Chương 14

14

Đường đường là vua một nước, vậy mà Tiêu Cẩn Du lại keo kiệt đến như thế.

Hắn thế mà lại bắt ta phải bồi thường cho thỏi mực mà ta làm gãy kia.

Toàn thân ta từ trên xuống dưới ngoại trừ một chút tiền nho nhỏ do mấy thái giám, cung nữ “hiếu kính” mấy ngày nay, thì còn có cái gì đáng giá để bồi thường cho thỏi mực này kia chứ?

“Bệ hạ thứ tội, người có đem nô tài bán đi cũng không đủ tiền bồi thường cho thỏi mực này đâu ạ?” Ta vừa quỳ ôm chân Tiêu Cẩn Du, vừa khóc lóc thảm thiết.

Cố Bạch ở một bên có vẻ thấy tình hình quá khó coi, đành thở dài nói: “Quên đi, để hạ thần bồi thường giúp vậy.”

Những lời này làm ta bối rối.

Ta nín khóc ngay.

Tiêu Cẩn Du lại không bối rối chút nào, vuốt cằm nói: “Được rồi, trẫm thấy thỏi mực trong thư phòng của ngươi cũng rất tốt.”

Chỉ trong nháy mắt, ta nhìn thấy vẻ hối hận hiện lên trên gương mặt Cố Bạch.

Ngay khi ta nghĩ rằng gã không nguyện ý bồi thường thỏi mực thay cho mạng của ta nữa, thì thấy gã cắn răng nói: “Ngày mai hạ thần sẽ mang đến cho bệ hạ.”

Đại ân đại đức!

Tiêu Cẩn Du cũng thật vừa lòng, rốt cuộc không còn cắn chặt không nhả chuyện thỏi mực.

Đến lúc này ta không tiếp tục mài mực nữa, ta đứng ở một bên, ngay cả đến ngón chân cũng phát run.

Ta chính thức tuyên bố, ta đã rút khỏi Thanh Long giáo.

Bọn họ thương nghị rất lâu, cho đến lúc truyền đến thời gian dùng ngọ thiện, Cố Bạch mới cáo lui.

Ta đứng chờ ở ngoài điện, thấy Cố Bạch đi ra, vội vàng hướng gã hành lễ: “Nô tài đa tạ ân cứu mạng của Cố đại nhân.”

Cố Bạch nhìn ta, trầm ngâm nói một câu: “Thỏi mực đó thực sự rất quý.”

Gã nói những lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ đang chê ta lễ nhẹ quá?

Ta tiếp tục hành lễ: “Cố đại nhân nếu sau này có lúc cần dùng đến nô tài, nô tài nhất định sẽ hết sức hết lòng tương trợ.”

Những lời này ta nói đến vô cùng thành tâm thành ý, nếu là người bình thường nghe thấy sẽ thập phần cảm động.

Cố Bạch hai tay khoanh trước ngực, nhìn ta: “Chỉ cần ngươi về sau nhớ kỹ là tốt rồi.”

Nghe gã nói xong ta sững người bối rối.

Đến lúc ta thuật lại toàn bộ sự tình cho Toàn công công nghe, Toàn công công mới trừng mắt: “Thỏi mực trong thư phòng của Cố đại nhân bệ hạ đã mấy lần muốn lấy nhưng Cố đại nhân ra sức khước từ, quý giá lắm!” Toàn công công nhìn ta tựa như nhìn một vị thần.

Nghe gã giải thích xong, ta càng thêm choáng váng.

Cho đến tận buổi chiều, ta mới miễn cưỡng rút ra được kết luận giải thích cho hành vi của Cố Bạch.

Đó chính là gã cũng thích thái giám!

Gã còn nhìn lén ta nữa!

Cũng không thể trách gã được, ngay cả Tiểu Hổ cũng khen ta nhìn đẹp mắt.

Toàn công công nhìn ta, hơi nhíu mày: “Hiện tại sao ta lại thấy khuôn mặt ngươi và Cố đại nhân có nét giống nhau.”

“Chắc là do nhìn thấy hợp mắt nên Cố đại nhân mới ra tay tương trợ.” Gã bổ sung thêm.

Ta như bị dội một xô nước lạnh.

Trách không được ta vẫn cảm thấy Cố Bạch có nét gì đó quen quen, nhưng lại không nhớ được đã từng gặp người này ở đâu.

Nhưng mà thiên hạ rộng lớn như vậy, người giống người có rất nhiều.

May mắn ta và Cố Bạch có nét giống nhau, chứ nếu ta cùng với Tiêu Cẩn Du có nét giống nhau, nói không chừng hôm nay hắn không chỉ sẽ không bỏ qua cho ta, mà còn ném ta ra bãi tha ma khi lần đầu tiên trông thấy ta nữa.

Rất nhanh chuyện này đã bị ta ném ra khỏi đầu.

Bởi vì Tiêu Cẩn Du nói ta không cần phải đứng cách xa hắn ba thước nữa.

Nói thật.

Ta cảm thấy đầu hắn có chút vấn đề.

Nhưng quả thật hắn không phải là một bạo quân như trong lời đồn đại.

Ngoại trừ người bị lôi ra ngoài trong ngày đầu tiên mà ta tiến cung, còn lại sau đó ta không thấy hắn ra lệnh xử chém ai nữa hết.

Mặc dù thái độ ác liệt, nhưng hành động lại rất thật lòng.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, mỗi ngày sau khi hạ triều, hắn đều ở lại để xử lý chính sự, gặp mặt thương nghị với các đại thần.

Chẳng hạn như hiện tại, ta khều bấc đèn ở bên cạnh lên một chút, rồi nhịn không được ngáp dài.

Lại nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, đầu lông mày hắn vẫn luôn nhíu chặt, tinh lực tràn đầy.

Đã khuya lắm rồi, nếu như không có ai nhắc nhở, có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục ở lại chỗ này phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm.

Thực sự không giống bạo quân một chút nào.

“Bệ hạ, đến lúc nghỉ ngơi rồi, ngày mai các tú nữ sẽ tiến cung.” Toàn công công tiến vào nhắc hắn.

Đây đã là lần thứ ba gã tiến vào rồi.

Thật giống như chuyện tuyển tú không phải là chuyện của Tiêu Cẩn Du, mà là chuyện của gã vậy.

Từ sau khi ta nảy sinh một chút hoài nghi về Toàn công công, bất cứ chuyện gì gã làm ta đều nghi ngờ hết.

Cho nên khi nghe được chuyện tuyển tú nữ này, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái, ta cho rằng ta cảm thấy không yên tâm về Toàn công công nên trong lòng mới có thể ê ẩm như thế.

Hận không thể cáo trạng với Tiêu Cẩn Du, rằng Toàn công công là một phản đồ, đừng nghe lời gã nói.

Cũng được tuyển tú nữa.

Nhưng ta nghe nói lần tuyển tú lần này là do văn võ bá quan ngàn khuyên vạn khuyên, mới khuyên được Tiêu Cẩn Du đồng ý tuyển thêm tú nữ bổ sung vào hậu cung.

Không phải chỉ những lời ba xạo của ta có thể thay đổi được.