Tiểu Miên vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp: "Chiếc khuyên tai đó rất quan trọng với tổng giám đốc Toàn, đương nhiên là phải cảm ơn cô trực tiếp rồi."
"Tôi... tôi có thể không đi không? Thực ra tôi không đói chút nào."
"Cái này cô phải nói với tổng giám đốc Toàn, tôi không thể quyết định, cô có thể xuống dưới thu dọn đồ đạc, tan làm xong thì trực tiếp lên văn phòng tổng giám đốc Toàn."
"Ừ ừ." Trước khi rời đi, Nam Thiên Ức nhìn vào văn phòng của Toàn Khuynh Từ, cửa khép hờ, cô ấy hình như không có ở đó.
Quay trở lại chỗ ngồi, cô cứ ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo dài cho đến sáu giờ.
Nam Thiên Ức không vội đến văn phòng của Toàn Khuynh Từ, mà tiếp tục ngồi nán lại một lúc, rồi đi vào nhà vệ sinh ngồi một chút.
Không phải cô đang trì hoãn thời gian, mà là lúc nãy lên thì thấy Toàn Khuynh Từ không có trong văn phòng, nghĩ rằng cô ấy sẽ về muộn, nên cũng không cần gấp—ngồi trong văn phòng của Toàn Khuynh Từ cũng thấy căng thẳng.
Chỉ là, khi cô lên tới nơi, Toàn Khuynh Từ đã đợi cô từ lâu.
Toàn Khuynh Từ không ngồi trước máy tính gõ bàn phím giống như mọi khi, từ lúc Nam Thiên Ức bước vào, ánh mắt cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, như thể muốn nhìn thấu cô.
Nam Thiên Ức bị Toàn Khuynh Từ nhìn đến nóng cả tai, ngại ngùng nói:
"Tổng giám đốc Toàn, công việc của tôi bị kéo dài một chút."
"Vậy à?" Toàn Khuynh Từ đứng dậy, bước đến trước mặt cô.
Nam Thiên Ức cao 1m67, hôm nay Toàn Khuynh Từ không đi giày cao gót nhưng vẫn cao hơn cô một đoạn.
"Em thường hoàn thành công việc trước thời hạn mà?"
Nam Thiên Ức nghĩ thầm, làm sao cô ấy biết, chẳng lẽ cô ấy đang chú ý đến mình?
Không biết từ đâu mà lấy được dũng khí, Nam Thiên Ức ngẩng đầu đối diện ánh mắt cô ấy: "Tôi..."
"Đi thôi, đi ăn tối." Toàn Khuynh Từ nói rồi cầm túi xách đi ra.
Nam Thiên Ức vẫn muốn từ chối thêm: "Thực ra tôi không đói chút nào..."
"Không đói cũng phải ăn tối, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày."
Nam Thiên Ức còn muốn nói gì đó, nhưng Toàn Khuynh Từ đã bước ra cửa văn phòng, cô chỉ còn cách theo sau.
Lại là hai người trong thang máy, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Nam Thiên Ức muốn tìm cớ để thoát ra, nhưng không nói được lời nào.
Thang máy đến tầng hầm, Nam Thiên Ức theo cô đến bãi đậu xe.
Toàn Khuynh Từ nhanh chóng tìm được xe và ngồi vào, một câu "ngồi ghế phụ" làm tiêu tan ý nghĩ muốn ngồi phía sau của Nam Thiên Ức.
Trong xe ấm hơn bên ngoài, mặt Nam Thiên Ức ửng đỏ.
Đây không phải lần đầu cô ngồi gần Toàn Khuynh Từ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng không rõ lý do.
Đến ngã tư, lại kẹt xe, Toàn Khuynh Từ gõ nhẹ ngón tay trên vô lăng, Nam Thiên Ức chỉ dám liếc nhìn ngón tay trắng nõn mảnh mai ấy.
Quần áo của Toàn Khuynh Từ cọ vào cổ tay cô, ngứa ngáy, lòng cô cũng ngứa ngáy.
Máu nóng lan tỏa khắp người, nhìn ra ngoài thấy đám người đang đạp xe, Nam Thiên Ức nghĩ có xe cũng tốt, mùa đông không phải chịu gió lạnh.
"Tôi đáng sợ đến vậy sao?"
Toàn Khuynh Từ bất ngờ hỏi, làm Nam Thiên Ức giật mình.
"À... không phải đâu."
"Vậy tại sao em cứ tránh tôi, hửm?"
Giọng nói dịu dàng lọt vào tim Nam Thiên Ức, cô lúng túng đáp: "Không có mà."
Mười mấy phút sau, hai người đến một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, nhân viên phục vụ nhiệt tình đón tiếp họ vào.
Ngồi xuống, Toàn Khuynh Từ hỏi cô: "Em ăn gì?"
Nam Thiên Ức như một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngồi thẳng đối diện cô, nói rằng món gì cũng được.
"Em ăn cay không?"
"Ừm ừm"
Sau khi đưa thực đơn đi, Toàn Khuynh Từ đứng dậy nghe điện thoại, qua cửa sổ kính có thể thấy toàn cảnh thành phố về đêm, phồn hoa và náo nhiệt.
Nam Thiên Ức nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên lưng Toàn Khuynh Từ—cô ấy một tay đút túi áo khoác dài, tóc hơi xoăn xõa trên lưng, không dài không ngắn, đầy khí phách.
Toàn Khuynh Từ cúp điện thoại, không lập tức quay lại chỗ ngồi, qua cửa sổ cô thấy Nam Thiên Ức đang nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ rất đáng yêu.
Nhân viên phục vụ mang canh lên, hơi nước bốc lên nghi ngút, trong phòng ấm hơn nhiều so với bên ngoài, Nam Thiên Ức cảm thấy nóng, muốn cởϊ áσ khoác.
Thường ngày Nam Thiên Ức đi xe đạp điện đi làm, không chịu nổi cái lạnh của gió, nên mặc nhiều, cởϊ áσ khoác gặp khó khăn.
Nếu ở nhà, Nam Thiên Ức chỉ cần vài giây là có thể cởϊ áσ khoác.
Nhưng đây là ăn tối với Toàn Khuynh Từ, tự nhiên phải chú ý hình ảnh, động tác phải thanh nhã.
"Để tôi giúp em."
Toàn Khuynh Từ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, tay đặt lên cánh tay cô, không để Nam Thiên Ức từ chối.
Trong lúc đó hơi thở của Toàn Khuynh Từ phả vào tai cô, Nam Thiên Ức chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.
Lúc này tay cô vô tình chạm vào tay Toàn Khuynh Từ, chạm nhẹ vào cổ tay.
Nam Thiên Ức vội vàng rụt tay lại, để cô ấy cầm áo khoác của mình, đặt lên ghế sau.
"Cảm ơn," Nam Thiên Ức nói nhỏ.
Toàn Khuynh Từ cố ý trêu chọc: "Gì cơ?" rồi tiến sát lại gần hơn, hơi thở hòa quyện.
"Tôi... tôi nói... cảm ơn tổng giám đốc Toàn."
Nam Thiên Ức đưa tay vén tóc ra sau tai, che giấu sự xấu hổ trong lòng.