"Sao thiếu niên này lại biết tên y? "
"Thật sự là A Thần? "
Hai con người nội tâm khác biệt mà cùng nhau rơi vào trầm tư.
Ngu Vĩnh An thấy Cửu Thành phản ứng lại ngỡ suy đoán của bản thân là chính xác liền nhỏ giọng hỏi tiếp:
"A Thần! Là ngươi sao? Sao vậy? Chẳng lẽ không nói được à? "
Ngu Vĩnh An kích động tới mức muốn lao lên ôm lấy người. Nhưng nhận ra cơ thể Cửu Thành hiện tại có chút bất tiện nên chỉ có thể kiềm chế lại.
Vả lại hắn nhớ loại độc mà Cửu Thành trúng là loại chuyên trừng trị những kẻ phản bội trong tộc do chính Thôi Bác Lạc tạo ra. Thứ này cực kỳ quái ác nhưng sẽ không nặng tới mức khiến người không nói được.
Nhưng nhìn hiện trạng này của Cửu Thành cũng không giống đang giả bộ. Ngu Vĩnh An mạnh dạn đoán y không nói được là do Ly Điểm gây ra.
Thôi Bác Lạc năm xưa vì muốn kiểm soát đám sát thủ trong tộc nên từ khi hài tử được sinh ra sẽ hạ độc Ly Điểm vào chúng. Độc này là loại trùng, đi theo đôi, một cái một đực nên từ khi sinh ra sẽ có hai đứa trẻ được ghép đội với nhau. Nếu một trong hai người bị kẻ thù bắt được, người còn lại sẽ lấy giải dược ra uống. Khi đó con trùng còn lại vì không còn liên kết mà phát tán độc. Điều đặc biệt chính là độc này sẽ phá hủy thanh quản của kẻ bị nhiễm độc, khiến cho cơ thể của chủ thể bị tê cứng. Nhằm để họ không khai ra những thông tin mật của người trong tộc. Dù độc này không gây chết người nhưng vẫn sẽ khiến chủ thể đau đớn tới mức sống không bằng chết.
Mà sau khi người còn sống kia uống giải dược, khi trở về tộc sẽ một lần nữa nuốt trùng độc Ly Điểm nhưng với một "đồng bạn" khác có độ tuổi tương đồng.
"Đây là bị "đồng bạn" bỏ rơi rồi sao? " - Ngu Vĩnh An miên man suy nghĩ.
Không chỉ riêng Ngu Vĩnh An rơi vào thế giới của riêng mình, Cửu Thành cũng mơ hồ không kém hắn.
Y sống trên đời này đã hơn 20 năm, là một sát thủ y không chỉ có giác quan nhạy bén mà trí nhớ cũng cực kỳ tốt. Mỗi nơi từng đi qua, từng sự vật, từng con người y đều khắc ghi nhớ kỹ.
Cửu Thành đã lật tung toàn bộ ký ức từ xưa tới nay của bản thân nhưng vẫn không thể nhớ ra đã gặp thiếu niên này ở đâu. Đây mới là lần thứ 2 họ gặp mặt, lần trước y còn hạ độc hắn. Ánh mắt vừa rồi của thiếu niên y thấy rõ là thù hận. Nhưng khi cả hai bốn mắt chạm nhau thiếu niên liền nhanh chóng thay đổi thái độ. Gọi "A Thần" một cách thân mật. Có phải hay không hắn nhận nhầm người?
Chẳng để Cửu Thành suy nghĩ nhiều, lời tiếp theo của Ngu Vĩnh An đã trực tiếp khẳng định lại suy đoán của y.
"Nguyên Thần? Tôi là Ngu Vĩnh An này! Cậu không nhớ tôi sao? "
Lời Ngu Vĩnh An nói ra vào tai Cửu Thành liền khẳng định chắc chắn thiếu niên đã nhầm lẫn y thành cố nhân nào đó.
Ngu Vĩnh An mang theo tâm trạng bán tín bán nghi mà âm thầm quan sát thêm. Dù hắn khá kích động khi biết người bạn kiếp trước có thể sẽ ở đây cùng hắn. Nhưng người trước mắt không nói cũng không cử động được, chỉ dựa vào đôi mắt cũng không thể khiến hắn hoàn toàn tin tưởng. Vậy cứ cứu người trước, nếu sau khi bình phục người này không phải người hắn tìm hay không có giá trị thì cứ thế gϊếŧ đi cho xong chuyện, tránh để đêm dài lắm mộng.
Hai người mang hai suy nghĩ khác nhau tiếp tục sống trong thế giới của bản thân khiến Cửu Mộ đứng phía sau nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp.
Nó nghiêng đầu, gãi gãi đỉnh đầu vài cái song không nhịn được nữa liền tiến lên hỏi:
"Ngươi có biết bắt bệnh thật không? "
Cửu Mộ biết bản thân nó hiện tại hỏi câu này rất vô nghĩa nhưng Ngu Vĩnh An cứ tỏ ra thần thần bí bí lại còn cứ luôn miệng thì thầm gì đó với Cửu Thành.
Thật ra nó sớm đoán ra được Ngu Vĩnh An có thân phận đặc thù, cũng có thể là đại phu vì nó được trời phú cái mũi thính. Suốt hai ngày qua nó chạy đông chạy tây đi tìm đại phu, đã chạm qua không ít người, cơ thể bọn họ nó đã ngửi qua hết. Mà trên người Ngu Vĩnh An cũng có mùi tương tự như vậy.
Khác với mùi những kẻ ốm yếu hay phải uống thuốc có, cơ thể Ngu Vĩnh An là trộn lẫn đầy mùi dược liệu từ quý hiếm khó tìm đến bình phàm.
Nhưng nó vẫn muốn chắc chắn lại người này có biết thật không. Lỡ lại là lang băm như đám người kia thì mệt vì bọn chúng cũng có mùi tương tự.
Ngu Vĩnh An nghe vậy liền cười khẩy một cái, tựa tiếu phi tiếu hỏi lại:
"Sao? Không muốn chữa nữa? "
"Không phải! " - Thấy thái độ của Ngu Vĩnh An không được tốt Cửu Mộ nhanh chóng phản bác, nó bỏ đi bộ dáng ương ngạch lúc nãy, e dè hỏi - "Chỉ là... Nếu ngươi là đại phu... có thể hay không... cứu giúp ca ca ta nữa được không? "
Cửu Mộ biết bản thân nói ra yêu cầu này có chút tham lam vì giao kèo ban đầu chỉ là cứu mẫu thân nó. Nhưng sau đó nó lại cảm thấy bản thân quá ích kỷ dù cho Cửu Thành luôn ra hiệu không cần phải cứu chữa cho y nhưng người là do nó cứu, y cũng được mẫu thân nó nhận là nghĩa tử. Thấy y cứ một ngày đều thống khổ, hơi thở dần yếu ớt nó cảm thấy rất áy náy.
Nó cũng không biết bản thân vì sao lại tin tưởng Ngu Vĩnh An như vậy. Chỉ là thấy hắn tuy luôn lấy người khác ra làm trò đùa (đặc biệt là nó) nhưng những việc hắn làm, những lời hắn nói lại chẳng gây hại cho ai cả. Thậm chí khí tức bao quanh Ngu Vĩnh An rất ôn hoà, không khiến nó cảm thấy quá khó chịu.
Thấy thái độ của Cửu Mộ rất chân thành Ngu Vĩnh An suy nghĩ một hồi lại nảy ra ý mới, nhanh chóng nhập tâm, đứng lên lạnh giọng nói:
"Người này thực sự là ca ca ngươi? "
"... Phải... Phải... "
Cửu Mộ có hơi chút lưỡng lự, tuy Cửu Thành không phải ca ca ruột của nó. Nhưng mẫu thân đã nhận người là nghĩa tử, nó cũng không có ác ý với y nhìn chung cũng đúng một phần.
Ngu Vĩnh An như nghe thấy điều gì nực cười, bộ dáng không đứng đắn tiến tới gần Cửu Mộ. Hắn ghé sát tai nó khẽ nói:
"Vậy ngươi cũng là người tộc Côn sao? "
Giọng hắn không nhanh không chậm, từ tốn rất hút người nghe nhưng khi vào tai Cửu Mộ lại rất doạ người. Nó kinh ngạc mà đôi con ngươi mở ra hết cỡ, hết nhìn về phía Cửu Thành lại nhìn sang Ngu Vĩnh An. Trong lòng lại không ngừng lặp lại câu "không thể nào" . Nó vâng lời mẫu thân thấy người gặp nạn phải ra tay cứu giúp, chưa từng nghĩ tới sẽ tìm hiểu thân phận thật sự của y nên việc này mẫu tử nó hoàn toàn không biết.
Khuôn mặt hài tử trầm xuống nhìn về phía Cửu Thành như muốn hỏi y lời Ngu Vĩnh An vừa nói có phải là sự thật hay không?
Thấy ánh mắt tránh né của Cửu Thành, Cửu Mộ như chấn kinh len lén nhìn mẫu thân vẫn đang vật vã trên giường bệnh.