Chương 7
Sau khi ngồi xuống Vũ cảm thấy vẫn hơi lo lắng, anh rất hồi hộp, dù sao đây cũng là lần đầu anh gặp mẹ của Tuấn, lòng có chút nao nao. Bà Liên nhẹ nhàng đánh giá Tuấn. Đúng là đẹp trai thật, chỉ có cái mã bên ngoài mà đòi lung lạc con trai bà? Đúng là nó quá xem thường bà rồi, bà sẽ không để yên, sẽ không để thứ rác rưởi này làm ô uế con trai bà.
Nhìn Vũ và mẹ của mình vừa gặp đã rất thân thiết làm Tuấn mở cờ trong bụng. Haha, xem lần này mẹ có nói mắt nhìn người của mình kém nữa không, cực phẩm như anh Vũ mà mẹ còn chê thì khiếu thẩm mĩ của mẹ quả thật có vấn đề rồi. Cả ba đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình cho đến khi phục vụ dọn thức ăn lên.
Trước khi tới Tuấn đến đây đã kịp dặn dò bà Liên không thể quá thể hiện được, dù sao Vũ chỉ nghĩ nhà cậu có chút tiền thôi. Cậu không thể nói với Vũ rằng ‘’ thằng nhóc đang chơi thân với anh chính là cậu chủ của tập đoàn JK, con trai của ngài bộ trưởng được. ‘’. Bà Liên cũng có chuẩn bị trước, bà sẽ không để lộ sơ hở được, bà phải làm như không bất mãn với Vũ. Có như thế sau này con trai mới không trách bà, mà bà cho rằng dù nó có biết thì cũng sẽ không trách bà, tất cả những gì bà làm đều vì tương lai của nó, nó sẽ cảm ơn bà thôi. Bà mỉm cười nói:
-
Vũ này, dì nghe nói cháu mới chuyển đến đây đúng không? Có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói với Tuấn, thằng nhóc này nó chỉ được cái hào phóng thôi, cháu cứ yên tâm.
Tuấn không nghĩ nhiều về lời mẹ mình mà nói thêm:
-
Đúng đó anh, có gì anh cứ nói với em, em nhất định giúp anh và bác.
Nói rồi cậu còn vỗ ngực đảm bảo, thế nhưng cậu không để ý đến vẻ mặt Vũ, anh cười gượng một cái. Anh không biết mình có nghĩ nhiều hay không nhưng nghe lời của dì dường như có thâm ý nào đó. Anh lắc đầu, chắc là do mấy ngày nay anh nghĩ nhiều quá mà, dì làm sao có ý đó được.
Lúc thức ăn được dọn lên lòng Vũ có chút kinh ngạc, anh không nghĩ mẹ Tuấn lại gọi nhiều món vậy, anh chỉ biết vài món như tôm hùm, cá chép,... còn lại thì toàn bộ anh đều không biết. Anh thở dài, người giàu đúng là kiểu cách trong ăn uống mà, một bữa có ba món là được rồi mà, ăn không hết thì rất phí. Nhìn cả bàn thức ăn mà anh không có tâm trạng ăn, nghĩ đến mẹ đang ở nhà ăn cơm lòng anh có chút xót, lẽ ra anh không nên đến đây. Anh nhìn chằm chằm đĩa rau trước mặt rồi gắp vào bát mình, nói thật nhìn bàn tiệc này anh chỉ vừa ý với món rau này thôi.
Bà Liên thấy vậy thì long cười lạnh khinh bỉ, đúng là kẻ nghèo nàn mà, được ăn lại còn ra vẻ thanh cao. Tuy vậy lời bà nói ra lại chất chứa yêu thương:
-
Sao cháu lại ăn ít vậy? Có phải không quen không? Ai cha, dì quên mất con chư ăn mấy món này đâu nhỉ, đúng là không quen thật, Tuấn mau bóc tôm cho bạn đi con.
Tuấn thấy vậy vội bóc tôm thả vào bát của Vũ:
-
Anh, anh ăn nhiều vào, đĩa rau này thuộc về em rồi, anh không được giành đó.
Vũ cười gượng lần nữa, nhìn thịt tôm trong bát mà người anh rợn lên, anh không biết có nên ăn không? Nếu không ăn sẽ phụ tâm ý của Tuấn và dì, anh lấy một hơi gắp thịt tôm đưa lên miệng. Cảm giác rất ngon, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ăn tôm, có lẽ cũng là lần cuối cùng, ăn xong bữa cơm này chắc anh sẽ ngứa chết mất. Bà Liên nhìn vậy mỉm cười:
-
Con trai của mẹ cũng ăn rau cơ? Đúng là chán sơn hào hải vị rồi nên đổi món mà, con chỉ ăn được một chút thôi, mẹ cá là con sẽ ngán ngay mà.... ...
Dường như Vũ nghe được lời gì trong câu nói của bà Liên, lòng anh chợt lạnh. Thật đúng là ngây thơ mà, anh chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá, mẹ của Tuấn đúng là không đơn giản. Anh nhẹ nhàng lấy ly nước đến gần Tuấn, tay anh run nhẹ một cái, nước rơi xuống quần Tuấn. Anh vội lấy khăn lau cho cậu, cậu mỉm cười nói không sao rồi đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi Tuấn đi anh nhẹ nhàng nhìn về phía bà Liên, anh mấp máy môi:
-
Cháu biết mục đích của dì không phải đến để ăn cơm, dì hãy nói rõ đi, cháu không thích mấy trò bóng gió này.
Bà Liên cười nhẹ, đúng là không câm thật nhưng xem cách nói chuyện này thì cũng không khác câm là mấy. Cũng may là ngày trước bà có học khẩu ngữ nên cũng hiểu chút chút.
Hừ,
xem ra thằng nhóc này cũng không phải ngu ngốc, cũng biết suy nghĩ đấy chứ. Bà ném sấp hình về phía Vũ:
-
Cậu nghĩ vì sao tôi đến đây? Nếu không phải vì con trai tôi thì cậu nghĩ rằng tôi sẽ gặp cậu. Cậu có lẽ không biết, trên đời này thứ mà tôi ghét nhất chính là mấy kẻ đồng tính luyến ái. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không tránh xa con trai tôi thì tôi sẽ khiến cậu không có chỗ dung thân tại cái đất này. Cậu nên biết, tôi nói là làm được.
Nhìn bức ảnh trên bàn anh thật sự không biết nói gì, anh chỉ sợ Tuấn nhìn thấy chúng thì sẽ nghĩ ra sao? Sẽ ghét bỏ anh ? Anh cúi đầu lẩm bẩm nói:
-
Xin lỗi, thật xin lỗi, tất cả là tại cháu.
Nhìn bộ dạng đáng thương của anh bà Liên càng tức giận hơn:
-
Xin lỗi, chi bằng cậu nên hành động thiết thực đi, tôi sẽ cho cậu một số tiền, chỉ cần cậu rời xa nó.
Tuấn từ nhà vệ sinh ra thì nghe được những lời này của bà Liên, cậu tức giận, cậu không nghĩ mẹ mình sẽ làm vậy:
-
Mẹ, vì sao mẹ lại nói vậy, anh Vũ là bạn của con, mẹ lại dùng tiền đuổi anh ấy đi. Con quả thât thất vọng về mẹ.
-
Thất vọng? Anh nghĩ tôi làm điều này là vì ai? Còn không phải vì anh, thằng nhóc này có gì tốt chứ, nhà thì nghèo lại còn là kẻ đồng.......
Bà Liên đang định nói thì Vũ đã đứng lên và rời khỏi đó, anh không muốn ở lại đó nghe những lời sỉ nhục ấy, anh sợ phải nhìn thấy sự ghét bỏ của cậu, thật sự anh rất sợ.
Nhìn Vũ bỏ đi tim Tuấn chợt thắt lại, không hiểu sao cậu cảm thấy vô cùng bất an. Cậu muốn đuổi theo anh nhưng bị bà Liên giữ lại:
-
Con còn muốn đuổi theo nó? Con có biết nó đã làm gì với con không?
Nói xong bà ném sấp ảnh về phía Tuấn, cậu sững sờ, bức ảnh đó là cậu và anh, trong hình anh đang cúi đầu hôn cậu, đầu óc quay cuồng, cậu không hiểu gì hết. Lần này cậu sốc thật rồi, cậu phải đi hỏi rõ anh mới được, tại sao? Tại sao anh là người đồng tính chứ, mà đối tượng lại là cậu. Không để ý đến bà Liên cậu vội đẩy cửa bước đi, cậu chỉ nhìn thấy bóng dáng anh biến mất khỏi nhà hàng. Không kịp nghĩ ngợi nhiều anh liền chạy theo:
-
Anh Vũ, anh đứng lại, anh không thể đi như vậy được, anh mau quay lại cho em.
Thân hình anh chợt cứng lại nhưng vẫn bước đi, Tuấn thấy vậy liền gọi:
-
Bảo vệ, giữ anh ta lại cho tôi.
Từ xa có tầm mười tên bảo vệ tiến tới thế nhưng đều bị anh hạ gục, Tuấn thấy như vậy là đủ, trong thời gian đó cậu cũng kịp bước tới, cậu liền kéo anh ra ngoài. Nhìn bàn tay đang nắm chặt mình mà Vũ lo lắng, anh không biết Tuấn sẽ nói gì, cậu sẽ ghét bỏ anh? Anh chợt nói:
-
Em định.... dẫn anh đi đâu?
Lời nói có chút ngắc ngứ nhưng vô cùng rõ ràng khiến cả hai ngây người, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên anh nói mà cậu có thể nghe được mà không cần đến gần.