Tế Tế rất là nghe lời, Giang Túy Mặc nói không được ăn khuya, cô nhóc này thật sự mấy ngày liền chịu đựng không ăn, nhưng cũng phải nói là cô cũng chỉ nghe lời mỗi mình Giang Túy Mặc thôi, thử đổi lại là Giản Kỳ mà xem, cô không chỉ không nghe mà sẽ còn đối nghịch mọi đằng nữa cơ. Nếu không thì sao người ta lại nói thử hỏi thế gian tình là gì, chẳng qua chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà thôi.
Ăn khuya quả thật không phải thói quen tốt, nửa đêm bạn đã ngủ say sưa rồi mà dạ dày vẫn còn phải vật lộn làm việc, lâu ngày sẽ khó tránh khỏi đấu tranh, bị đau một chút để bạn không thể chợp mắt cả đêm. Bây giờ mới có mấy ngày không ăn khuya, Tế Tế đã cảm thấy cả người nhẹ như lông hồng, làm chuyện gì cũng vô cùng trôi chảy — thực ra nguyên nhân lớn nhất là cô được thông báo rằng Tiểu Chu bên mảng xã hội đã kết thúc kỳ nghỉ thai sản, cô sắp được quay trở về mảng đời sống làm phóng viên mỹ thực.
Mấy ngày nay Tế Tế đều bận rộn chỉnh lý mấy bài viết của cô lúc ở mảng xã hội, để mà thứ hai có thể bàn giao công việc lại cho Tiểu Chu. Trong lúc cô lục lại thư mục “bản thảo bị bác bỏ” của mình thì lật tới bài viết “Cô gái trẻ tuổi nhảy lầu tự sát”, sau đó lại nhớ tới chuyện này có dính dáng tới Miêu Luân. Dù sao cũng sắp phải quay lại mảng đời sống rồi, cô giả bộ vô ý đi “thỉnh giáo” chủ biên mảng xã hội là Lão Đỗ, hỏi xem tại sao bản thảo kia lại bị bác bỏ.
“Dù sao thì mấy chuyện tự sát này cũng quá u ám, không phù hợp với quan điểm của chính quyền.” Lão Đỗ vừa nhấp trà vừa nói.
“Vậy thì bài “Chàng trai đỡ cụ già lại bị nói là xô ngã, dùng tự sát để tự chứng minh sự trong sạch” lần trước chẳng phải là còn u ám hơn sao, thế mà hết báo này tới báo nọ đều thi nhau đưa tin, cô gái này chỉ là thất tình rồi nhảy lầu, tại sao lại không thể đăng bài?” Tế Tế càng khó hiểu, hỏi tới cùng.
Lão Đỗ sờ cằm, nghĩ ngợi một lúc: “Cô nói vậy tôi mới chợt nhớ ra, Tiểu Chu trước kia cũng từng có một cái bản thảo, một người vượt đèn đỏ rồi đi ngược chiều bị xe đâm, vừa khéo bị một cậu học sinh chụp được đăng lên mạng, Tiểu Chu muốn mượn chuyện này để nhắc nhở dân chúng đi đường phải tuân thủ luật giao thông, nhưng sau đó cũng bị bác bỏ. Bản thảo kia của Tiểu Chu với cái này của cô là hai bản thảo bị bác bỏ trong tay tôi mà chính tôi cũng không biết là tại sao. Cũng là do đại chủ biên dặn dò thôi… Tiểu Hồ à, bị bác bỏ vài ba bản thảo cũng chỉ là chuyện bình thường thôi mà, là một phóng viên, cô phải có chút năng lực chịu đựng chứ.”
“Bản thảo kia của Tiểu Chu có còn trong kho tư liệu không?”
“Đương nhiên là còn, dù sao bản thảo có bị bác bỏ thì cũng là tư liệu mà.”
Tế Tế quay trở lại trước máy tính, không ngừng tìm kiếm trong kho tư liệu, rốt cuộc cũng tìm được bài viết kèm hình ảnh trong bản thảo bị bác bỏ của Tiểu Chu, nhưng vừa mới nhìn thoáng qua, cô đã hết cả hồn. Chiếc xe trong ảnh mà cậu học sinh kia chụp được lại chính là chiếc BMW 525 của Miêu Luân. Tại sao trước khi đâm chết Ultraman, anh chàng Miêu Luân này còn từng đâm vào người khác nữa?
Trong bài viết có nói, sau khi được đưa tới bệnh viện cấp cứu thì anh chàng bị đâm đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, tuy nhiên vẫn bất hạnh bị cưa mất một chân.
Đùa giỡn Tô Mã Lệ, đâm anh chàng vi phạm luật giao thông, bạn gái cũ tự sát, đâm chết thú cưng — Miêu Luân dính đầy vết nhơ như vậy mà lại vẫn có thể “vô cùng có đạo đức”, chẳng lẽ không có ai thấy kỳ lạ sao?
Trong lúc cô còn đang đầy nghi hoặc thì điện thoại đổ chuông, khiến tất cả những người khác trong tòa soạn đều nhao nhao mang theo vẻ mặt trang nghiêm và kính nể mà truy tìm nguồn gốc của âm thanh, đó chính là nhạc chuông cô đặt riêng cho Giang Túy Mặc — “Quốc tế ca”. Về việc này, lời giải thích của Tế Tế là cô muốn mượn lời ca trong bài hát “Muốn tạo dựng nên hạnh phúc của nhân loại, tất cả đều dựa vào chúng ta” để kỷ niệm những năm tháng gian khổ lúc theo đuổi Giang Túy Mặc, còn lời giải thích của Giản Kỳ hì là “một tên nô ɭệ tình yêu ca tụng những tháng ngày nô ɭệ gian khổ của mình”.
“Ngày mai… em có thời gian rảnh không?”
“Ái dà ~ Nghiêm túc quá rồi đấy, anh không thể gọi em thân mật hơn một chút sao?” Tế Tế tỏ vẻ không hài lòng với cách nói chuyện dứt khoát thẳng thừng này của anh.
“… Hồ Tế Tế, ngày mai em có thời gian rảnh không?”
Tế Tế bất đắc dĩ nghĩ, Ma Yết đúng là một chòm sao cứng nhắc, chả hiểu lãng mạn là cái gì!
“Có rảnh, có chuyện gì sao?”
Giang Túy Mặc hơi yên lặng một chút, sau đó hỏi: “Có hứng thú cùng anh tham gia một loại vận động “đặc thù” không?”
Vận động “đặc thù”.
Tế Tế nuốt một ngụm nước miếng: “Đặc thù cỡ nào?”
“Đối với người lần đầu tiên tiến hành loại vận động này thì có thể sẽ hơi mệt mỏi và không quen, có thể một số bộ phận sẽ có cảm giác đau đớn trong vài ba ngày tiếp theo.”
Tế Tế nhấp nha nhấp nhổm, từ trước tới giờ anh đều luôn nói chuyện kiểu vòng vo loanh quanh bắt người ta phải dùng cả EQ và IQ để suy đoán, không ngờ rằng hôm nay lại nói chuyện trực tiếp như vậy. Bị Giang Túy Mặc nhào tới sao… Tế Tế híp mắt nghĩ, cho dù anh ấy có ý nghĩ đó thì cũng đâu cần phải thông báo cho mình biết chứ, để mình ngạc nhiên chẳng phải là tốt hơn sao, chả trách dạo này anh ấy cứ nhấn mạnh với mình chuyện xúc cảm…
“Có… có đau lắm không, có chảy máu không…” Tế Tế thẹn thùng hỏi.
“Nếu như kiểm soát tốt, dùng sức hợp lý thì hoàn toàn không cần lo lắng mấy thứ này.”
Thật không hổ danh là bác sĩ, ngay cả chuyện phải dùng bao nhiêu sức cũng biết luôn. Tế Tế đỏ ửng mặt mày, ngón tay hơi gẩy gẩy cây bút lông trên bàn: “Vậy… vậy được… Em làm với anh.”
“Làm cái gì?” Giang Túy Mặc nghi hoặc hỏi lại.
“À không phải không phải!” Tế Tế vội vàng giải thích: “Là đi tham gia “vận động đặc thù” mà anh nói.”
“Vậy được, ba giờ chiều mai. Nhớ là đừng có mặc đồ bó sát đấy.” Giọng Giang Túy Mặc rất rõ ràng rất đứng đắn, nhưng lọt vào tai Tế Tế thì lại thành “phải chọn quần áo rộng rãi và dễ xé”.
Tế Tế nghe điện thoại xong thì ngồi yên trên ghế ngửa đầu nhìn trần nhà, hoàn toàn quên sạch Miêu Luân, đắm chìm trong ảo tưởng tà ác của mình, cô nhớ cô và Giang Túy Mặc chính thức qua lại cũng chưa lâu, thế nhưng ở trong lòng cô, dường như bọn họ đã bước qua đám cưới vàng, đi tới bước đó cũng là chuyện rất tự nhiên. Cô vừa tự kiến thiết tâm lý cho mình, vừa chọn quần áo thích hợp cho “vận động” ngày mai.
Buổi chiều hôm sau, Giang Túy Mặc bước xuống từ chiếc Land Rover của mình, dùng ánh mắt vô cùng quái đản mà nhìn Tế Tế trong chiếc váy dài in hoa đang từ từ đi tới từ phía xa, phía trước ngực còn lộ ra một đường rãnh không sâu không cạn.
“Thay bộ khác đi.” Giang Túy Mặc dựa vào cửa xe, có ý sẽ đứng yên tại chỗ chờ đợi.
“Nhìn không gầy hơn chút nào sao…” Tế Tế rất thất vọng, cúi đầu hỏi.
Giang Túy Mặc vươn tay ra kéo cô tới trước mặt, ánh mắt buông xuống rồi dần dần ngừng lại trước ngực cô: “Mặc thế này không giống đi cưỡi ngựa mà là đi để cho người ta cưỡi thì đúng hơn.”
“Cưỡi ngựa?” Tế Tế trợn to mắt, gào lên: “Hôm qua anh nói vận động “đặc thù” là nói đi cưỡi ngựa?!”
“Em cho là thế nào?” Giang Túy Mặc nhướng mày nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ hả hê khi âm mưu được thực hiện.
Tế Tế cười gượng: “Em tưởng là anh muốn đưa em đi… ăn tôm hùm ngũ vị hương siêu cay.”
“Ước hẹn bảy ngày còn chưa tới, tại sao anh lại phải đưa em đi ăn trước thời hạn?” Giang Túy Mặc nhìn cô không chớp mắt: “Nói thật đi.”
“Thật mà! Em là kẻ tham ăn mà, loại vận động mà em thích nhất chính là ăn.” Tế Tế thà chết cũng không khai.
“Good!” Giang Túy Mặc xoa xoa tóc cô: “Vậy đến hôm đó đi ăn tôm hùm, em cũng mặc bộ chiến bào này được không?”
“Mặc thì mặc.” Tế Tế gật đầu như giã tỏi, chạy về nhà đổi một bộ quần áo thể thao.
Lần này xe chạy hơn một tiếng, Tế Tế biết là đi cưỡi ngựa thì chả còn hứng thú nào nên rất thiếu kiên nhẫn, nếu như chuyến này là vì mỹ thực thì có phải chờ lâu tới mấy cô cũng bằng lòng, kỷ lục của cô là vì một nồi canh vịt thập toàn đại bổ mà chờ hơn tám tiếng đồng hồ. Cô chọc chọc khuỷu tay Giang Túy Mặc, hỏi: “Có phải anh muốn đưa em xuống nông thôn bán không đấy?”
“Buôn bán lỗ vốn anh sẽ không làm.” Giang Túy Mặc nhìn về phía trước, đã sắp tới trường đua ngựa.
“Nếu bán theo cân thì em sẽ thu được nhiều tiền hơn những cô gái khác.” Tế Tế rất tự hào: “Bởi vì linh hồn của em rất là nặng.”
“Nói cũng phải.” Giang Túy Mặc gật đầu: “Chỉ là phí bảo quản quá cao.”
“Có ý gì?”
“Sức ăn của em gấp hai, ba lần những cô gái khác.”
“Linh hồn của em cần phải có năng lượng thì mới có thể trở nên cao thượng.” Tế Tế cũng đã nhìn thấy biển chỉ dẫn, nghĩ bụng cuối cùng cũng tới nơi, tới lúc đó mình tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xem Giang Túy Mặc rong ruổi thảo nguyên là được.
Nơi này là một câu lạc bộ cưỡi ngựa nằm ở huyện phụ cận, nói trắng ra thì là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, chuyên dành cho đám cao phú soái và mấy kẻ thừa tiền đến để tìm thú vui cuộc sống hoặc là đốt bớt đống tiền tiêu mãi không hết của mình. Có người sẽ chọn mua ngựa thuần chủng, gửi nuôi ở đây, mỗi tháng bỏ ra mấy nghìn phí nuôi dưỡng, có người lại chọn ngựa do câu lạc bộ cung cấp, trả phí theo giờ.
Lần đầu tiên Tế Tế được tới một nơi đốt tiền cao cấp như thế này, nhìn một đống xe sang hiếm thấy xếp thành hàng trong bãi đậu xe, lại nhìn bảng giới thiệu cùng với chi phí của câu lạc bộ thì chỉ biết nuốt nước miếng hỏi: “Anh là kiểu mua ngựa thuần chủng gửi nuôi ở đây sao?”
“Không phải.” Giang Túy Mặc lấy làm tiếc đáp lại.
Tế Tế cười hơ hớ ngồi xuống, nghĩ nếu là Tô Mã Lệ thì chắc là sẽ mua một con ngựa gửi ở đây, thỉnh thoảng tới cưỡi một hồi. Đang nghĩ vậy thì ánh mắt cô đột nhiên bị một hàng chữ điểm tâm tự phục vụ ở một phía không xa hấp dẫn. Đúng rồi! Cô kích động mở bừng hai mắt, cả người đang uể oải đột nhiên trở nên rạng rỡ, sao một nơi cao cấp như thế này lại có thể không cung cấp mỹ thực tự phục vụ cơ chứ? Cô vui vẻ đứng lên, đang định hớn hở xông về phía trước thì lại bị Giang Túy Mặc tóm lấy cổ tay, kéo trở lại chiếc ghế sofa kiểu Âu.
Giang Túy Mặc vòng tay quanh eo Tế Tế, không để cho cô xông tới chỗ mấy món điểm tâm ngọt nhiều calorie kia, nghiêng đầu hỏi anh chàng phục vụ đằng trước: “Adelson có khỏe không?”
“Rất nhanh nhẹn ạ.” Anh chàng phục vụ mặc bộ tuxedo mỉm cười trả lời.
“Dắt Adelson ra giúp tôi, dắt cả Irene cho cô cấy.” Giang Túy Mặc nắm chặt tay Tế Tế, người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hai người vô cùng thân mật.
“Thật ngại quá Giang tiên sinh, Miêu tiên sinh tới trước anh một tiếng, Adelson đang ở chỗ anh ấy. Có thể dắt Irene ra cho anh không?”
“Được, chọn một con ngựa cái ngoan ngoãn nghe lời cho cô ấy.”
Tế Tế chờ anh chàng phục vụ đi rồi mới lặng lẽ hỏi: “Anh thường xuyên tới đây sao?”
“Không thường xuyên tới. Cha anh là hội viên VIP ở đây, Adelson và Irene là một đôi ngựa Ả Rập ông ấy mang về sau một chuyến công tác, một đực một cái.”
Tế Tế hơi mất bình tĩnh, cô biết chắc là gia cảnh của Giang Túy Mặc không tệ, nhưng không ngờ là lại tốt tới như vậy. Dân thường nhỏ bé Tế Tế đột nhiên có cảm giác kích động và lo lắng vì sắp biến thành Tô Mã Lệ, nhưng cuối cùng vẫn tự nhắc nhở bản thân một chút: “Nhưng mà… ngựa nhà anh, sao người khác lại cưỡi được?”
“Cậu ta không phải người khác, là…” Giang Túy Mặc dừng một chút, mắt hơi tối đi, lúc nói câu tiếp theo thì giọng cũng không lớn: “Em trai anh.”
“Em họ anh phải không, nếu không thì sao lại không phải là họ Giang.”
“Đi chọn ngựa đi, không phải con nào cũng thích hợp với em đâu.” Giang Túy Mặc dứt khoát đổi đề tài, dẫn Tế Tế tới chuồng ngựa.
Tế Tế vô cùng không muốn cưỡi ngựa, nhưng tới chuồng ngựa rồi cô vẫn rất tò mò nhìn ngó khắp nơi. Bạn nhìn mấy con ngựa này mà xem, sống còn sướиɠ hơn cả người, có phòng riêng, lại còn được nghe nhạc. Mấy con ngựa thuần chủng thì con nào con nấy đều xinh đẹp, cao lớn oai phong, rốt cuộc Tế Tế cũng hiểu ra tại sao mấy kẻ nhà giàu lại sẵn sàng đốt tiền cho người ta giúp mình nuôi một con sủng vật như vậy rồi.
Giang Túy Mặc hiếm khi có hứng thú, nắm tay Tế Tế vừa chậm rãi bước đi vừa giới thiệu những giống ngựa khác nhau, thì ra quân y đại nhân rất thích chuyện này, xem ra cô còn phải từ từ đào bới sở thích của anh nữa. Tế Tế cảm giác mình đang dần dần hiểu anh, mà quan trọng nhất là, anh bằng lòng để cô tìm hiểu.
Đang nhìn ngắm thì một con ngựa từ xa xa tiến lại gần, người trên ngựa lập tức đi xuống, nhanh chóng bước tới. Người còn chưa tới nhưng giọng đã vang lên: “Túy Mặc! Thật là trùng hợp, anh cũng tới sao? Thảo nào hôm nay Adelson lại không chịu nghe lời, hóa ra là muốn về sớm một chút để gặp anh.”
Tế Tế nhìn về phía phát ra âm thanh, khóe miệng giật giật, đó… đó chẳng phải chính là Miêu Luân sao!