Chương 42: Oan gia ngõ hẹp

Lời này của Tiểu Tuyết đã đánh thẳng vào tim Cửu Mộ vì nó biết việc nó cắn người cũng chẳng phải là hành động bình thường gì. Thậm chí nó còn hiểu đám người trong thôn trang còn không coi nó như một con người bình thường, luôn gọi nó bằng những cái tên khó nghe.

Nhưng điều đó không có nghĩa là nó chấp nhận bản thân sai, cũng không chấp nhận được việc nó không thể phản bác lại những lời kia. Nó cứ thế ấm ức rơi nước mắt. Cãi không lại thì nó khóc ăn vạ cho xem.

Nhưng Tuệ Mẫn cùng Ngu Vĩnh An không chỉ không thèm để tâm tới Cửu Mộ mà còn âm thầm tán thưởng Tiểu Tuyết.

Tuệ Mẫn không chỉ tán thưởng mà còn âm thầm vui mừng khi thấy Tiểu Tuyết không còn buồn bã trước những lời nhục mạ như vậy nữa. Vả lại nàng cũng không thuận mắt Cửu Mộ lắm nên cũng chẳng để tâm tới nó.

Còn Ngu Vĩnh An bản tính đã không biết cũng không thích dỗ dành trẻ nhỏ. Hắn sợ bản thân vừa cất lời nhóc Cửu Mộ có khi còn khóc thất thanh hơn. Chưa kể lời của Tiểu Tuyết khiến hắn thoả mãn không thôi. Tên nhóc này cái nết cãi ngang như cua vậy phải cho nó biết thế nào là đắng cay trong cuộc đời. Không tới khi lớn lên lại bỡ ngỡ, không biết đúng sai là gì.

Chỉ có Liêu Quân không biết đã bò dậy từ bao giờ, thấy Cửu Mộ âm thầm khóc như vậy không biết vì sao cậu lại thấy có chút... thương?

"Này... " Đừng khóc nữa.

Liêu Quân nhẹ giọng hỏi, tay rụt rè vỗ nhẹ vai nó như đang an ủi. Chỉ là lời cuối cậu không nói ra khiến Cửu Mộ tưởng cậu đang thương hại nó. Ngay lập tức nó liền nhe răng ra doạ khiến cậu sợ tới run người, phải lùi lại vài bước.

Thấy vậy Ngu Vĩnh An chỉ biết thở dài, khè người như vậy không bị gọi là "cẩu tử" mới lạ.

"Liêu Quân! Mẫu thân của nhóc đấy bị gì vậy? "

Lúc này Ngu Vĩnh An cũng nghiêm túc lại, lạnh giọng hỏi.

Liêu Quân ngạc nhiên nhìn hắn, cậu không biết hắn là ai vậy mà hắn lại biết tên cậu? Cậu nhớ bản thân vẫn luôn chỉ là một kẻ bốc thuốc kém cỏi, xung quanh cũng chỉ là mấy vị đại phu y thuật tầm thường, xuất thân bình phàm. Nhìn qua Ngu Vĩnh An có vẻ như là người có gia thế không tầm thường cũng không dễ chọc. Người như vậy mà lại biết tới cậu?

Nhưng chưa kịp để Liêu Quân ú ớ gì, Cửu Mộ đứng bên đột nhiên ngừng khóc, quay trở lại dáng vẻ ngang ngược ban đầu:

"Hắn ngay cả bắt mạch cũng không biết sao chuẩn bệnh được? "

Liêu Quân dù biết lời này là nói đúng sự thật nhưng vẫn không cản được trái tim nhói lên một cái. Nghe đau lòng thật đấy.

"Sao ngươi biết hắn không chuẩn bệnh được? " - Tiểu Tuyết đột nhiên lên tiếng.

"Tại hắn không biết bắt mạch"

"Ai nói phải bắt mạch mới chuẩn được bệnh? " - Người lần này lên tiếng là Tuệ Mẫn.

"Ư... ARG... CÁC NGƯơI LÀ ĐỒ CHẾT DẪM... AAAAAA... "



Bị người bắt tay trêu chọc Cửu Mộ gào lên một tiếng đầy ai oán, nó nhe răng lao lên như muốn xe xác hai vị cô nương kia mặc kệ họ có là nữ nhân đi chăng nữa.

Cửu Mộ: Bọn họ nữ nhân cái khỉ gì! Rõ ràng là một đám ỷ thế ức hϊếp người

Ngu Vĩnh An mệt mỏi nhìn cảnh nhóc con nào đó vẫn đang cố gắng tấn công hai vị cô nương kia mà không biết bản thân đang bị cả hai vờn xung quanh chơi đùa.

Hắn thở dài, đưa ánh mắt nhìn về phía Liêu Quân như muốn hỏi lại câu hỏi lúc nãy.

Liêu Quân ngẩng đầu lên thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm cậu. Cậu ngơ ra một chút song nhận ra hắn đây vẫn muốn nghe câu trả lời từ cậu mà lúng túng.

Cửu Mộ bị lúc này cũng ngộ ra bản thân đang bị người trêu đùa liền thẹn quá hoá giận, chuyển mục tiêu sang Ngu Vĩnh An - kẻ đang cho nó ăn bơ.

Nó tức giận mà dậm chân, đang tính tiến tới chất vấn thì giọng Liêu Quân run rẩy cất lên:

"Chỉ... Chỉ là bệnh cũ tái phát... thêm việc ở lâu với thi thể người đang thối rữa nên mới bị ảnh hưởng nặng như vậy... "

"Thi thể? " - Ngu Vĩnh An nhăn mày khó hiểu.

"Ngươi bị điên sao? Chỗ ta làm gì có người chết! "

Cửu Mộ như nghe thấy điều gì vô lý mà lao lên đánh Liêu Quân liên tục. Mẫu tử Cửu Mộ từ Tây Thành chạy tới đây được chia chung một lều, cũng không có người ngoài ở chung lấy đâu ra xác chết?

Thấy bản thân bị đánh oan ức, Liêu Quân nhanh miệng nói:

"Nếu không tin... các ngươi có thể vào xem thử... cái xác vẫn còn trong đó! "

Vừa tránh né đòn đánh của Cửu Mộ, Liêu Quân vừa chỉ tay về phía bên trong lều vừa hướng Ngu Vĩnh An mà nói tiếp.

Ngu Vĩnh An cũng chẳng trốn tránh mà nhanh chân bước vào trong.

Cửu Mộ dường như cũng ngộ ra điều gì, đánh cậu một cái cuối rõ đau rồi bước theo sau.

Vừa bước vào trong, bên trong tối đen như mực, trông âm u đến lạ. Liếc mắt nhìn về phía nữ nhân đang yếu ớt nằm trên giường, Ngu Vĩnh An tiến tới nhẹ đặt hai ngón tay lên cổ tay của bà.

Một lúc sau hắn gật gù, đúng như lời Liêu Quân nói, bà ấy đơn giản là do bệnh cũ tái phát. Lại thêm ở trong không gian kín quá lâu bị bí bách. Chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi, ăn uống điều độ cùng ở nơi thông thoáng bệnh tình ắt sẽ thuyên giảm.

"Ngươi mau đi bốc thuốc đi! "



Ngu Vĩnh An không nói nhiều, sau khi chỉ điểm Liêu Quân xong liền tiến tới thi thể mà cậu nói.

Cửu Mộ bên kia cũng ngộ ra nhanh chóng giải thích:

"Huynh ấy là ca ca ta - Cửu Thành, bị bệnh lạ nhưng người vẫn chưa chết đâu đấy! "

Ngu Vĩnh An gật gù vài cái như đã hiểu nhưng bộ dáng này rõ ràng không quan tâm tới lời phân trần của Cửu Mộ, hắn lạnh giọng ra lệnh:

"Mau vén cửa lều lên đi! "

Dù Cửu Mộ khá ghét Ngu Vĩnh An nhưng nó cũng chỉ đành làm theo. Dù sao nhìn hắn nghiêm túc như vậy chắc cũng am hiểu chút y thuật đi.

Cửu lều được mở ra, ánh sáng len lỏi đi vào, vô tình chiếu vào bóng dáng thi thể kia.

Vừa nhìn thấy rõ bộ dạng đó Ngu Vĩnh An bị doạ tới mức lùi ra sau mấy bước. Chẳng trách Liêu Quân lại gọi người này là thi thể.

Người nằm kia bộ dàng rất rõ ràng là một nam tử cao tầm 1m8 trở lên, cơ thể vốn săn chắc nay toàn bộ đều là vết nở loét khắp người. Máu mủ ứa ra chảy ra mặt sàn, xung quanh còn ẩn hiện mấy con giòi bò lúc nhúc. Khuôn mặt cũng bị biến dạng chẳng kém, trông chẳng khác gì người bị lột một lớp da, cơ thể bị nhiễm trùng tới bốc mùi. Trông kinh tởm vô cùng, Ngu Vĩnh An suýt nữa là n** hết những món mà hắn ăn vặt khi đi dạo phiên chợ ra.

Ánh sáng chiếu vào dường như đả động tới nam nhân, hắn như bị chịu kí©h thí©ɧ mà khẽ cựa quậy cơ thể. Thống khổ rên la vài tiếng lại như sức cùng lực kiệt chỉ có thể rêи ɾỉ trong cổ họng.

Ngu Vĩnh An tiến lại gần nhìn nam nhân một lượt, sự chú ý lập tức rơi vào cánh tay nam nhân song hắn cười khẩy, ánh mắt hiện lên tia thích thú.

Nam nhân lúc này vừa hay cũng mở mắt ra, ban đầu mờ mờ ảo ảo nhìn thấy bóng dáng một người. Chậm chạp chớp mắt vài cái lại thấy khuôn mặt người đó phóng đại trước mặt.

Ban đầu nam nhân khá ngạc nhiên mà nhìn Ngu Vĩnh An. Song khi nhìn rõ khuôn mặt hắn lại như nhìn thấy quỷ mà cơ thể run rẩy liên hồi. Ánh mắt vạn phần né tránh lại như muốn quay đầu đi nơi khác. Bất quá cơ thể hiện tại của y không tiện chỉ có thể nhìn sang phía khác.

Ngu Vĩnh An vẫn rất bình tĩnh nhìn một màn này, hắn nghiến răng, đôi môi mấp máy hướng nam nhân nói:

[Lại gặp nhau rồi! Sát - thủ - đại - ca ]

Ngu Vĩnh An nói bằng khẩu hình miệng Cửu Mộ đứng sau lưng hắn đương nhiên không biết hắn đang nói gì. Nó chỉ đơn giản nghĩ cậu đang bắt bệnh cho ca ca nó nên chỉ im lặng đứng một chỗ quan sát.

Còn Cửu Thành nếu vẫn còn làn da lành lặn y chắc chắn mặt bản thân hiện tại sẽ chẳng khác gì Yển Đình (*) biến hoá muôn hình vạn trạng hết đen, xanh lại đến trắng.

(*) Tắc kè hoa

Y thật sự không muốn tin rằng thiếu niên trước mắt này lại là người mấy hôm trước y đã hạ độc thủ.