Nhìn hai người trước mặt nói cười vui vẻ, Sơ Hạ sợ rằng cô đứng đây thêm một giây nữa thôi trái tim cô sẽ không chịu nổi. Tìm đại một lí do, cô rời đi trước khi Cố Hạo Trạch nhìn thấy.
Cố Thuần Nhã nhìn bạn thân như vậy, cô quay người lườm Cố Hạo Trạch một cái sắc lẹm. Cố Hạo Trạch vừa trở về sau bốn năm, chưa hiểu chuyện gì đã bị chị gái lườm đến rùng mình.
“Chuyện gì đây. Chào đón em trai mà như vậy sao?”
“Em giỏi lắm. Chị sẽ xử em sau..”
Cố Thuần Nhã nhìn người con gái đứng bên cạnh em trai mình không mấy thiện cảm. Nhưng không tiện thể hiện trước mặt người ngoài, cô đành giữ lại sự bực tức chưa có chỗ xả.
Cả ba người Cố gia đều cho rằng đây là bạn gái mới của Cố Hạo Trạch, nên ai cũng đau lòng cho Sơ Hạ.
Còn Sơ Hạ lúc này đây, cô làm tổ trong quán bar, uống say đến bất tỉnh nhân sự. Chỉ có như vậy trái tim cô mới giảm bớt được sự đau đớn. Giờ cô biết trách ai đây, chỉ biết trách bản thân mình thôi. Là do cô đẩy anh ra xa, do cô tuyệt tình trước. Cô có tư cách gì mà bắt anh phải chung thuỷ chứ.
Biết tin Cố Hạo Trạch về nước, đám bạn kéo anh tới đây mở tiệc tẩy trần. Nhưng khi vừa bước vào, anh mắt anh liền bị cô gái ngồi một góc thu hút. Như là cảm thấy uống bằng cốc không đủ, cô cầm cả chai rượu lên miệng uống. Cố Hạo Trạch nhíu mày, anh đi bốn năm cô không hỏi thăm câu nào, khi về nước cô cũng không tới đón, mà lại bỏ tới đây uống rượu.
Định mặc kệ cô, nhưng ngồi trong phòng vip trái tim anh ngứa ngáy không yên. Anh thấp thỏm muốn rời đi, lại bị đám bạn kéo lại. Cuối cùng anh uống liền năm ly rượu trên bàn, rồi đẩy cửa đi ra.
Sơ Hạ đã say đến bất tỉnh nhân sự, không biết trời đấy ra sao. Cố Hạo Trạch đi tới bên cạnh cô cũng không có phản ứng gì. Anh thở dài bế cô lên, thanh toán tiền rượu rồi đưa cô trở về.
Ngồi trên xe, Sơ Hạ lẩm bẩm vài câu, nước mắt đã cạn bốn năm nay lại tí tách rơi xuống.
“Cố Hạo Trạch, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy..”
Cố Hạo Trạch nằm không cũng bị dính đạn, anh quay sang hỏi cô.
“Anh nhẫn tâm cái gì, em nói rõ xem nào. Ai mới là người nhẫn tâm..”
Nhưng Sơ Hạ say rồi, nào còn nghe được gì. Cô lẩm bẩm cái gì đó Cố Hạo Trạch không nghe rõ, anh tiến lại gần, cúi xuống mặt cô, muốn ghé tai vào miệng cô. Sơ Hạ lờ mờ mở mắt thấy có người đàn ông đang ghé sát mình, cô không suy nghĩ nhiều, lập tức dành tặng cho anh một cái tát đau điếng..
Chát...
Cố Hạo Trạch ngớ người, anh gằn giọng..
“Âu Dương Sơ Hạ, anh làm gì mà em lại đánh anh..”
Nhưng đáp lại anh chỉ là bộ dạng nhắm nghiền mắt. Thôi được rồi, anh không chấp với người say. Anh đưa cô về Cố gia, đặt cô xuống giường đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra.
Cố Thuần Nhã ngồi trên sofa thấy má em trai sưng đỏ. Mà tại sao nó lại gặp Hạ Hạ, còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ. Không phải có tình mới rồi sao..
“A Trạch, giờ mới có cơ hội hỏi tội em. Nói, người con gái lúc sáng là ai?”
“Ai? Anna? Đó là con gái giáo sư của em. Cô ấy muốn tới đây du lịch, nên mới đi cùng..”
Ra là vậy. Làm mọi người hiểu lầm, còn khiến Hạ Hạ đau lòng như vậy..
“Mặt em làm sao thế?”
“Đi mà hỏi bạn thân chị. Uống cho say khướt rồi tự nhiên đánh em..”
Cố Thuần Nhã tự động bỏ qua vế em trai bị đánh, chỉ tập trung vào vế trước.
“Hạ Hạ uống rượu? Em có biết cô ấy không được dùng chất kí©h thí©ɧ không? Em có biết cô ấy bị...”
Nói đến đây Cố Thuần Nhã thức thời ngậm miệng lại. Chút nữa là lộ ra bí mật Hạ Hạ che giấu bao nhiêu năm. Cố Hạo Trạch nghe không hiểu gì cả, uống chút rượu có sao đâu chứ..
“Chị nói rõ ràng xem nào? Thế nào là không được uống rượu?”