1
Ta là đệ tử có tiền đồ nhất của Thanh Long giáo, không có ai có thể sánh bằng ta - Đây là lời giáo chủ Thanh Long giáo đã nói với ta.
Cho nên gã phái ta tới ám sát cẩu hoàng đế.
Gã nói loại nhiệm vụ trừ bạo an dân quan trọng như vậy, tất nhiên phải do đệ tử có tiền đồ nhất trong giáo đích thân đi làm.
Ta cảm động đến rối tung rối mù, rưng rưng nước mắt, nghe theo sự sắp xếp của gã chuẩn bị tiến cung tham gia tuyển thái giám lần này.
Mà gã lại không nói cho ta biết, Hoàng thượng không thích nữ nhân, hắn thích thái giám!
Thậm chí gã cũng không nói cho ta biết, cái Thanh Long giáo nhìn có vẻ rách nát này, thế mà lại có một chi nhánh ở tại kinh đô….
“Thái giám à…Chuyện tiến cung lần này, ngươi không cần phải lo lắng.” Sư huynh phụ trách tiếp ứng nhìn ta, đã tính trước: “Ngày mai ta sẽ đưa ngươi tiến cung.”
Mà ta lại trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, hắn ta không phải đưa ta tiến cung.
Hắn ta bán ta vào trong cung!
Ta nghe thấy hắn ta nói chuyện với một lão thái giám ngay tại cửa cung: “Trong nhà không còn có tiền, mới tính đến chuyện đưa tên này tiến cung, cho nên đã xử lý sạch sẽ từ nhỏ, đỡ phiền công công ra tay.”
Lão thái giám đưa cho hắn ta một túi tiền: “Vậy thì về sau xem như không còn người này nữa.”
Sau đó ta nhìn thấy hắn ta cầm lấy túi tiền đó, lấy tay áo lau nước mắt rồi quay ngưởi rời đi.
Một phân tiền cũng không chia cho ta!
Quên đi, chỉ cần ta nghe theo lời giáo chủ, gϊếŧ chết tên cẩu hoàng đế kia một cách êm thấm, ta đây sẽ trở thành nữ đại hiệp duy nhất được người người kính ngưỡng muôn đời.
Còn để ý đến chút tiền cỏn con đó nữa à?
Lão thái giám vừa dẫn đường cho ta vừa dặn dò: “Ngươi chỉ cần hầu hạ bệ hạ chu đáo, thì sẽ được trời ban phước lành.”
Câu nói sau đó ta không nghe thấy gì nữa.
Hầu hạ bệ hạ ư?
Chẳng lẽ dễ dàng như vậy à? Không cần phải kiểm tra huấn luyện gì hay sao?
Ta vui mừng hớn hở ra mặt, quy củ hành lễ: “Vâng!”
Nhưng lão thái giám lại thở dài và nhìn ta như nhìn một đứa ngốc.
Lão thái giám giao ta cho một thái giám trẻ hơn, rồi thái giám trẻ hơn lại giao ta cho một lão thái giám khác nữa.
Ta thấy mấy người khác đều gọi lão thái giám này là Toàn công công, nghe nói ông ta là thái giám hầu cận bên người Hoàng thượng.
Toàn công công nhìn thấy khuôn mặt ta, cực kỳ hài lòng: “Ngươi vào đây với ta!”
Ông ta mang ta đi vào trong một tòa đại điện.
Rõ ràng tòa cung điện này trang trí lộng lẫy huy hoàng, nhưng ta lại chỉ cảm thấy một bầu không khí u ám và lạnh lẽo.
Còn không chờ ta kịp nhìn thấy Hoàng thượng đang ngồi ở phía trên, đã bị Toàn công công lôi kéo quỳ xuống:
“Bệ hạ, đây chính là Tiểu Đức vừa mới tới, từ nay về sau Tiểu Đức sẽ là thái giám thϊếp thân hầu hạ bên người bệ hạ.” Giọng nói của ông ta vô cùng cung kính.
Chỉ là không biết có phải là ảo giác hay không, mà ta cảm giác hai chữ “thϊếp thân” như có thêm một tầng ý khác.
Đầu của ta dán chặt xuống đất, không dám nhúc nhích.
“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem thử.” Giọng nói phía trên truyền xuống, nghe trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng, không nghe ra được ý tứ gì trong đó.
Ta nghe lời ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng thượng, ta gần như có thể thay mặt cho cả ngàn người tha thứ cho tên bạo quân này.
Hắn tựa như vầng trăng tròn treo trên bầu trời, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang một sức hấp dẫn khó có thể rời mắt.
Ngay khi ta đang trầm mê trong sắc đẹp, bạo quân nói: “Cho lui xuống, học một ít quy củ đi.”
Ta nghe không hiểu ý tứ của hắn.
Toàn công công hình như đã hiểu, cung kính dập đầu đáp lời: “Tuân chỉ”, sau đó mang ta rời khỏi đại điện.
Ông ta dẫn ta đi thật lâu, vòng qua cả mấy tòa cung điện khác rồi mới đưa ta đến ở tại một chỗ dành cho bọn thái giám sinh hoạt.
“Ngày mai sẽ có người đến dạy cho ngươi những quy củ cần phải biết khi ở trong cung, ngươi phải thông minh lên một chút.”
“Dạ vâng.” Ta cung kính hành lễ.
Ông ta vừa đi khỏi, một thái giám thanh tú ở cùng phòng nhìn ta bằng ánh mắt đồng tình.
Thái giám kia nhìn ta, lắc đầu: “Người thứ mười rồi.”
“Sao lại là người thứ mười?” Ta cầm tay nải đi về phía giường của mình.
Thái giám đi sau lưng ta, giọng nói hắn ta trong trẻo, hoàn toàn không giống giọng nói khàn khàn eo éo như vịt của những thái giám khác: “Chín người trước sau khi bị bệ hạ chơi đùa qua, đã bị ném tới bãi tha ma.”
“Cạch…” Toàn bộ tay nải của ta rơi ngay xuống đất