Lần đầu gặp Trần Kỵ là giữa hè tám năm trước, Chu Phù đến một hòn đảo nhỏ dưỡng bệnh, sống ở nhà anh.
Thiếu niên kiêu ngạo, ngông cuồng, bất tuân rất không ưa cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, ít nói này.
Ban đầu anh thường cau mày mất kiên nhẫn: “Cút đi, đừng làm phiền ông đây.”
Nhưng chỉ mấy tháng sau, thiếu niên ăn chơi trác táng lại tự tay học sắc thuốc.
Túc trực ở bên giường của Chu Phù, kiên nhẫn bón từng ngụm thuốc cho cô.
Đêm trước khi thiếu nữ trở về nhà, Trần Kỵ lạnh lùng ngạo mạn, giả vờ không thèm quan tâm: “Đi rồi đừng về nữa, cho tôi mấy ngày được yên tĩnh.”
Lần từ biệt này đằng đẵng tám năm, Chu Phù thật sự không quay lại.
2.
Gặp lại Trần Kỵ, anh đã là thiên tài xuất chúng cao không chạm tới trong giới kiến trúc sư. Lúc đó Chu Phù chẳng qua chỉ là một sinh viên thực tập nho nhỏ không có tiếng tăm gì.
Cô nghĩ rằng anh sẽ không nhớ mình, lặng lẽ thu lại tất cả những ảo tưởng hão huyền đối với anh.
Nhưng cũng chỉ trong buổi tối vài ngày sau, người đàn ông đã cứu cô khỏi tay một nhóm xã hội đen cho thuê nhà.
Anh bình tĩnh vững vàng, giúp cô thu dọn xong đồ đạc ngay trong đêm, sau đó đưa cả người và hành lý về nhà mình.
Ngay hôm bị bắt đi xem mắt, Chu Phù bất ngờ bị Trần Kỵ cắt ngang.
Cô dè dặt hỏi: “Muốn em làm gì? Em đang rất đau khổ.”
Người đàn ông chỉ khàn giọng nói: “Anh không muốn em chịu khổ, anh chỉ muốn em làm vợ anh.”
Sau này tại một bữa tiệc, ông trùm trong ngành kiến trúc Trần Kỵ lại ân cần, chu đáo bưng bát nước thuốc đứng bên cạnh cô thực tập sinh nhỏ Chu Phù.
Cô gái nhỏ tủi thân làm nũng: “Anh đã nói không muốn em chịu khổ mà.”
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành: “Một ngụm cuối cùng, uống xong rồi ăn kẹo.”
- Em không quay lại, anh sẽ đến tìm em.
- Cuộc gặp gỡ mà em nghĩ là tình cờ, lại là trăm phương nghìn kế duy nhất trong đời anh.
Kiến trúc sư x Trợ lý thực tập thiết kế dự án
Anh trai lưu manh, đẹp mã, bảnh chọe x Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành.