Chương 2

Nụ cười này rất ngọt, nhưng lưng Chung Minh Châu lại lạnh ngắt.

Anh ta uống cạn ly cà phê của mình, sau đó vội đứng dậy nói với Ôn Tiếu Tiếu: “Cô Ôn, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm, tôi đi trước đây.”

Đương nhiên Ôn Tiếu Tiếu sẽ không giữ anh ta lại. Cô nhìn theo bóng lưng Chung Minh Châu rời đi, điện thoại “ting” một tiếng rồi sáng lên.

Mấy cô bạn thân trong nhóm chat đang hỏi cô xem mắt sao rồi, thời gian nhắn đúng là vừa lúc thật. Ôn Tiếu Tiếu cầm điện thoại lên, trả lời một câu vào nhóm chat: “Thằng chó, định lừa tiền bà đây.”

Câu này như một viên đá bị ném vào hồ nước làm dấy lên ngàn cơn sóng, nhóm chat lập tức bị mấy cô bạn thân khủng bố liên tục. Lúc Ôn Tiếu Tiếu còn đang đọc tin nhắn thì bỗng có một giọng nam từ tính vang lên: “Quý cô này, không biết có thể làm phiền cô một lúc không?”

Ôn Tiếu Tiếu hơi khựng lại. Giọng nói này rất êm tai, âm sắc rõ ràng nhưng lại khách sáo, khiến người khác cảm thấy người nọ không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh lùng.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt.

Chàng trai rất cao, chắc cũng phải 1m85. Cho dù đang là mùa hè nóng bức nhưng anh vẫn mặc âu phục ngay ngắn. Đa số khách tới quán cà phê này đều để xem mắt, cho nên Ôn Tiếu Tiếu đoán anh cũng vậy. Bộ âu phục trên người anh được cắt may tỉ mỉ, ống tay, góc áo đều được ủi kỹ càng, có thể thấy ít nhất anh rất tôn trọng nhà gái.

Không thể phủ nhận rằng ấn tượng đầu tiên của Ôn Tiếu Tiếu về anh khá tốt… Không phải vì anh có gương mặt đẹp trai làm con gái không nhịn được mà muốn ngắm nhìn nhiều hơn đâu.

Cô vốn là người hay để ý mấy chi tiết nhỏ mà.

Trong đầu Ôn Tiếu Tiếu đã nghĩ được hàng tá thứ, nhưng thật ra chỉ mới hai giây trôi qua. Cô nở một nụ cười tự nhiên với chàng trai, nhìn anh hỏi: “Xin chào, không biết anh có chuyện gì?”

Chàng trai cũng cười với cô, nhìn chiếc ghế trước mặt: “Nếu cô không ngại thì tôi có thể ngồi xuống rồi nói không?”

“Tôi không ngại. Mời anh ngồi.” Ôn Tiếu Tiếu tắt điện thoại rồi đặt nó sang một bên. Chàng trai kéo ghế ra, ngồi xuống vị trí đối diện cô. Lúc này Ôn Tiếu Tiếu mới phát hiện ly cà phê của Chung Minh Châu đã được dọn đi rồi, nhân viên phục vụ nhanh tay thật.

“Trước tiên thì tôi xin giới thiệu chút. Tôi tên Lâm Duật Xuyên, năm nay hai mươi tám tuổi.” Lâm Duật Xuyên không nói vòng vo thêm mà vào thẳng mục đích của mình, “Tôi cũng đến đây xem mắt, khi nãy ngồi ở bàn đằng sau cô.”

Ôn Tiếu Tiếu thoáng ngạc nhiên, vô thức quay đầu liếc qua.

Lúc cô tới, bàn phía sau còn trống. Sau đó cô bận nói chuyện với Chung Minh Châu nên không để ý có ai đến. Bây giờ nơi bàn đó cũng không có người ngồi, chỉ có một ly cà phê đã uống đặt trên mặt bàn.

Cô nhanh chóng thu lại tầm mắt, hơi do dự nhìn chàng trai đối diện. Ngoại hình anh đẹp như vậy, chắc không phải bị đối tượng xem mắt xù kèo đâu nhỉ?

Có lẽ là do suy nghĩ của cô hiện rõ hết trên mặt nên Lâm Duật Xuyên khẽ bật cười, nhìn cô nói: “Buổi xem mắt của tôi đã kết thúc. Người xem mắt cùng tôi là một cô gái rất tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau cho lắm.”

Nhờ câu nói đó, ấn tượng của Ôn Tiếu Tiếu về anh lại tăng lên. Mặc dù không xem mắt thành công nhưng anh không hề mắng chửi người kia, còn thừa nhận đó là một cô gái tốt, cả hai không xem mắt thành công chỉ vì không hợp mà thôi.

Cô khẽ gật đầu, nhìn Lâm Duật Xuyên: “Vậy sao anh Lâm lại tìm tôi?”

Lâm Duật Xuyên nói thẳng: “Đầu tiên thì cho tôi xin lỗi vì đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và cậu Chung. Mặc dù cuộc trò chuyện của hai người không thuận lợi cho lắm nhưng tôi cảm thấy có lẽ cô Ôn sẽ hợp với tôi, vì vậy mới mạo muội làm phiền.”

Lời anh nói làm Ôn Tiếu Tiếu khá bất ngờ. Số lần xem mắt của cô ít ỏi đếm trên đầu ngón tay, cho nên không biết còn có loại xem mắt tự tìm đến nhau như vậy.

Lâm Duật Xuyên thấy cô có vẻ ngạc nhiên thì đợi cô bình tĩnh lại mới đưa một tờ giấy qua: “Đây là thông tin cơ bản của tôi, cô Ôn có thể xem qua thử. Nếu cô thấy được thì chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Cảm giác cực giống đang phỏng vấn hoặc trò chuyện làm ăn, nhưng Ôn Tiếu Tiếu lại không ghét. Anh tổng hợp mọi thông tin cá nhân vào một tờ giấy A4 để tiết kiệm thời gian cho cả hai bên, đúng là rất tinh tế.

Ôn Tiếu Tiếu nhận lấy tờ tư liệu từ tay Lâm Duật Xuyên.

Trước khi tới quán cà phê này, Ôn Tiếu Tiếu từng may mắn đi ngang góc xem mắt ở công viên Nhân dân thành phố A một lần. Phải diễn tả cảm giác đó thế này nhỉ… Đại loại là, nếu cô là thợ săn người thì chắc chắn sẽ tới đó để đi săn.

Mà hiện tại, thông tin về Lâm Duật Xuyên lại không hề thua kém bất cứ chàng trai nào ở đó.

“Anh Lâm thật sự rất tài giỏi.” Ôn Tiếu Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết thông tin về Lâm Duật Xuyên, sau đó trả lại cho anh, “Chỉ là tôi rất tò mò vì sao anh lại để mắt đến tôi?”

Với điều kiện của Lâm Duật Xuyên thì thiếu gì cô gái giỏi hơn cô. Ngay cả đối tượng xem mắt của mình mà anh còn thấy không hợp, vậy sao lại chủ động tìm cô?

Không phải Ôn Tiếu Tiếu không tự tin về mình, mà là cô tỉnh táo. Chắc chắn Lâm Duật Xuyên chẳng thiếu gì cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, mà đây cũng là thứ dễ thay đổi nhất. Hoặc nếu anh coi trọng trình độ và hoàn cảnh gia đình của bạn đời thì cô lại càng không thích hợp.

Thậm chí có lúc cô còn nghi ngờ đây là hình thức lừa đảo mới.

Lâm Duật Xuyên đáp: “Thật ra từ lúc bước vào, tôi đã để ý cô Ôn đây rồi. Nói dễ hiểu hơn thì là tôi cảm thấy cô rất hợp mắt tôi. Sau đó khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và cậu Chung thì tôi lại thấy cô là một người có chính kiến riêng, biết rõ bản thân muốn gì. Vừa rồi cậu Chung đã nói rất nhiều lời quá đáng, nếu là người bình thường thì đã nổi giận từ lâu. Tôi tin rằng cô Ôn cũng thấy khó chịu trong lòng, nhưng cô không làm lớn chuyện ở đây mà giữ mặt mũi cho cả hai. Có thể thấy cô Ôn là một người tính tình điềm đạm, không thích cãi nhau với ai. Nhưng dưới vỏ bọc điềm đạm đó, cô lại là một người rất kiên định. Đây là điểm thu hút tôi ở cô.”

Đây là lần đầu Ôn Tiếu Tiếu gặp một người có thể nhìn thấu con người cô như vậy.

Quán cà phê đảo Phi Phi phát từng bản tình ca nhẹ nhàng, du dương. Xung quanh quanh quẩn mùi cà phê, lẫn trong đó còn có một mùi hương nhàn nhạt, thơm ngát, nghe nói là mùi hương do chủ quán tự làm ra. Tầm mắt cô chạm phải những bông hoa vĩnh cửu, trông lộng lẫy bắt mắt.

Trong bầu không khí thế này, những lời Lâm Duật Xuyên vừa nói bỗng cứ như đang cầu hôn.

Nhịp tim Ôn Tiếu Tiếu bỗng dưng tăng nhanh. Không hổ danh là quán xem mắt nổi tiếng của thành phố A, đỉnh lắm, đỉnh lắm.