Chương 6: Em sẽ học cách bước đi một mình
Về đến nhà, chào đón cô chỉ là màu đen của bóng đêm, cô đơn và hiu quạnh. Đã lâu không có cảm giác này, Kiều Lam vào bếp rót ly nước lạnh rồi lấy laptop ra nghe bài “I’ve learned to walk alone” của Zoanna Zimmer. Trong một lần nghe Blog Radio, cô tình cờ biết người ca sỹ mù có chất giọng tuyệt vời này. Từ đó, mỗi lần tâm trạng không tốt cô đều muốn nghe.
Now that your friends are leavin"
And I as to look into my eyes
You try in vain to stop from shaking
I know that you"re jt staying
To leave a broken heart behind
There is no need for you to linger.
I"ve learned to live without you
I"ve learned to dream without you
To take the pain within my heart
I"ve learned to smile without you
To take a chance without you
I"m getting ed to miss your love
I"ve learned to walk alone.
Dù bất kỳ ai rồi cũng có lúc phải học cách đi một mình, cũng như một mình chịu đựng nỗi đau của tình yêu, để rồi sau đó lại học cách mỉm cười mà không có người đàn ông ấy bên cạnh.
Lướt web đọc vài tin tức giải trí, vẫn những chuyện như học hành của các sao, sao nào khoe của, khoe xe. Thật ra cô luôn nghĩ, họ là những người đã đủ quyền công dân, nên họ có thể lựa chọn lối sống mà họ muốn, họ có tiền dùng tiền của mình làm gì không ai có quyền lên tiếng. Cũng giống như khi Tôn Hoa Sen mời Nick Vujicic về Việt Nam, có nhiều người cho rằng nước ta không thiếu những tấm gương đầy nghị lực biết vươn lên mạnh mẽ hơn thế. Điều đó có lẽ không sai nhưng trong con mắt của cô, đó là nước cờ đúng đắn và có lợi cho đồng thời mọi người. Tôn Hoa Sen gây được tiếng vang lớn, những người hâm mộ Nick như cô được thấy tận mắt con người vui tính của anh.
Nhớ những ngày đầu năm nhất, khi cầm trên tay cuốn sách vi mô dày đến mức có thể kê làm gối ngủ được, cô rất ấn tượng với nguyên lý đầu tiên của kinh tế học: “Cái gì cũng có giá của nó.” Còn khi học triết học Mac – Lenin cô lại ấn tượng với câu “Vật chất quyết định ý thức”. Từ đó có thể suy ra, trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ cả, muốn nhận lại ta buộc phải cho đi, cả tình yêu cũng cần đến điều đó. Nhưng con người lại luôn giỏi giữ niềm đau hơn là giữ yêu thương. Yêu thương chỉ cần lạc lõng thì đã vội buông. Giữa cô và anh, chẳng biết là duyên hay nợ, nhưng cô tin những người yêu nhau rồi cũng sẽ về bên nhau mà thôi.
Sau khi cô đi, anh gọi điện kéo mấy người bạn đến bar uống rượu, họ hay tụ tập ở Queen, một nơi ồn ào nhưng nhiều gái đẹp. Hôm nay anh lại không có tâm trạng đó, chỉ uống và uống. Anh không biết mình có yêu trẻ con không, cũng không biết nếu sống cả đời chỉ có hai vợ chồng thì cảm giác thế nào.
Bởi anh chỉ từng nghĩ lấy vợ sinh con, anh là con một, hơn ai hết, anh biết ba má anh mong mỏi có cháu bế thế nào. Cứ cho là họ có thể tiếp tục nhưng như thế chia tay chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô nói đúng, hôn nhân là việc của cả gia đình hai bên, anh phải nghĩ cho cả ba má anh, cả bản thân anh. Quay sang hỏi mấy thằng bạn.
- Nếu giờ yêu một cô gái chẳng thể có con thì phải làm thế nào đối phó với ba má đây? - Lời vừa dứt, mọi người nhất loạt im lặng nhìn anh, sau thì mỗi người một ý.
- Ra ngoài kiếm một đứa con rồi xách về cho ông bà bảo con mình.
- Ba má anh, hơi khó đấy. Ông già nhà anh chắc gì đã đồng ý. Tốt nhất anh đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục.
Ngay cả người ngoài cũng nghĩ thế thì người trong cuộc như anh biết phải thuyết phục thế nào đây, bực mình đuổi hết đám bạn về, anh lại tiếp tục uống rượu. Tiếp tục ư, hôm nay anh nghe từ ấy hơi nhiều thì phải, anh biết hôm nay mình có hơi bàng hoàng, cũng có thất vọng, nhưng chưa giao giờ anh nghĩ sẽ từ bỏ cô cả.
Chẳng phải họ còn có Seven sao, nó sẽ là đứa con chung của hai người. Vấn đề ở đây chỉ là người lớn có chấp nhận điều ấy không, hay là cứ giấu họ, đừng nói ra, chỉ anh và cô biết với nhau mà thôi, rồi nói với họ Seven là con anh. Anh thấy chủ ý này cũng không tồi.
***
Cuối cùng kỳ nghỉ phép cũng hết, cô lại xách vali lên đường đi Đà Nẵng. Mười ngày nữa cửa hàng công nghệ ở đây khai trương, có lẽ cô sẽ ở đó khoảng gần nửa tháng. Thời gian này, Hoàng không liên lạc với cô lấy một lần, có lẽ sự thật này với anh cũng khó chấp nhận quá rồi. Cô ở đây ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, sáng sáu giờ đã phải rời giường, nửa đêm mới về tới khách sạn. Đôi khi cô cũng nhớ đến anh, đến quãng thời gian tươi đẹp nơi Hà Nội cổ kính.
Nhớ một lần công ty tổ chức tiệc tất niên cuối năm, năm nào thì cô chẳng rõ nữa, 2010 hay 2011 gì đấy. Lần ấy cô mặc chiếc váy quây ngắn màu đen, tóc búi gọn gàng. Vì phải cùng lãnh đạo đi chúc rượu rất nhiều nên cô đã ngà ngà say.
Đứng ngoài ban công hóng gió, có bóng người đứng cạnh cô, hóa ra trưởng ban đối ngoại. Đó là người đàn ông chững chạc, biết cách đối nhân xử thế nhất mà cô từng gặp. Đôi khi Kiều Lam luôn khâm phục anh, có thể biến những khúc mắc to lớn thành vấn đề chẳng đáng nói tới. Thỉnh thoảng cô cũng cùng anh ăn bữa cơm nhưng không nhiều, phần lớn đều là ngồi chung trong nhà ăn công ty.
- Làm một người phụ nữ thành đạt cũng vất vả nhỉ?
- Có thành công nào mà không có gian khổ chứ, em cũng cẳng muốn thế đâu.
- Kiếm một người đàn ông đi, để người ấy lo. Em chỉ cần làm những gì em thích là được.
- Em đốt đèn tìm ở đâu ra người đàn ông như thế bây giờ?
- Có một người đàn ông đang đứng cạnh em đấy thôi.
Kiều Lam quay sang nhìn anh, cô biết anh nói thật, cũng hiểu đây là lời tỏ tình anh dành cho mình.
- Nhưng em yêu sự cô đơn mất rồi. Nếu thình lình có một người đàn ông ở bên cạnh có khi lại thấy không quen ấy chứ. - Người đàn ông va vấp với đời nhiều như anh chắc chắn sẽ hiểu những gì cô đang cố ý nói.
Trưởng ban đối ngoại đi rồi, Hoàng bước tới gần cô.
- Hóa ra em sống trái ngược với anh đấy.
- Tất nhiên, số bạn gái của anh sợ rằng em cũng đếm không hết thì làm sao anh lại cô đơn được. Nhưng nếu được phép lựa chọn, có mấy ai sống thế bao giờ.
- Anh cũng nghĩ thế.
Anh biết trong lòng cô có khúc mắc khó gỡ bỏ xuống, nhưng anh chỉ là một người đứng ngoài cuộc đời cô thì có tư cách gì chạm vào nỗi đau ấy chứ.
- Cô bạn gái của anh đâu?
- Cô nào cơ?
- Cô mới nhất. Hai tháng trước em vẫn thấy hai người đi cùng nhau cơ mà.
- Em tin không? Trước giờ anh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về những mối tình đã qua. Thậm chí không nhớ vì sao có bắt đầu và vì sao kết thúc.
- Thế mới nói, sau này ai làm vợ anh sẽ khổ dài dài.
- Khi nào anh tìm được một cô gái anh thật sự yêu, anh nhất định sẽ bắt cô ấy về làm vợ, anh cũng sẽ yêu thương một mình cô ấy.
- Anh đang nói về một vấn đề hiển nhiên của xã hội đấy, biết không? Những người không yêu nhau lấy nhau làm gì cơ chứ? Mà anh có làm được không thế? Liệu có cô gái nào anh thật sự yêu không?
- Anh không biết, nhưng anh cũng chán cái cảnh vài ngày thay một cô rồi.
Rồi anh lại nhìn cô đánh giá.
- Cô bé, hôm nay em rất xinh, không biết là chàng công tử đào hoa này có vinh hạnh mời em nhảy một điệu Rumba không nhỉ?
- Nể mặt lãng tử chuẩn bị quay đầu, em đồng ý.
Cũng may là có lần chị dâu rủ cô đi học nhảy, cô rất hào hứng đi đăng ký ngay. Nhưng chỉ sau vài bữa học điệu Rumba, thầy giáo thấy cô chỉ lắc đầu ngao ngán, thầy còn bảo hóa ra có những thứ cũng cần khả năng thiên phú. Từ đó về sau cô không có hứng thú với việc nhảy nhót nữa và tất nhiên Rumba cũng là điệu nhảy duy nhất cô biết.
Hội trường hôm nay rất đông những đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau nhảy trên nền bài “Người đi ngoài phố” của Đàm Vĩnh Hưng.
Một ca sỹ có chất giọng trầm ấm đầy cảm xúc gợi cho người nghe nhiều hoài niệm. Cô bỗng thấy say lòng khi cảm nhận được bàn tay anh đang nắm lấy tay mình, nước hoa mùi bạc hà thoang thoảng, vòng ôm vũng chắc, vai kề vai. Đó có lẽ cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được bản thân thích anh một cách chân thực đến thế. Sau này cảm giác ấy không mất đi mà ngày một lớn hơn.
***
Kết thúc lịch trình ở Đà Nẵng, cô bay thẳng ra Nha Trang. Số phận đã cướp đi của những em bé nơi đây quá nhiều điều mà chẳng ai có thể bù đắp được. Kiều Lam nói chuyện với từng đứa bé, và cô luôn nói với chúng một điều.
- Chính các em là người yêu bản thân mình nhiều nhất, phải có niềm tin vào bản thân, vào tương lai em sẽ làm được những điều tưởng chừng không thể. Người bình thường chỉ cần một phần nỗ lực để hoàn thành, riêng các em lại cần tới mười phần. Do đó, phải kiên cường lên.
Những đứa trẻ ở đây có em bị mù, teo cơ, cũng có em tự kỷ, bại não, động kinh…. Điều đáng buồn hơn cả là xã hội dường như ít quan tâm, chính sách cho người khuyết tật cũng ít, và người dân thậm chí còn phân biệt đối xử.
Giống như câu chuyện hôm nay cô chứng kiến khi đi xe buýt vòng quanh thành phố biển xinh đẹp này. Hôm nay, khách có vẻ đông, cô không có ghế ngồi, nên đứng dựa vào tay vịn, xe dừng ở trạm nào đấy mà cô không biết, một cậu bé bị teo chân đang chật vật lên xe buýt. Anh soát vé rất tốt bụng, chạy xuống đỡ cậu bé lên, nhưng tài xế và một vài hành khách la ó.“Nhanh lên chứ, có phải không có chân đâu mà chậm như rùa.”, “Lẹ lên, trễ giờ rồi, lề mà lề mề…”. Lên xe rồi nhưng tất nhiên cậu bé không có chỗ ngồi, phải ôm lấy cây cột chống tay vịn.
Cậu thanh niên ngồi ngay bên cạnh giương mắt lên nhìn chằm chằm vào đôi chân khiếm khuyết của đứa bé đáng thương mà không có thêm bất kỳ hành động nào khác. Cuối cùng một cô bé ở hàng ghế sau đứng dậy nhương chỗ ngồi của mình cho cậu bé.
Cô thấy rất buồn vì cách ứng xử của một bộ phận nhỏ thanh niên ngày nay, họ thiếu ý thức và thiếu cả văn hóa. Phải chăng cái tinh thần “Lá lành đùm lá rách”, hay “Bầu ơi thương lấy bí cùng/Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn” đã chẳng còn tồn tại trong xã hội đồng tiền là tất cả này.
Tâm trạng buồn bã ấy kéo dài cho đến tối khi cô lên máy bay về lại Sài Gòn. Đêm thành phố đầu tháng sáu, trời mát mẻ đến lạ thường, phải chăng phố xá vừa được gột rửa bằng cơn mưa đầu chiều như nhiều người đang bàn luận quanh cô. Cô nhớ chỉ nói với mọi người là hôm nay về chứ không thông báo chuyến bay cụ thể. Vì thế, khi anh bình tĩnh đứng trước mặt cô, ôm cô vào lòng, cô lại chẳng thể bình tĩnh được, cảm giác như đây là một giấc mơ đẹp.
Anh cười cười, đưa tay véo má cô, tay còn lại đỡ vali của cô.
- Em có thể hiểu sự xuất hiện này của anh là…
Kiều Lam chưa nói hết câu, Hoàng đã quay sang chặn miệng cô bằng một nụ hôn nhẹ.
- Em thông minh thế cơ mà, anh tin là em sẽ hiểu, sẽ cảm nhận được.
Tất nhiên là cô hiểu chứ, cảm giác vui mừng len lỏi tới tận mọi ngóc ngách trong con tim. Cô nhận ra một điều, tình yêu anh dành cho cô là rất nhiều, nó đủ lớn hơn cả sự mất mát anh sắp phải nhận trong tương lai. Cô rất muốn nói lời cảm ơn tới số phận đã sắp đặt hai người một lần nữa bên nhau. Cô tin mình biết cách và sẽ cố gắng để giữ những gì mình đang có trong tay. Bởi hạnh phúc cũng giống như khi ai đó nắm một nắm cát trong tay vậy, hãy cứ ngửa bàn tay lên và chỉ nắm hờ mà thôi.
- Đi ăn trước rồi về nhà anh nghỉ ngơi nhé.
- Mai em mượn cô giúp việc của anh được không?
- Cô ấy nghỉ phép rồi, một tuần.
- Được thôi, phải tính lại một chút, trưa mai hai thằng nhóc kia xuống, gọi thêm mợ út và cả Bảo Anh sang, chắc cũng nhanh thôi.
- …
- Đừng nhìn em như thế, em sẽ không bỏ quên anh đâu.
- Anh nhớ em, rất nhớ. - Nói rồi anh khởi động xe,,mắt nhìn về phía trước.
Cô cúi đầu xuống mỉm cười, ngại ngùng nói.
- Em cũng thế, rất nhớ.
***
Sáng hôm sau, Kiều Lam tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, cảm giác cũng không tồi. Ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, cô luôn thích ngắm nhìn mọi vật sau cơn mưa, chúng như được tắm qua một lần, sạch sẽ và dễ chịu. Làm vệ sinh cá nhân xong, tính kiếm gì đó bỏ bụng, thì thấy anh ngồi trên bàn ăn đọc báo, cô thắc mắc:
- Hôm nay anh không làm hả?
- Người ta có câu, hãy cứ chơi cho hết thời trai trẻ, em không biết hả?
- Để về già lặng lẽ đạp xích lô chứ gì.
- Em chỉ cần làm theo vế trước thôi, chuyện tương lai để tương lai nói. Ăn sáng đi, bún bò, anh mới mua đấy.
- Dạo này công ty có chuyện gì không anh?
- Không, vẫn thế mà thôi. Mà mấy giờ Seven với Cò xuống sân bay thế?
- Anh phải gọi là Khang đi là vừa, dạo này cu cậu lớn rồi, khó tính lắm. Mười giờ thì phải, giờ cũng chín giờ rồi, ăn xong mình đi lẹ, may ra còn kịp.
Về tới nhà, cậu út đã cằn nhằn:
- Bà già, chị làm gì châm chạp thế, hai cậu cháu em đứng đợi gãy hết bốn cái chân rồi đây này.
Cô lườm nó một cái
- Trình bày nhiều, lên phường.
Lúc này thì mợ út và Bảo Anh cũng đến, cô nhận thấy theo sau con bé còn có một người đàn ông trạc tuổi cô. Bảo Anh thấy cái nhìn của mọi người thì giới thiệu.
- Đây là anh Phong, bạn trai em. Mọi người nhìn gì thế, em đã dẫn cu li đến lao động khổ sai rồi đấy. Còn đây là chị Kiều Lam, Minh Khang, bạn gái nó Ngọc Thư, anh Hoàng. - Bảo Anh giới thiệu từng người một với Phong, vì con bé có gặp Hoàng hai lần ở nhà cô nên chắc còn nhớ tên anh.
- Dì xấu, không giới thiệu con, con tên là Seven, dì Bảo Anh rửa đi, dì có bồ mới, rửa đi. - Là tiếng của ông cụ non Seven. Phong nghe thế thì cúi xuống hỏi cậu bé.
- Thế nào là có bồ mới phải rửa hả con.
- Dạ, thì cậu út toàn bảo có cái gì mới cũng phải rửa hết. Mà rửa thì phải có cơm ngon rượu say gái đẹp. - Seven nói xong mọi người đều ôm bụng cười.
Chỉ có cậu út chạy tới bịt miệng thằng bé:
- Này, tính gϊếŧ cậu hả? - Chưa kịp nói xong mợ út đã kéo nó ra khỏi người Seven hỏi tội.
- Anh muốn cơm ngon, rượu say, gái đẹp sao? Được thôi, có cần em dẫn anh đi không?
- Cậu út bảo mấy hoạt động đó chỉ có đàn ông con trai với nhau mới hấp dẫn, cậu dẫn mợ đi làm gì chứ. - Bây giờ thì cô mới hiểu con trai mình còn có thêm biệt tài đốt nhà người khác. Để không gây mấy hòa khí, cô đề nghị:
- Mọi người bắt đầu dọn dẹp đi, cũng không nhiều bụi lắm đâu. Khoảng một, hai tiếng là xong. Lúc đó, ta kiếm chỗ nào nướng thịt nhé. Tiền cơm nước cứ tính vào cho Bảo Anh, lý do, rửa người yêu. Đúng không Seven?
- Mẹ muôn năm, mẹ muôn năm. Seven thích nhất ăn thịt nướng chấm tương. Nhớ mẹ nhất. - Nói rồi chạy lại ôm cô, hôn một cái rõ to vào má cô khiến mọi người bật cười. Thằng bé này tương lai sáng sủa đấy chứ, rất biết cách lấy lòng người khác, bảo sao không yêu cho được.
Phong nói cậu ấy có một ngôi nhà ngoài Thủ Đức, chỗ ấy rộng rãi, thích hợp nướng thịt, cũng có sẵn đồ nghề. Tất nhiên chẳng ai từ chối cả, vì thế mọi người bắt tay vào dọn dẹp nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy cậu út kêu đau.
- Em nhẹ tay chút đi, cái lỗ tai anh làm gì có tội chứ?
- Nhẹ tay á, anh bữa nay to gan nhỉ, dám lén lút sau lưng em làm chuyện xấu, nói xem anh đã ôm ấp mấy cô rồi, có lên giường không?
- Em lại đi tin thằng oắt con như Seven, lời con nít có đáng tin đâu cơ chứ.
- Anh chưa nghe câu ra đường hỏi người già, về nhà hỏi con nít, chuyện xấu của anh còn đi dạy hư thằng bé.
Kiều Lam và Hoàng đang lau cửa kính ở ngoài nghe thế cũng phải bật cười, anh ghé tai cô nói nhỏ:
- Anh có một cậu con trai thông minh thế này còn cần thêm đứa nữa sao? Thế này là quá đủ rồi.
- Seven là con em chứ, một mình em.
- Đừng độc chiếm Seven, là con của hai chúng ta chứ.
Nói rồi lại hôn lên trán cô khiến cô bất ngờ không kịp nói cho anh biết đứa con trai anh vừa nhận đang đứng sau lưng anh.
- Chú Hoàng và mẹ cháu đang yêu nhau sao? Chú muốn làm ba cháu hả?
Nhóc con lại lanh chanh rồi.
- Con nít không hiểu chuyện người lớn được đâu, con đi xem phim đi.
- Ừ, chú đang hẹn hò với mẹ cháu. Thế cháu có muốn chú làm ba cháu không?
- Dạ, muốn chứ. Nhưng mà chú có kể chuyện cho con nghe mỗi tối không, chú có dắt con đi công viên chơi tàu lượn siêu tốc không, có mua Rô bốt cho con không? Nếu chú không mua con, không cho chú làm ba con đâu.
- Chú Hoàng sẽ dắt con đi sở thú xem voi, mua máy bay cho con, dạy con học toán, và rất nhiều việc khác, có được không?
- Dạ được, nhưng…
Thằng bé không dám nói tiếp mà nhìn về hướng cô. Cô hiểu cảm giác của Seven, có ai không ước ao mình có cha có mẹ chứ, cuối tuần cả nhà có thể đi công viên, hoặc cùng đi siêu thị. Điều giản đơn ấy cô lại chẳng thể cho Seven, khóe mắt cô ươn ướt nói với con:
- Được, nếu con muốn. - Thằng bé vui mừng đến mức gọi ngay một tiếng ba không hề do dự rồi nhào vào lòng anh.
- Ba, lần sau ba chở con đi học, đón con về nhé. Con sẽ khoe với bạn Lệ là con cũng có ba như bạn ấy. Ba con còn đẹp trai hơn ba bạn ấy.
Họ còn nói tiếp rất nhiều chuyện nhưng cô không thể nghe thấy bất cứ điều gì nữa, khi nước mắt cứ liên tiếp lăn dài trên má, xuống môi, không hề có vị mặn như người ta vẫn hằng bảo. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, thì thầm với chính mình. Những gì mà quá khứ đi vay cô đã trả cả vốn lẫn lãi, vì thế giữa cô và quá khứ không còn nợ nhau điều gì cả. Còn đối với Thanh Phong, với tình yêu họ đã từng có, cô từng dằn vặt vì tình yêu ấy, khóc cười vì nó, nhưng cuối cừng cô cũng đã quên hẳn nó. Vì thế, hạnh phúc hiện tại là của chính cô tạo ra, cầu xin ông trời đừng cướp mất. Bởi nếu mất đi rồi, có thể cả đời chẳng thể nào tìm lại.