Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Cần Là Anh

Chương 21: Bác sĩ bị nhìn trúng rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dạ Anh mệt mỏi ôm bụng mình nằm xuống giường, Thừa Hạo thấy tinh thần cậu không ổn liền ngồi bên cạnh, lấy tay vuốt tấm lưng cho cậu, Dạ Anh cả người run lên, đôi mắt vô cự nhìn ra cửa sổ nói

- Cha em cả đời luôn tận tâm với gia đình, ông ấy cũng vì ông nội bắt ép nên mới cưới mẹ em, cha cũng là người song tính giống như em đây, ông ấy cũng từng có một người đàn ông yêu thương, che chở, nhưng nếu như ông nội không ép cha em và người đàn ông kia đến đường cùng, thiết nghĩ bây giờ sẽ không có thảm trạng này xảy ra hay không, ông nội trước khi mất đi cũng luôn bảo cha phải cưới lấy mẹ mới yên lòng nhắm mắt, bà ấy cũng là tự nguyện lấy, cha vì sức ép của gia đình nên mới đi phẫu thuật thành người bình thường. Thử hỏi nếu nói người chịu đau khổ nhất vẫn chính là ông ấy, mẹ có quyền gì hận ông ấy thấu xương chứ?? Thừa Hạo,em biết mình thật bất hiếu khi hận mẹ của mình, nhưng bây giờ vì bảo vệ cho Dương gia, bảo vệ cho những gì cha đã cố gây ra, em không thể nhận bà ấy làm mẹ được nữa

Anh vỗ nhẹ tấm lưng cậu trấn an

- Nếu người kia đã phụ tình trước, hà cớ gì em phải níu kéo. Không cần đoạn tình cảm ác độc như vậy, anh sẽ giúp em lo liệu mọi thứ, việc của em bây giờ là nằm nghỉ ngơi đợi bảo bối chào đời, thế lực anh đủ mạnh để gánh việc này

- Thừa Hạo, sinh con xong em muốn kết hôn với anh, em muốn có một đám cưới như những người khác!! Em muốn được công khai, không muốn phải lén lút nữa

Nhẹ nắm tay Thừa Hạo cậu nói ra những lời từ trái tim mình

- Được!! Anh sẽ cho em thành hoàng tử nhỏ có được không???

- Ừ

Dạ Anh mang thai cũng sắp đến tháng thứ tám rồi, lại cộng với việc lúc nãy vừa xảy ra, cả người mệt mỏi quá sức tưởng tượng, liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, anh nhìn cậu như vậy không khỏi thấy xót xa, hôn lên cái trán nhỏ kia, anh chỉnh lại góc chăn cho cậu, sau đó ngồi bên cạnh chăm sóc

---------****-----

Khi mọi chuyện đã kết thúc, bà Lam Oanh liền kéo đám thuộc hạ đi mua quần áo cho từng người để hợp phong cách theo Thừa Hạo nói là " hoàn lương" Tuấn Nguy không có hứng thú với chuyện này, liền mặc kệ mẹ mình muốn đi đâu tùy thích, còn mình thì vẫn tiếp tục ngồi ở phòng khách uống trà

Uy Vũ bây giờ mới ngủ dậy, cả người còn mặc nguyên bộ đồ pijama hình còn gấu trúc, đầu tóc như tổ quạ mà ngáp ngắn ngáp dài đi xuống cầu thang, lắm lúc còn đưa tay xuống gãi mông, nhìn mất hình tượng vô cùng.

Nhìn thấy một thân ảnh mang đồ đen dáng dấp lại giống người yêu của Dạ Anh, cậu liền lên tiếng chào hỏi

- Uây Hạo Ca!! Chào buổi sáng!! Oáp!!

Tuấn Nguy quay người lại, Uy Vũ liền đứng hình, lúc sau mới lắp bắp nói

- Anh...anh...là...ai??

Tuấn Nguy thấy con người nhếch nhác bê tha nay, cảm thấy buồn cười vô cùng, anh bình tĩnh nói

- Em trai của Thừa Hạo, Tuấn Nguy, về nước để đón cháu

Câu từ ngắn gọn nhưng rất đầy đủ ý nghĩa, cậu cũng không khách sáo mà chào hỏi lại

- Thất lễ!! Thất lễ quá!! Tôi là Uy Vũ bạn của Dạ Anh khiêm luôn bác sĩ của cậu ấy

Anh một lần nữa con mắt quét một lượt cái con người này, thật sự buồn cười hết sức, đúng là bác sĩ sao??nhìn chả giống tí nào. Ai đời đã lớn xác lắm rồi nhưng lại bận đồ ngủ in nhân vật hoạt hình lên không chứ?? Còn chẳng để ý để tứ gì đến hình tượng, cứ thế vừa nói chuyện vừa....gãi mông !! Chậc, hết sứ tưởng tượng mà

Tuấn Nguy là con người ít nói, cho nên cả khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thật ra thì trong lòng đã cười ầm lên mất rồi, cố nén cười trong lòng, anh hỏi

- Phòng anh trai và chị dâu ở đâu, cậu có thể chỉ giúp tôi được không?? Tôi cần gặp anh trai mình có chút việc

Uy Vũ xoa cái đầu tổ quả của mình sau đó nhe răng cười, chỉ đường

- Anh đi thẳng lên lầu sau đó rẽ qua bên trái, phòng thứ ba là của hai người

Anh không nói gì nữa chỉ chăm chăm nhìn cậu,trái tim không khỏi nhộn nhạo, nở một nụ cười lưu manh hết sức, Tuấn Nguy đứng dậy bước đến cầu thang, lúc đi ngang qua chỗ cậu đang đứng ngáp ngắn ngáp dài, bàn tay không yên phận nà mò xuống dưới, nhắm ngay mục tiêu mà đặt tay lên

- Bộp!!

Uy Vũ đơ người trong giây lát, sau đó mới quay người lại chửi ầm cái tên đã đi khuất sau cầu thang kia

- Cái con mẹ nó!! Tên biếи ŧɦái này, dám bóp mông ông!! @#$%&

Anh nghe cậu chửi bậy mà nhịn không nỗi nữa, nụ cười liền nở trên môi, nhìn bàn tay vừa mới chạm đến mông cậu, anh khẽ cảm thán

- Thật căng tròn và nãy nở nha

----------*****----

Tuấn Nguy nguy hiểm vở, nhìn thì nghiêm túc mà biếи ŧɦái:v
« Chương TrướcChương Tiếp »