Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chỉ Cần Là Anh

Chương 20: Thật sự là mẹ ruột??

« Chương TrướcChương Tiếp »
-M...m..mẹ!!

Dương Dạ Anh sửng sốt nhìn người mẹ và đứa em gái của mình, cùng lúc đó đám thuộc hạ mới chạy vào

- Thưa phu nhân, thưa hai vị thiếu gia chúng tôi nghe bà này nói là mẹ của cậu Dương nên mới cho vào!! Không thể ngờ là bà ta lại ác ý đến như vậy

Nói đoạn đám người đó định kéo người đi. Nào ngờ cậu lại nói

- Không cần!! Dù sao biết cũng đã biết rồi, chi bằng cứ giải quyết luôn đi!!

Cậu không cần phải che giấu nữa, mọi thứ đã trở về quỹ đạo, bây giờ chỉ cần giải quyết mọi chuyện với mẹ và em gái nữa là xong. Dạ Anh lau sạch nước mắt, thoát ra khỏi l*иg ngực của Thừa Hạo, bình tĩnh đứng lên với đợt bão tố cuối cùng này

Dương phu nhân được người thả ra, liền làm động tác phủi tay khinh bị, mồm độc địa nói

- Cái loại nam không ra nam, nữ không ra nữa như mày thật sự không biết trong đầu nghĩ gì mà mặc cho đàn ông thao cái bụng lớn đến chừng này!!! Hahaha

Dương Dạ Nguyệt là cô em gái của cậu cũng hùa theo

- Quái vật vẫn là quái vật thôi mẹ à!!

Cậu hít một hơi thật sâu, bàn tay xoa xoa cái bụng của mình, Thừa Hạo thấy bảo bối của mìn đang cố gắng bình tĩnh liền đứng lên đỡ cậu, sau đó hướng hai người nói

- Bác gái!! Dù sao em ấy cũng là con bác, tôi mới thật không hiểu được tại sao bác lại có thể nói ra những lời như vậy được

- Cậu im đi!! Cái thứ quan hệ với quái vật thì cũng chẳng khác nào súc sinh cả, các người đều là một lũ rác rưởi

Tuấn Nguy nghe đến vậy liền không chịu nỗi nữa, cả người liền bật dậy nhưng lại vì lực cánh tay của Lam Oanh đè xuống, bà nhẹ gật đầu với hắn nhưng không nói gì, Tuấn Nguy chỉ đành ôm một bụng tức giận ngồi xuống

Dạ Anh rất quật cường, cậu chậm rãi nói

- Mẹ!! Bao nhiêu năm nay con chưa được nhận tình thương của mẹ, nhưng mà mẹ nhìn đi dù sao đây cũng là cháu, là máu mủ của nhà họ Dương, mẹ thật sự đến cháu mình cũng mắng sao???

Bà ta cũng bình tĩnh không kém, nở một nụ cười kinh thường đến vô cùng. Hướng Dạ Nguyệt nói

- Con gái!! Con xem anh trai quái vật của con nói kìa, nó nói nó không được mẹ yêu thương, Hahaha! Nếu ta không nghĩ mày là con ta thì mày cũng đã chết ngay từ lúc sinh ra rồi!!

- Anh trai!! Anh tự tin quá rồi đó, này cái anh chàng đứng bên cạnh ơi, tôi thấy dáng người rất được, tại sao lại khát khao tìиɧ ɖu͙© với một tên như vậy, chi bằng anh về đây với tôi, bảo đảm tôi sẽ hầu hạ anh sướиɠ hơn tên quái vật này

Dạ Anh nghe lời nói câu dẫn trắng trợn trước mắt mình, cả người bắt đầu choáng váng, nếu không nhờ Thừa Hạo đỡ lấy, có lẽ cậu cũng ngã xuống từ lâu rồi

Bà ta vẫn tiếp tục nói

- Cậu Dương!! Nếu cậu còn suy nghĩ cho cha của cậu trên trời cao, chi bằng cậu đưa lại công ty cho em gái cậu quản lí đi, cậu bụng lớn thế này, nếu đang làm việc đứa bé lại sinh ra thì cực khổ cho cậu lắm nha!!

- Mẹ!! Người tưởng con thật sự chỉ là con cờ dưới tay người thôi sao?? Đừng làm như con không biết gì. Năm xưa mẹ miễn cưỡng lấy ba vì tiền tài của ông ấy, nhưng mẹ cũng biết cơ thể ông ấy có đặc biệt cho nên khi sinh con ra liền mang trong mình là người song tính. Mấy năm sau mẹ cùng tình nhân cũ của mẹ lên giường, mới có A Nguyệt là đứa bé lành lặn không giống con, chứ thật ra con bé đó đâu liên quan gì đến nhà họ Dương. Nhưng cha không ích kỷ như mẹ, có là người ngoài ông ấy vẫn chấp nhận nuôi và xem nó như con ruột, cha mất chưa được bao lâu mẹ liền đem con ra làm con thí để đưa công ty ổn định lại, sau đó mẹ định lật đổ con,để tình nhân của mẹ lên nắm quyền công ty, ba người liền sống cuộc sống sung sướиɠ sao??

Bà ta nghe vậy, mặt vẫn không đổi sắc

- Vậy thì đã sao?? Con bé bây giờ cũng đã nằm trong nhà họ Dương rồi, cậu đâu thể chối được!! Bây giờ cậu được kẻ giàu bao dưỡng như vậy, chi bằng cái công ty nhỏ này cho chúng tôi đi, làm gì keo kiệt đến thế

Chát!!chát!!chát

Lam Oanh vừa nghe xong lời nói này của bà ta cũng không thủ hạ lưu tình nữa, cứ thế tiến đến mà đánh người, đoạn dùng giọng hung dữ nói

- Mọi người không cần nhúng tay vào, mẹ đây sẽ giải quyết được hai mẹ con này, Thừa Hạo mang vợ con lên phòng. Đừng để con dâu và cháu trai ta phải chịu kích động

Dạ Anh thấy người mẹ của mình nói ra những lời vô sĩ như vậy, lại thêm nhìn đến Lam Oanh bùng phát tức như vậy triệt để mệt mỏi ngã vào lòng Thừa Hạo, anh liền bế cậu lên phòng, đoạn dùng lời nói trấn an cậu

- Bảo bối! Chúng ta lên nghỉ ngơi. Mẹ anh sẽ giải quyết được mọi chuyện thôi, đợi khi nào em sinh con xong, anh chính thức cho những người đó biết thế nào là đau khổ

-------------*****------

Phía này Tuấn Nguy cũng đứng lên xem trò vui

Dương phu nhân bị đánh cho mấy tát cũng nói đóa lên, bắt đầu chửi bậy

- Con hồ ly này, mày dám đánh tao à

Chát!! Chát

Lam Oanh không nhiều lời trực tiếp đánh thêm hai tát, sau đó nắm luôn cả đầu hai mẹ con nhà này nện xuống đất, lăn lội trong giới giang hồ bao nhiêu năm, những người này đối với bà chỉ là những con kiến không hơn không kém

Hai người bị nện đầu xuống đất liền chịu không nỗi kêu la, tiếp theo bà lật mặt hai người này lại, với tay đến bình trà còn nóng trên bàn trực tiếp tưới thẳng lên mặt bọn họ, hơi nóng lan tỏa khiến khuôn mặt đau rát vô cùng, hai mẹ con liền thét lên như chọc tiết

Mẹ Lam lúc này mới buông ra, đoạn dùng giày cao gót đặt lên đầu bà Dương nói

- Tôi đây vì nghe mình có cháu, vì muốn bảo vệ con dâu, còn đốt luôn cả sòng bạc để tránh nguy hiểm, Tuấn Nguy vì chị dâu và cháu của nó còn dám bỏ cả sự nghiệp bên Mỹ để về đây, gia thế của chúng tôi còn lớn của bà nhưng lại dám bỏ đi hết chỉ vì hai mạng người. Còn bà và đứa con gái này nhìn xem, thật không ra thể thống gì cả. Dạ Anh chịu đựng các người bao nhiêu năm nay, một tình thương nó cũng không nhận được. Bà còn nhân tính không?? Người đâu, lôi những người này ra ngoài, để Hạo Hạo nó trừng trị các người tốt hơn

- Rõ!!

Hai người phụ nữa bị một đám nam nhân lôi đi một cách nhẹ nhàng, Tuấn Nguy hướng đến mẹ mình mà nói

-Anh hai mà giải quyết thì hai mẹ con này hết đường sống

Tuấn Nguy mỗi lần nhớ đến những năm tháng anh hai mình còn là nhân vật nguy hiểm liền không khỏi rùng mình
« Chương TrướcChương Tiếp »