Chân chưa bước qua cửa Ngu Vĩnh An đã ngửi thấy mùi thơm rất cuốn hút.
Bên trong người Ngu Phủ tấp nập làm việc, tiếng người nhốn nháo khắp nơi khác hoàn toàn với khung cảnh rầu rĩ hôm qua.
Vẫn như cũ, ở giữa là một pho tượng Phật, hai bên bàn dài vẫn đang không ngừng làm việc của mình. Nhưng chỉ có bên y sư là có người xếp hàng bốc thuốc, còn bên trù sư lại không ngừng nhốn nháo.
"Liễu Dược Ân! Làm ơn đấy! Cô cho người khác ăn đi, chứ cứ để nguyên như vậy hành hạ người lắm đấy biết không? "
Một tên gia đinh hai tay chắp lại trước mặt, giọng khổ sở cầu xin. Phía sau gã là một đoàn người khác tỏ vẻ tức tối xen lẫn mệt mỏi.
Nữ nhân tên Liễu Dược Ân không đáp lời, cô vẫn đứng trầm ngâm nhìn nồi canh hầm một lúc lâu mà không nói lời nào.
Tên gia đinh lại bị người cho ăn bơ tức giận tới mức bốc khói. Thiếu điều giống như núi lửa phun trào, trực chờ được bùng nổ.
Đám người phụ bếp cũng không biết khuyên can ra sao chỉ có thể bối rối đứng một bên.
Liễu Dược Ân trong Ngu Phủ là trù sư nổi tiếng ai ai cũng biết. Bọn họ là người phụ bếp ở bên cạnh cô cũng đã lâu, hiểu nữ nhân này đối với hương vị món ăn rất nhạy cảm. Hôm nay vẫn như thường ngày bọn họ vào bếp, lần phát cơm đầu tiên rất thuận lợi. Mọi chuyện vẫn sẽ bình thường nếu tới lần thứ 2 Liễu Dược Ân không biết ăn phải gì mà nhất quyết không cho người khác lấy cơm tiếp tế. Một mực nói thức ăn này có vấn đề trong khi đó cả đám người bọn họ nếm thử cũng chẳng tìm ra nửa điểm khác lạ.
Đám người gia đinh kia đều là người chuyển lương thực tới. Biết Liễu Dược Ân nấu xong không cho người dân ăn liền đi vào hỏi chuyện. Ai ngờ lại bị câu "đồ ăn rất lạ" làm cho tức điên.
Phải biết bọn họ phải thức dậy từ rất sớm, ngay khi trời vẫn còn tối tới điền trang tự tay thu hoạch rau củ tươi mới. Còn phải tới nông trang lựa những con bò lớn nhất, con gà béo nhất, con heo nhiều thịt nhất để người đi lấy thịt. Sau đó phải đi cả một chặng đường xa chuyển đồ tới đây. Tất cả mọi thứ đều do họ tự tay làm, chưa kể thịt, rau đều là do người Ngu Phủ nuôi trồng cô nói như vậy khác nào vấn đề chính là ở chỗ của bọn họ?
Nhưng tên gia đinh cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện. Gã làm việc này cũng hơn chục năm, tất cả nguyên liệu Liễu Dược Ân sử dụng để nấu cho người Ngu Phủ đều là gã chuyển. Sớm quen biết với cô nên gã hiểu nữ nhân này không phải là loại người không nói lý lẽ.
"Chính xác hơn là trừ cái bệnh "điếc" ngàn năm không chữa cùng cái tính ngang ngược kia ra thì còn lại rất tốt" - Suy nghĩ của tên gia đinh.
Vốn còn muốn mặc kệ cô mà phát lương thực cho dân nhưng Liễu Dược Ân lại đe doạ nếu bọn họ làm vậy cô sẽ đổ hết số thức ăn này đi. Nếu không sẽ bỏ cả đống dược vào đấy để hậu quả cho bọn họ giải quyết.
Bọn họ nghe vậy đương nhiên rén cũng không còn cách nào khác ngồi chờ Liễu Dược Ân tìm ra cái điểm không đúng kia ở đâu.
Nhưng bọn họ chờ đã được nửa ngày, dân tỵ nạn bên ngoài cũng đói tới yếu sức. Nếu còn để tình trạng này kéo dài danh tiếng Ngu Phủ cũng sẽ giảm không kém.
Bọn họ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng chẳng xong.
Tên gia đinh thiếu kiên nhẫn tiến lên hỏi, kết quả đương nhiên vẫn chỉ có một.
Ngu Vĩnh An nhìn cảnh người náo loạn trước mắt mà hắc tuyến đầy đầu.
Theo ký ức của "Ngu Vĩnh An" Liễu Dược Ân là một nữ nhân tới từ Tây Thành. Phụ mẫu của cô đều mất từ khi cô còn nhỏ nên Liễu Dược Ân vẫn luôn phải tự thân vận động kiếm sống từ bé. Nghe nói cô năm 15 tuổi đã nổi danh là một trù sư tài giỏi bởi những món ăn do Liễu Dược Ân làm ra đều khiến người nhớ mãi không quên. Chúng không chỉ ngon, đẹp mắt mà còn có giá trị dinh dưỡng rất cao. Không những vậy giá thành cũng rất rẻ, rất vừa túi tiền người dân.
Phải biết ở thời đại này những trù sư có tài năng không ít thì nhiều đều sẽ được đưa vào hoàng cung nấu ăn cho hoàng đế. Điều đó được coi như phúc phần của họ, có người còn nói đó cũng là một cách để đổi đời. Liễu Dược Ân năm đó lại một mực từ chối lời mời từ hoàng đế, ở quê nhà mở ra một quán ăn bình dân chỉ bán cho dân thường.
Theo lý mà nói Liễu Dược Ân yêu quê hương của mình tới vậy vì sao trong lúc này lại làm ra thứ hành động lỗ mãng như vậy?
Ngu Vĩnh An mang theo nội tâm khó hiểu tiến tới nơi Liễu Dược Ân đang đứng, âm giọng thanh mảnh cất lên, có ý tiến lên hỏi chuyện:
"Có chuyện gì vậy? "
Tên gia đinh đang mắng vốn Liễu Dược Ân quay lại, thấy người tới là ai cơn tức giận của gã cũng chẳng nguôi ngoai nổi. Gã tuy cung kính nhưng giọng vẫn ẩn ẩn bực tức:
"Tiểu thiếu gia"
Tên gia đinh thừa cơ hội mà lên án Liễu Dược Ân:
"Tiểu thiếu gia người xem nữ nhân này thật vô lý. Nàng ta nấu ăn nhưng lại không cho người ăn, chỉ im lặng đứng đó! Người nhìn bọn họ xem, nhịn đói từ sáng tới giờ ngay cả sức cũng đứng không nổi"
Như muốn chứng thực lời bản thân nói là thật tên gia đinh chỉ tay về phía người dân tỵ nạn đang đứng bên ngoài. Ai nấy cũng đều một vẻ mệt mỏi, yếu ớt.
Ngu Vĩnh An đương nhiên hiểu rõ, từ khi hắn đi vào đã nhìn thấy hết tất cả. Nhưng trọng tâm không phải ở đây.
"Vì sao Liễu cô nương lại làm như vậy? "
Giọng Ngu Vĩnh An nhẹ nhàng, có chút mong manh chưa kể bộ dáng lễ phép kia của hắn khiến người thật yêu mến.
Tên gia đinh cũng nhờ thế mà tâm trang trạng dịu đi, gã thở dài nói lên tiếng lòng:
"Nô tài không biết! Liễu cô nương đứng đó đã gần nửa canh giờ, cũng nếm hết nửa nồi canh nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân"
Nói tới đây tên gia đinh thở dài mệt mỏi, mi tâm nhíu chặt vẫn chưa được giãn ra xác thực tinh thần gã đã kiệt quệ.
Ngu Vĩnh An vừa nghe vừa gật gù, bộ dạng như đang lắng nghe, thấu hiểu sự tình.
Hắn liếc nhìn bóng lưng nữ nhân vẫn đang chăm chú làm việc kia, ánh mắt lập tức lạnh đi, có phần tính toán.
Từ sau khi Liễu Dược Ân tới Ngu Phủ, người bên ngoài ai cũng nói người trong phủ thật sướиɠ khi được ăn đồ cô nấu. Nhưng chỉ có người bên trong mới hiểu cô luôn chịu tránh nhiệm nấu ba bữa chính cho gia chủ, còn mấy người hạ nhân là do người khác làm. Cuộc sống xác thực cũng không tốt lắm.
"Ngu Vĩnh An" cũng có tên trong gia phả Ngu Gia, cơm ba bữa của y đương nhiên là do Liễu Dược Ân chuẩn bị. Nhưng thức ăn đem tới y chưa từng động đũa qua dù chỉ một miếng bởi đa số trong đó đều có dược của Lý Thu Sinh.
Đương nhiên không loại trừ trường hợp Lý Thu Sinh lén bỏ thuốc vào trong thức ăn. Nhưng người đời đều biết Liễu Dược Ân nổi tiếng là có vị giác cùng khứu giác đặc biệt nhạy. Nên hương vị món ăn dù thay đổi một chút thôi cô cũng có thể dễ dàng phát hiện. Lại thêm thức ăn của "Ngu Vĩnh An" đều là Tuệ Mẫn tự mình tới phòng bếp mà đem về nên điều này chỉ nói lên một sự thật. Chính là Liễu Dược Ân là người tiếp tay cho Lý Thu Sinh hãm hại "Ngu Vĩnh An" nếu không một người còn sống sờ sờ như vậy có lý nào cô lại không phát hiện ra chuyện xấu mà gã làm?
Kiếp trước, trong khoảng thời gian này "Ngu Vĩnh An" đã từng mang suy nghĩ trả thù Liễu Dược Ân. Nhưng chưa đợi y làm gì nữ nhân này đã đột nhiên biến mất không để lại vết tích. Y cũng vì thế mà chưa kịp nhìn rõ bộ mặt Liễu Dược Ân tròn vuông ra sao.
Ngu Vĩnh An nhíu mày, nữ nhân này cũng là người làm ngơ khi "Ngu Vĩnh An" bị bắt nạt. Còn đỡ một tay cho đám người đó, kiếp trước "Ngu Vĩnh An" không có cơ hội trả thù vậy hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Khoé môi Ngu Vĩnh An ẩn sau mạn che khẽ nhếch lên, trong đầu loé lên mấy suy nghĩ đáng sợ.
Bình ổn lại tâm tình, Ngu Vĩnh An chất giọng nhẹ nhàng, ngữ khí yếu ớt, nghe qua tưởng chừng như khuyên nhủ người:
"Liễu cô nương, cô nương làm vậy là có ý gì? " - Dừng một chút Ngu Vĩnh An lại nói tiếp - "Danh tiếng Ngu Phủ ta cũng không phải là trò đùa! Cô nương làm vậy thực không tốt"
Hắn cất cao giọng, ngữ khí có chút cứng rắn, lời lẽ lại sắc bén, rõ ràng là đang chất vấn người nhưng trừ người được hỏi ra lại chẳng mấy ai nhìn ra điểm khác lạ.
Liễu Dược Ân vẫn im lặng trầm ngâm không đáp lời, phải một lúc sau cô mới thở dài mệt mỏi, nghiêng đầu, nói:
"Đồ ăn này rất lạ! Không thể ăn! "
Tên gia đinh nghe vậy liền tức sôi máu, gã không nhẫn nhịn thêm mà lớn tiếng quát:
"Ta nghe câu đó cả trăm lần rồi! Ngươi mau nói cho ta biết là lạ ở chỗ nào đi, được không? "
"Không biết"
"Ngươi... Aiya... "
Tên gia đinh thật sự rất mệt mỏi, việc này gã không làm nữa.