Chương 4

4.

Bởi vì mấy chữ yêu thích sủng ái này, mà cả ngày hôm nay khi ta hầu hạ ở bên người Tiêu Cẩn Du luôn phải cẩn thận từng ly từng tý.

Ta sợ hắn chỉ trở tay một cái thì sẽ hỏi: “Hả, ngươi chỉ ngã thôi mà đã được ta sủng ái rồi à?”

Thật may là hắn không hỏi.

Ta cũng không hiểu vì sao hắn không hỏi, mặc dù chắc chắn hắn đã nghe được những lời đồn đại nhảm nhí đó.

Đến thời gian chạng vạng, tiết mục giống như vậy lại diễn ra một lần nữa.

Tiêu Cẩn Du vẫn ôm ta vào trong ngực như cũ.

Những cung nhân đang hầu hạ trong điện toàn bộ đều cúi đầu lui ra ngoài.

Chỉ khác một điều là, lần này ta không vùng vẫy từ chối nữa, ta phải xem thử hắn muốn đùa giỡn như thế nào.

Đến lúc thấy ta vẫn không có một phản ứng nào hết, Tiêu Cẩn Du không chút do dự đẩy ta ra.

Không hề có sự chuẩn bị trước, ta bị ngã dập mông xuống đất giống y như hôm qua.

Tám cánh mông hôm qua đã bị vỡ ra thành mười sáu mảnh.

Đau đến mức ta lại phải hét lên một tiếng thảm thiết.

Cảnh tượng được tái hiện, nhưng không tái hiện hoàn toàn.

Đến khi ta có thể đứng lên, bởi vì cái mông quá đau nên ta phải ngồi thụp xuống.

Lại đau đến mức ta phải tiếp tục kêu thảm thêm một tiếng nữa, nước mắt chảy ròng ròng.

Đến lúc này ta dứt khoát ngồi luôn ở dưới đất, nhìn Tiêu Cẩn Du mà hận không thể đi lên cắn một cái.

Đột nhiên ta cảm thấy vô cùng uất ức.

Rõ ràng ta chỉ nghĩ đơn giản trở thành một nữ hiệp thôi.

Giáo chủ nói rằng gϊếŧ chết Tiêu Cẩn Du cũng dễ dàng như gϊếŧ chết một con gà vậy, thế nên ta mới đến đây.

Gã lừa gạt ta, hiện tại ta đã không chỉ khó trở thành một nữ hiệp, mà ngay cả hoa cúc của ta cũng khó có thể giữ được.

Càng nghĩ nước mắt chảy ra càng nhiều, cuối cùng Tiêu Cẩn Du nhìn thấy ta như vậy thì nhíu mày, hỏi: “Sao ngươi lại khóc?”

Giọng nói lạnh lùng đến nỗi ta cảm giác được rằng nếu ta còn dám khóc thêm một tiếng nữa, ta sẽ đến bãi tha ma điểm danh.

Ta quỳ xuống, tiến đến bên cạnh chân Tiêu Cẩn Du, ôm lấy bắp chân của hắn khóc lớn hơn: “Nô tài sợ rằng xương của nô tài bị gãy, ngày sau làm thế nào có thể hầu hạ bệ hạ được đây!”

Khóc như lê hoa đái vũ*, trung thành và tận tâm.

*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Có vẻ như lần nào cũng vậy, chỉ cần ta nói một vài lời hay là Tiêu Cẩn Du đều có thể thả ta trở về.

Lần này cũng không ngoại lệ, sau một nén nhang ta khen hắn liên tục, cuối cùng hắn cũng rủ lòng thương cho ta trở về.

Khi thấy ta được người ta nâng trở về, Tiểu Hổ vẫn đứng ở cửa đón ta như trước.

Khuôn mặt thanh tú của hắn ta nở một nụ cười đáng khinh đến cực điểm, giống như có một ngày ta bị nâng trở về là một chuyện quá đỗi bình thường.

“Bệ hạ quả nhiên là rất thương ngươi.” Hắn ta ngồi cạnh giường ta, nói bằng một cái giọng cực kỳ chân chó.

Thương muội muội ngươi!

Cầu cho ngươi cũng bị đau giống ta!

Hắn ta không biết lấy bình thuốc mỡ từ đâu ra đưa cho ta: “Vừa rồi có người đem đến, nói là do bệ hạ phân phó. Tiểu Đức, ngươi đúng là người duy nhất đó.”

Ta nhìn thuốc mỡ này, có chút không thể tin được.

Giống như có một người nào đó tát ngươi một tát, sau đó lại cho ngươi một viên đường.

Chắc là đầu óc Tiêu Cẩn Du có vấn đề rồi!

Ta thở dài, cảm thấy mình vẫn phải nhanh chóng tìm ra một biện pháp vẹn toàn mới được.

Nhưng vấn đề trước mắt chính là, cái mông nóng rát này phải làm sao đây?

“Tiểu Hổ, ngươi giúp ta mang một ít nước ấm đến đây được không? Cái mông này cần phải được bôi thuốc.

Tiểu Hổ tử sửng sốt: “Đưa nước ấm đến làm gì?”

“Ta bôi thuốc”. Ta cần phải xem cái mông của ta như thế nào nữa chứ.

Ánh mắt Tiểu Hổ lập tức thay đổi, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Ta biết hắn ta lại bắt đầu đang nghĩ lung tung, thở dài nói: “Tiểu Hổ, nếu ta nói là ta với bệ hạ….chưa làm cái gì hết, liệu ngươi có tin không?”

Hắn ta gật gật đầu: “Chín người trước đây cũng đều nói như vậy.”

Ta thở dài, ta biết ngay mà!

“Vậy thì ngươi đi lấy nước ấm giúp ta đi.” Ta đành phải nhận mệnh vậy.

Sau khi Tiểu Hổ mang một thùng nước ấm trở về, khuôn mặt vẫn luôn đỏ bừng.

Hắn ta đặt thùng nước ấm ở bên cạnh giường của ta, đứng ở đó nhìn chằm chằm vào mông ta như thể đang muốn giúp ta vậy.

Ta gấp gáp đuổi hắn ta: “Ngươi đi ra ngoài đi…”

Thậm chí còn chưa nói hết câu nữa, đã thấy hắn ta đáp “Được” rồi co chân chạy thẳng ra ngoài không chút do dự.

Bởi vì cái mông của ta đau đến mức không thể cử động nổi, Toàn công công cố ý đến thăm ta một chuyến, nói với ta rằng ta có thể nghỉ một ngày không cần phải đến hầu hạ Tiêu Cẩn Du.

Trước khi đi gã còn quay lại nói với ta: “Tiểu Đức, ngày lành của ngươi vẫn còn ở phía sau.”

???

Không biết nếu bọn họ nhìn thấy lúc Tiêu Cẩn Du ôm lấy ta với vẻ mặt lạnh lùng, rồi lúc hắn tàn nhẫn đẩy ta ra ngoài, còn có thể nói như vậy được nữa hay không?

Đúng vậy.

Ta nghi ngờ.

Ta đã thật sự tự hỏi cả một buổi tối, cảm thấy rằng Tiêu Cẩn Du cơ bản không hề thích thái giám