tới Sơn Thủy thơ của Tạ Công.
Lâm hách liễm minh sắc, mây tía thu tịch phi.
* Tạ Công, tức Tạ Linh Vận, là thi gia tả cảnh sông núi trứ danh đời Tấn, Tống (Lục triều). Ông giỏi dùng từ ngữ tinh tế, kỳ diễm tả cảnh ngao du sơn thuỷ, đa phần có cảnh sắc tươi sáng.
Câu thơ trên trích “Thạch bích tinh xá hoàn hồ trung tác”, có nghĩa là: cây cỏ cùng khe núi bốn phía bao vây tạo nên cảnh chạng vạng, ánh chiều tà ngưng tụ phiêu bồng giữa trời đêm.
Dưới những giọt nước tí tách như hạt mưa của vòi hoa sen, thân thể kia như được phủ thêm một tầng sáng bạc, bạn có thể nhìn thấy những giọt nước chảy dọc theo cơ thể phập phồng lên xuống của cô, len lỏi, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách.
Giang Túy Mặc cũng như vậy.
Say đắm, trầm mê, bay bổng. Cô mềm mại bao nhiêu thì anh cứng rắn bấy nhiêu. Dù rằng cô vẫn không yên lòng mà chất vấn rằng, không phải anh hiểu cặn kẽ mọi chi tiết của phụ nữ hay sao, sao lại vẫn có phản ứng mạnh mẽ tới như vậy.
Ngang ngược như vậy, hung hăng như vậy, ồn ào xâm lược, rêu rao chiếm đoạt, tuyên cáo sự đầu hàng của cô.
Nhưng mà Tế Tế à cô không biết rằng, giữa cái hiểu biết cặn kẽ của người ta đối với cơ thể cô có lẫn vào bao nhiêu tình cảm không thuộc về học thuật, vì vậy, đương nhiên anh sẽ liên tiếp vượt mọi chông gai, hai tay anh phải tách ra, kiếm sắc anh phải bẻ gãy, dùng cách thức tự nhiên nhất để hiểu rõ cô hơn nữa.
“Á — đau quá!! Không phải anh đã nói là anh biết khống chế sức lực cho vừa phải sao?!!”
“…”
“Anh anh… Anh nhanh lên một chút!”
“Không nhanh được.”
“Anh có thể nghĩ tới… hu hu… cảm nhận của em không.”
Đau như thể có một chiếc rìu bửa xuống, lúc cô nhịn không được bật khóc thì anh lại đè xuống hôn.
“Hu hu hu! Anh không yêu em! Anh không yêu em!!!”
“Tế Tế, anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu.”
“Anh lừa gạt! Tử An nói rồi, lời của đàn ông ở trên giường không tin được!!”
“Được, vậy chúng ta xuống dưới giường.”
“Đừng nhúc nhích! Anh đừng có động đậy! Em…”
“Vậy em động?”
“Động cái đầu anh ấy!”
…
Tế Tế trợn to mắt nhìn trần nhà, ngón tay siết chặt ga giường.
Chiến sự đã yên ắng trở lại, Giang Túy Mặc nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, một tay vòng quanh eo Tế Tế. Tế Tế thì ngẩn ra, chậm rãi xoay người, ghé vào sát người Giang Túy Mặc, cọ mặt lên vai anh, tiếp tục ngẩn người.
Đầu óc trống rỗng.
Mãi cho tới khi Giang Túy Mặc vòng tay ra ôm cả người cô vào lòng, hai tay quấn quanh người cô, cô mới phục hồi tinh thần, nói: “Lát nữa anh phải đưa em về nhà, em không thể đi cả đêm không về được.” Thấy mãi hồi lâu sau anh vẫn chưa trả lời, cô lập tức bổ sung: “Chẳng lẽ chân anh đã mềm tới nỗi ngay cả chân ga cũng không giẫm nổi nữa?”
“Hồ Tế Tế.”
“Được rồi, em sẽ không vạch trần anh, tránh cho anh lại giống như nam chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình, tóm lấy em đại chiến thêm ba trăm hiệp để chứng minh mình còn rất khỏe mạnh.”
“Hình như người vừa rồi khóc lóc van xin anh kết thúc nhanh một chút là em.”
“Em…”
“Sự thật thắng ngụy biện.”
“Ai biết có phải là anh lâu như đèn đỏ đọc giây không cơ chứ.” Tế Tế phát ra một tiếng cười khinh miệt, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình đã khóc lóc năn nỉ ỉ ôi như thế nào để xin anh kết thúc nhanh lên một chút, để cô có thể nằm xuống nghỉ ngơi hồi máu sống lại.
“Sau này em sẽ biết, anh còn lâu hơn đèn xanh đèn đỏ nhiều.” Giang Túy Mặc không tranh cãi với cô thêm nữa, vừa rồi cô mập kia vừa khóc lóc vừa kêu đau, anh vì thương cô cho nên mới qua loa cho xong việc theo ý cô, nếu không… ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực như vậy, anh phải làm thêm mấy lượt thì cô mới chịu im miệng đây?
Tế Tế nằm bên cạnh anh một lúc lâu, sau đó mới nhăn nhăn nhó nhó nói: “… Anh không được phụ lòng em đâu đấy.”
Giang Túy Mặc nghe xong thì cào cào trên eo cô, cô nhột co tròn người lại y như con nhím: “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải tin tưởng anh.”
“Bây giờ anh đã bắt đầu tính toán cho chuyện sau này nɠɵạı ŧìиɧ rồi đấy à?” Tế Tế không chịu đàng hoàng, nhích tới nhích lui trong lòng anh, nào thì lật mấy cái gối trên giường anh để kiểm tra xem có tóc phụ nữ hay không, rồi lại mở ngăn kéo tủ đầu giường ra nhìn xem bên trong có cất giấu mấy thứ đồ của phụ nữ như qυầи ɭóŧ hay tất chân không.
Mấy bức ảnh cũ rơi ra khỏi một quyển album ảnh trong ngăn kéo, Tế Tế cầm một bức ảnh gia đình lên, chỉ vào đó, hỏi: “Đây là anh à?”
Giang Túy Mặc đứng dậy liếc nhìn một cái, chậm rãi nói: “Lúc anh ba tuổi thì mẹ anh ly hôn với cha anh. Mấy bức ảnh này là mấy bức hiếm hoi anh chụp chung với bà ấy. Bà ấy đã thay đổi rất nhiều, bà ấy bây giờ với người trong ảnh gần như không phải một người.”
Tế Tế nghĩ, có lẽ anh đã nghe nhầm “đây là anh à” thành “đây là mẹ anh à”. Lúc này cô mới dời mắt nhìn sang người phụ nữ trong ảnh, mẹ của Giang Túy Mặc thật là xinh đẹp, nhưng rất giống như đã gặp ở đâu đó, ài, sao mà càng nhìn lại càng giống… thị trưởng Lý?! Không thể nào, không thể như thế được…
Giang Túy Mặc kẹp bức ảnh vào trong album, kéo Tế Tế quay trở lại giường nằm.
“Mẹ anh… trông thật là giống thị trưởng.” Tế Tế vẫn nhịn không được cất tiếng.
Giang Túy Mặc yên lặng một lúc: “Em và thị trưởng từng qua lại với nhau chưa?”
“Dân thường như em đây thì làm gì có tư cách qua lại với thị trưởng chứ!” Tế Tế tự giễu: “Em từng phỏng vấn bà ấy một lần, cũng gặp bà ấy trong một vài hoạt động, cảm giác ngoài nghiêm túc ra thì bà ấy cũng khá là thân thiết dễ gần. Một người phụ nữ mà có thể làm lên tới chức thị trưởng, em cảm thấy rất là không dễ dàng gì, khá là kính nể, ái chà, dân đen thì luôn sợ người làm quan mà.” Tế Tế nói một giăng một tràng, đột nhiên dừng lại hỏi: “Anh đừng có nói với em rằng mẹ anh đúng là thị trưởng Lý đấy nhé?”
Sau đó, Tế Tế vô cùng kinh ngạc nhìn thấy Giang Túy Mặc gật đầu.
Tế Tế trợn to mắt, vội vàng leo xuống giường, xong đời rồi, không ngờ mình lại lên giường với con trai thị trưởng… Cô vừa tìm đồ lót của mình vừa khóc hu hu như thể đại họa sắp giáng xuống.
“Em làm cái gì thế?”
“Về nhà!” Tế Tế gào lên.
“Nhưng mà cái em mặc là quần áo của anh.” Giang Túy Mặc thấy cô khoác áo sơ mi của anh thì nhắc nhở.
“Em muốn biết tại sao nữ chính trong phim cứ lên giường xong đều muốn mặc áo sơ mi của nam chính.” Tế Tế mặc chiếc áo sơ mi ném dưới đất vào người, ngắm nghía một lúc, sau đó ngồi xuống chiếc sofa đơn cạnh giường, chớp mắt: “Thế nào, hấp dẫn chứ?”
“Em mau về nhà đi.” Giang Túy Mặc đưa tay lên che mắt, tỏ vẻ không nỡ nhìn.
“Em hận anh…” Tế Tế vừa mặc đồ của mình, vừa nghiến răng ken két.
Trong lúc Giang Túy Mặc thay quần áo thì Tế Tế vẫn không hết hy vọng, đến phòng khách tiếp tục ăn tôm hùm, đột nhiên, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu. Đúng rồi, nếu như Lý Duyên Trân là mẹ của Giang Túy Mặc, vậy chẳng phải Miêu Luân cũng là con trai của Lý Duyên Trân sao?
Tế Tế bỗng nhiên hiểu ra tất cả những chuyện trước đây của Miêu Luân, đồng thời dùng cụm từ “quan nhị đại đua xe chơi gái còn đùa dai” để giải thích mấy hành vi lái xe đâm người, đùa giỡn tình cảm của Tô Mã Lệ và cô gái nhảy lầu, đâm chết Ultraman của Giản Kỳ. Thảo nào tất cả mọi tin tức liên quan tới Miêu Luân đều bị bỏ, tin tức về con em của quan lại kiểu này là nhạy cảm nhất mà.
Đồ quan nhị đại vạn ác!
Có lẽ vì từ nhỏ Giang Túy Mặc đã không ở bên Lý Duyên Trân, cho nên lớn lên mới ưu tú như vậy. Tế Tế háo sắc nghĩ vậy.
☆☆☆
Nhân dịp kỷ niệm tròn hai mươi năm thành lập tập đoàn truyền thông thành phố N, ban lãnh đạo tập đoàn tổ chức một bữa tiệc mừng ở khách sạn trung tâm, Tế Tế lấy được hai tấm vé, chia cho Giang Túy Mặc một tấm. Là “người nội bộ” của tập đoàn truyền thông, Nhậm Đốc Thu lấy được mấy tấm vé, Tử An xin thêm một tấm cho Giản Kỳ, Giản Kỳ mừng khỏi nói, bảo là bạn bè như Tử An tốt hơn Tế Tế bao nhiêu lần, ít nhất thì cũng không vì có bạn trai mà quên mất bạn thân.
Tế Tế đi nhờ xe Giản Kỳ, ngồi trên xe vẫn không quên coi thường cậu ta: “Cậu ấy chỉ muốn có thêm một ông bố bỉm sữa giúp cậu ấy chăm con thôi.”
Giản Kỳ đậu xe xong thì đã nhìn thấy gia đình ba người của Tử An bước xuống khỏi xe ở cách đó một đoạn: “Còn cần sao? Một ông bố như Đốc Thu còn chưa đủ sao? Nghe nói bọn họ chuẩn bị cuối năm sẽ kết hôn, gần đây Tử An đang bận chuyện đổi tên cho Nhân Nhân nhà cậu ấy sang họ Nhậm.”
“Đương nhiên là phải đổi họ rồi, chẳng lẽ còn đeo mãi họ của tên Lộ Dương nữa?” Tế Tế lắm lời: “Lúc cậu ấy mới ly hôn tôi đã khuyên cậu ấy đổi họ cho Nhân Nhân thành họ của cậu ấy rồi.”
“Tử An cũng coi như khổ tận cam lai, con người Đốc Thu rất được.” Giản Kỳ cảm khái.
“Người ta tặng cậu có một tấm vé mà cậu đã chân chó vậy rồi, thật là buồn nôn.” Tế Tế vừa nói vừa nhìn xung quanh, thấy chiếc Land Rover của Giang Túy Mặc chậm rãi lái tới thì cô còn chân chó hơn, hết chỉ đường rồi còn chào hỏi, tiện thể khoe chiếc váy mới mua của mình.
Cổ áo kiểu cổ điển, viền ren, đúng là kết hợp một cách hoàn hảo giữa vẻ giả nai và trong sáng, mà quan trọng nhất là mặc vào trông gầy hơn.
“Hừ, không biết ai gần với hình tượng chân chó hơn đâu. Nếu Giang Túy Mặc của cậu mà đẹp trai như cậu nói thì sao có thể vừa mắt với cậu chứ, chắc không phải là có tính toán gì chứ?” Giản Kỳ lẩm bà lẩm bẩm, biết bây giờ sức chú ý của Tế Tế không ở trên người mình nên dứt khoát một mình đi vào trước.
Nhìn từng đôi từng đôi tình nhân trong bữa tiệc, Giản Kỳ xoa ngực, nghĩ bụng, cảnh tượng này thật đúng là ngược mình mà, thôi thì mình tìm một cô gái độc thân tới an ủi tâm hồn bi thương của mình vậy.
Mặc dù nói như vậy nhưng lúc Giản Kỳ bưng ly rượu lên đi tìm một cô gái độc thân thì ánh mắt lại lạc tới trên người Giang Túy Mặc đang cùng Tế Tế đi vào. Mình thua thảm hại rồi, lấy cái gì mà đi so với người ta đây? Áo sơ mi màu xám đơn giản kết hợp với quần âu đen mặc trên người anh ta lại có hiệu quả như đang quay quảng cáo, bao giờ thì anh ta mới đá Tế Tế đây? Giản Kỳ âm thầm nghĩ, vừa đi tìm đồ ăn vừa nhìn lung tung khắp nơi.
Tế Tế tới dự mấy bữa tiệc tự chọn thế này thì sẽ chỉ làm một chuyện, đó chính là bưng khay đi lấy thật nhiều đồ ăn, sau đó cố ý tránh Giang Túy Mặc, ngồi một mình trong góc ra sức ăn.
Đốc Thu bận xã giao, Tử An mặc dù cùng Tế Tế đi lấy đồ ăn nhưng vẫn phải để ý chăm sóc cho cô con gái Nhân Nhân vẫn đang vui vẻ hoa tay múa chân bên trong xe đẩy. Một lúc sau, Giản Kỳ đen mặt đi tới chỗ Tế Tế và Tử An: “Tên biếи ŧɦái kia cũng tới, các cậu xem!”
Tế Tế nhìn theo hướng ngón tay của Giản Kỳ, thấy Miêu Luân xuất hiện ở cuối tầm mắt. Lại phân tích tiếp, là con trai của thị trưởng Lý, Miêu Luân lấy được vé dự tiệc cũng không phải chuyện khó khăn gì. Trông Giản Kỳ như đang chuẩn bị đi báo thù cho Ultraman, Tế Tế vội kéo cậu ta: “Đừng có làm loạn, nếu cậu thật sự cầm cốc nước giội lên đầu anh ta, để anh ta khắc sâu ấn tượng với cậu, sau đó oan oan tương báo yêu hận đan xen, vậy thì đây chính là tiết tấu của một quyển tiểu thuyết đam mỹ đấy!”
“Cho dù có giội thì cũng phải giội nước sôi nóng, đây không phải là tiểu thuyết đam mỹ, đây là một thanh niên chính trực dùng cách hủy dung để dạy một thanh niên sa ngã cách làm người.” Giản Kỳ không nghe, quay người đi mất dạng, không biết có phải thật sự đi rót nước sôi hay không.
Tế Tế vừa đi loanh quanh tìm Giản Kỳ, vừa gặm chân gà mật ong, trong lúc không để ý thì gặp được Miêu Luân đi tới từ hướng đối diện.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ẩm Thực
- Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng
- Chương 40