Chương 22: Mưa lạnh
Sắc trời một màu u ám... Thỉnh thoảng mang đến cơn mưa bất chợt...
Tôi đến lớp trong tình trạng bơ phờ. Chuyện của Nhật Đăng làm tôi áy náy khủng khϊếp. Tên Huy thì hết nhìn tôi rồi lại nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.
- Cười lên!
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, không đâu bắt tôi cười. Tôi có dở hơi đâu mà tự nhiên đang đứng giữa sân trường toét miệng ra cười.
- Không cười được. -- Tôi ỉu xìu.
Tên Huy thở hắt đầy chán nản, cậu ta khoác tay lên vai tôi, giọng như là chân thành lắm.
- Tớ thành ý nói cho cậu biết, nhìn cậu bây giờ chả khác nào mấy đứa thiểu năng trí tuệ.
Tôi trừng trừng đôi mắt với tên Huy. Dám so sánh tôi với mấy đứa thiểu năng? Cay cú vô cùng.
Tôi tự nhìn lại tôi, đùa chứ tôi đủ tiêu chuẩn đi thi Hoa hậu luôn ấy chứ, chỉ tiếc là chiều cao không cho phép thôi. Tên Huy chắc chắn bị đui rồi.
Nhìn bản mặt vênh váo đấy lại càng thấy ghét. Nghĩ lại thì có khi tôi bị não thật, hoặc là tôi bị rối loạn thần kinh, không thì làm sao tôi có thể thích tên Huy được. Không thể...
Thấy tôi ngước lên nhìn. Tên Huy nhếch mép cười cười rồi đưa tay lên vuốt cằm và cúi xuống nói với tôi.
- Cằm tớ đẹp nhỉ?
Tôi chớp chớp mắt rồi nhanh tay véo vào bụng tên Huy. Đúng là tên bệnh hoạn số một. Hết trêu tôi rồi lại tự tâng bốc bản thân. Tóm lại là TỨC MUỐN PHÁT ĐIÊN.
Cậu ta nhăn mặt giữ lấy tay tôi.
- Bỏ ra! -- Tôi ra lệnh dẫu biết chẳng có tác dụng gì.
- Bỏ ra rồi khác nào tạo cơ hội để cậu bạo hành tớ.
Mấy em gái lớp 10 khoái chí xem cảnh giằng co giữa tôi và tên Huy. Tôi nghiến răng gằn từng chữ.
- Cậu bỏ ra không?
Tên Huy cười khıêυ khí©h.
- Không bỏ.
Tôi nhìn cậu ta mà chỉ biết oán hận trong bẽ bàng. Cánh tay hôm trước cậu ta bị thương vì cứu tôi đang được băng bó kín mít bị khuất trong chiếc áo đồng phục, tôi tưởng cậu ta đau lắm không thể cử động mạnh, ấy thế mà vẫn giữ chắc được cả người tôi đấy.
Tôi có nên cắn một phát vào đấy để thoát thân không nhỉ?!
Nên?
Không nên?
Sau vài giây cân đo đong đếm tôi chẳng làm gì tên Huy cả. Cắn cậu ta xong rồi thấy bộ dạng đau đớn của cậu ta tôi lại thấy.... xót xa.
Cái Trang từ xó nào lao đến. Nó cười sung sướиɠ.
- Hí hí... hai cậu đang đóng phim tình cảm Hàn Quốc à?
Không hẹn mà tôi và tên Huy cùng trừng mắt với nó. Nó lập tức thu lại vẻ nhớn nhác và ra vẻ khép nép.
- Vậy thôi... hai cậu tự chơi với nhau đi nheee!!!
Nó vẫy tay và quay lưng toan chạy đi. Tôi thảm thương liền gọi nó lại.
- Trangggg!! Cứu tao!!
Cái Trang quay lại, nó cười đểu.
- Cứ cầm cầm nắm nắm như thế cũng hay mà.
Tôi thật chỉ muốn băm nát nó ra. Sau sự cố ở trung tâm giải trí tôi bị hoảng loạn những... vài tiếng mà không hề thấy nó tới an ủi, đã thế tôi còn nghỉ học mà không một câu quan tâm, tôi còn chưa kể tội. Bây giờ tôi gặp nạn nó còn cười vào mặt tôi. Chết mất...
- Vui nhỉ?
Nhất Chi Mai từ đâu chui ra nói mỉa mai. Cô ta khoanh tay trước ngực và nhìn bọn tôi bằng nửa con mắt. Đảm bảo có ngày lác...
Tôi gầm lên khe khẽ.
- Bỏ ra, nhanh lên.
Tên Huy liền thả tay, và tôi như con chim xổ l*иg nhảy đến trước mặt Nhất Chi Mai tươi cười hỏi thăm.
- Hihi... Cậu vẫn khỏe chứ?
Ối... Mặt cô ta đen sì. Hiểu rồi đấy, ý tôi là cô ta đã hiểu rằng tôi muốn nói đến chuyện "Sự mất tích đầy bí ẩn của đôi giày búp bê", không biết đêm hôm qua Nhất Chi Mai đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp của bà mẹ nghiêm khắc của cô ta nhỉ?! Chắc là dữ dội lắm. Nhìn cái mặt đằng đằng sát khí đó là biết.
Cô ta thu lại vẻ mặt đen sì như đít nồi cháy, cười híp mắt và nhại lại cái giọng của tôi.
- Hihi... Tớ rất khỏe.
– Cậu quả là phi thường...
Cái Trang mặt nhăn mày nhó xem vở kịch của tôi và Nhất Chi Mai. Nó chen ngang.
– Hai cậu bị điên à? Có chuyện gì hả??
Tôi đặt tay lên vai nó và vuốt vuốt thật nhẹ nhàng như đang vuốt lông mèo.
- À... Tao sẽ kể mày nghe về câu chuyện "Nước súp lăn dài trên áo".
Nhất Chi Mai lập tức xuất hiện vài vệt đen trên mặt. Cô ta nghiến răng ken két.
- Được đấy.
Và cô ta bỏ lên lớp.
Và tôi lôi cái Trang vào căn teen để kể chuyện.
Và tên Huy lủi thủi tự về lớp.
.
Tiết đầu tiên là tiết toán.
.
Giờ này là giờ làm bài tập. Bà cô khó tính bốn mươi mùa xuân vẫn "chống ề" cầm cái thước đập ầm ầm lên bàn. Cái kính tụt xuống cánh mũi để lộ đôi mắt tinh như cú vọ. Bà cô gầm lên.
– Triệu Vân Trang! Cười trong lớp, hết ca chiều ở lại trực nhật.
Cằm cái Trang như sắp rơi xuống sàn đến nơi. Tôi biết nó đang nghĩ đến câu chuyện "nước súp lăn dài trên áo" tôi kể đấy mà.
Lạy mẹ... Dáng cười của nó tôi còn lạ gì nữa, không hề phát ra tiếng nhưng miệng nó thì mở rộng hết tầm, bao nhiêu răng với lợi phô ra đua nhau khoe sắc rồi ngửa cổ lên trời mà cười ha hả như con bại não. Bà cô ế chồng dạy toán không bắt lỗi thì quá là lạ.
Cái Trang mếu máo lết ra khỏi lớp trong vài tiếng cười hân hoan của bọn cùng lớp và cả những cái nhìn ái ngại. Nhìn nó mà tôi vừa thấy cười vừa thấy xót.
Cái Trang đi lướt qua chỗ Nhất Chi Mai. Cô ta liền buông một câu khıêυ khí©h cùng bộ mặt hớn hở.
– Xin chúc mừng!
Cái Trang tỏa đầy sát khí khựng lại một giây rồi lại phải ngậm ngùi bước tiếp vì bắt gặp đôi mắt đỏ rực của bà cô ế chồng.
– Đúng là chẳng hay ho gì. — Tôi phẫn nộ thay cái Trang tự lẩm bẩm.
Nhất Chi Mai nghe thấy và quay xuống quắc mắt nhìn tôi. Tôi cũng không thua kém đối mắt lại với cô ta.
– NHẤT CHI MAI! TRẦN NGỌC HÂN! LÊN BẢNG GIẢI BÀI TẬP CHO TÔI!
Tiếng gầm lên như hổ giữa rừng xanh vang lên. Bây giờ là tôi hơi bị dị ứng với kiểu bắt lỗi của bà cô này rồi đấy. Lần trước bà cô cũng gọi tôi thế này. Mà bà cô này rất thích lôi cả họ tên học sinh ra mà gọi, đúng là phong cách "gái già" có khác.
Tôi và Nhất Chi Mai nguýt nhau một cái gọi là thể hiện tinh thần chiến đấu rồi mới lên bảng. Hơn bốn mươi con người dưới lớp hào hứng hẳn lên.
Gọi lên bảng giải bài tập thế này tất nhiên sẽ không phải loại bài tập cơ bản trong sách. Vậy là bà cô ế chồng bắt đầu lôi bao nhiêu là sách ra và lật rào rào, lông mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con kiến, mắt sắc như lưỡi dao. Nhìn thôi mà cũng có thể toát mồ hôi hột.
Tôi với Nhất Chi Mai đứng trên bảng bán dáng mất mười phút mới có đề bài để giải. Cái bảng được chia làm đôi, đề bài của tôi và Nhất Chi Mai giống nhau. Không thể phủ nhận là bà cô mang phong cách "gái già" này rất đột phá trong việc ra đề. Lần trước bà cô này cho bọn tôi cái đề ngắn, còn lần này cái đề bài trông có-vẻ-rất-dài và khó mà đến khi giải ra thì ngắn cũn cỡn. Thật đúng là biết cách làm khó kẻ khác.
Tôi và Nhất Chi Mai có cùng tốc độ làm bài và cùng lúc về chỗ.
Bà cô ế chồng đẩy cái kính lên sống mũi bắt đầu đi bắt lỗi bài làm của tôi và Nhất Chi Mai. Trời ơi!! Bài của tôi và bài của cô ta giống hệt nhau.
Cả lớp cùng nín thở chờ bà cô phán xét. Bà cô xem xét xong và quay xuống lớp nở nụ cười quái dị. Tôi nuốt nước bọt... xem chừng rất nguy hiểm.
– Hoàng Minh Huy! Em có ý kiến gì không?
Tôi ngoái cổ sang tên Huy. Cậu ta đứng lên. Cậu ta mà bảo sai là tôi đi tong, xơi thêm con 0 nữa ngay. Mặc dù điểm thi mới là con số quyết định thứ hạng nhưng được điểm 0 chỉ vì bài tập đơn giản này thì mất mặt quá.
– Em không có ý kiến gì.
Tôi thở phào.
Tên Huy ngồi xuống và mặt bà cô dạy toán thì hằm hằm. Cả lớp hồi hộp chờ đợi. Biểu cảm trên mặt thay đổi xoành xoạch như vậy quá là đe dọa tinh thần mà.
– Trần Ngọc Hân, Nhất Chi Mai, 10 điểm.
Chưa kịp tận hưởng niềm vui thì Nhất Chi Mai quay xuống kênh kiệu.
– Cậu chép trộm bài tớ.
– Này! Cậu đừng nghĩ tớ hiền mà muốn nói gì thì nói nhé. — Tôi phản bác.
Cô ta hếch mặt khıêυ khí©h.
– Tớ nói đúng, cậu chép trộm bài tớ...
– TRẦN NGỌC HÂN, NHẤT CHI MAI! RA NGOÀI!
Bà cô ế chồng thét lên. Cô ấy thuộc loại không-thích-nữ-sinh, đặc biệt là những nữ sinh toàn diện (như tôi) nên rất thích bắt bẻ.
Tôi vừa đứng dậy thì Nhất Chi Mai liền lên giọng định đôi co với bà cô.
– Em đâu làm gì sai trái.
Bà cô quắc mắt nhìn Nhất Chi Mai cất giọng đanh thép.
– Nhất Chi Mai, thái độ chống đối, 0 điểm. Thay vào điểm 10 vừa nãy.
Nhất Chi Mai cứng đờ người. Vài tiếng cười khúc khích trong lớp vang lên. Tôi cũng muốn cười quá mà vẫn phải cắn môi nhịn cười. Cô ta đúng là loại giống lừa ưa nặng, đã bị một lần rồi mà vẫn không chừa.
Bà cô lại nói tiếp.
– Trần Ngọc Hân, vẫn giữ điểm. — Nhẹ nhõm được một giây bà gầm lên — HAI EM RA NGOÀI. HẾT CA CHIỀU Ở LẠI TRỰC NHẬT CHO TÔI.
Tôi bước ra ngoài. Nhất Chi Mai mang bộ mắt bức xúc ra theo sau. Đáng lẽ ra cô ta nên biết cái "phong cách gái già" nguy hiểm tới mức nào.
Bước ra khỏi khu vực lớp của tôi,tôi liền ôm bụng cười. Thật sự là rất buồn cười. Nhất Chi Mai mặt hầm hầm lườm tôi.
– Cậu cười cái gì chứ?
– Tớ thấy vui thì tớ cười.
– Cậu cũng bị phạt...
– Cậu chẳng phải vẫn hơn sao, ôi điểm 0 thần thánh...
Tôi vừa cười vừa trêu chọc, Nhất Chi Mai không chịu nổi hậm hực bỏ đi.
.
Mây đen trôi lững lờ trên nền trời màu xám. Gió thổi bay lá khô dưới sân trường.
Từng tốp học sinh chạy ùa ra khỏi lớp, vừa đi vừa đùa nghịch. Hai ca học nặng nề đã kết thúc.
Tôi cầm cây chổi đứng giữa lớp học vắng tanh cùng với cái Trang, Nhất Chi Mai và tên Huy.
Nhất Chi Mai không phục nên quét qua loa làm bụi bay mù mịt.
– Cậu quét cho tử tế vào. — Cái Trang chống nạnh đe dọa — Mình tớ đủ xử lí cậu đấy.
Nhất Chi Mai ngẩng đầu bĩu môi.
– Cậu dọa cũng bằng thừa, đối phó với cậu quá dễ dàng.
Cái Trang tức tối định lao vào quyết chiến với Nhất Chi Mai thì điện thoại kêu lên.
Tôi quay sang tên Huy đang ngồi ở bàn giáo cầm điện thoại của tôi và làm cái gì đó. Trên thực tế thì tôi không tự nguyện đưa điện thoại cho cậu ta mà cậu ta cướp lấy khi tôi đang nghịch. Mức độ lưu manh của tên này không phải loại bình thường đâu.
Như cảm giác thấy tôi đang nhìn, tên Huy ngẩng mặt lên nhìn tôi.
– Gì?
– Sao cậu chưa về? — Tôi hỏi.
– Đợi cậu chứ sao, sướиɠ quá cơ — Nhất Chi Mai mỉa mai.
– Không phải việc của cậu. — Tôi quát.
– Vậy tớ về trước.
Tên Huy xách ba lô đứng dậy và rời khỏi lớp.
Nhất Chi Mai nhìn tôi chằm chằm.
– Cậu ta đợi nên cậu ngại à? Trước mặt tớ cậu không cần giả bộ.
Tức nổ đom đóm mắt. Cô ta nói tôi là loại giả tạo ấy hả??
– Cậu...
– Tớ có việc đột xuất, tớ phải về.
Cái Trang chen ngang lời của tôi rồi vội xách cặp bỏ về.
Vậy là chỉ còn tôi và Nhất Chi Mai.
Không gian yên ắng, bên ngoài trời đang tối dần.
– Nhật Đăng rất buồn. — Cô ta cất giọng lãnh đạm — Anh ấy khóc...
Tôi chỉ biết im lặng.
– Vì cậu đấy. Thật chẳng hiểu nổi, cậu có gì hay ho mà anh ấy cứ thích đâm đầu vào chứ?!
Chiếc chổi trên tay tôi dừng lại. Tôi cúi đầu, cảm giác áy náy lấp đầy cả l*иg ngực. Giọng của Nhất Chi Mai có ý trách móc tôi nhưng tôi lại không thể nói lại, bởi một phần lỗi là do tôi.
– Dù sao thì cũng nên cảm ơn cậu, từ bây giờ chẳng còn ai ngăn nổi tớ đến với Nhật Đăng.
– Ừ. — Tôi gật nhẹ đầu.
Nhất Chi Mai hơi nhíu mày xem xét biểu cảm của tôi, cô ta không nói gì thêm.
Màu đen của buổi tối dần buông xuống...
Gió bỗng thổi mạnh hơn. Không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài và cả tiếng lá rơi xào xạc.
Lách tách!
Lách tách!
Tiếng mưa rơi vang đều đều trong không gian tĩnh mịch cũng vừa lúc tôi và Nhất Chi Mai trực nhật xong.
Từng giọt mưa mang một mùi mát lạnh trong suốt rơi xuống, vỡ tan trên nền đất. Không khí mang mùi ẩm ướt và lạnh lẽo.
Ngôi trường rộng lớn vắng ngắt, chỉ còn dãy hành lang lớp tôi bật đèn, những dãy hành lang khác đều mang màu ám mờ ảo của buổi chập tối.
Tôi quá là đãng trí mà. Sáng đi học không mưa nên không mang theo ô, tên Huy đợi tôi thì tôi đuổi cậu ta về, tôi quên luôn cả việc đòi lại điện thoại. Bây giờ muốn về mà cũng chẳng về nổi. Rõ ràng là chưa đến mùa mưa mà sao có thể mưa lớn đến vậy.
– Cậu không định về à?
Thấy tôi đứng ngơ ngác ở hành lang Nhất Chi Mai cất tiếng hỏi. Tôi có ý định nhờ vả cô ta nhưng lại nghĩ đến thái độ đối lập của cô ta với tôi thì hi vọng về cô ta dập tắt hoàn toàn.
– Mưa nên không về được. — Tôi trả lời nhẹ nhàng, giọng nói có vài phần mệt mỏi.
– Cậu định chờ đến lúc mưa tạnh rồi mới về hả? Nhỡ không tạnh mưa thì sao? Cậu tính ở đây luôn à?
Nhất Chi Mai hỏi dồn dập, tôi không trả lời câu hỏi nào, vẫn đứng dưới mái hiên nhìn ra không gian vắng lặng ngoài sân.
Nhất Chi Mai căng ô chuẩn bị đi về, cô ta quay sang tôi.
– Đi thôi. Tớ có thể cho cậu đi nhờ đến trạm xe buýt.
Bàng hoàng.
Cô ta có thể tốt được như vậy hả?
Tôi không tin lắm nhưng vẫn cùng với cô ta chung một chiếc ô đi về.
Mưa rơi lộp độp trên chiếc ô nhỏ...
Ra dến cổng trường đột nhiên Nhất Chi Mai dừng bước. Đáy mắt lấp lánh ẩn chứa tia cười. Tôi hơi rùng mình.
– Về đây. Bái bai. Hình phạt của cậu đấy.
Cô ta cầm ô chạy biến trong làn mưa.
Tôi đứng bơ vơ. Tôi đã bị cô ta chơi một vố đau đớn. Tưởng đâu tử tế lắm, hóa ra chỉ là muốn chơi đểu tôi. Cô ta trả thù tôi vì đã làm Nhật Đăng đau lòng. Anh ấy còn chưa muốn trả thù cô ta đã ra tay "xử" tôi rồi. Đúng là nội tâm sâu sắc...
Trạm xe buýt cách cổng trường – nơi tôi đang đứng cả vài trăm mét.
Trời tối hẳn.
Xe cộ vẫn đi nhanh trong mưa. Nước vẫn tuôn xuống. Mưa lấp lánh dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường. Mùi của đất và của cây cỏ xộc vào mũi.
Tôi chạy từng bước dài trên vỉa hè ướt sũng. Nước dưới chân bắn lên tung tóe rồi lại về với mặt đất và vỡ tan tành. Nước ngấm vào quần áo lạnh buốt.
Tôi chẳng nghĩ đến cái gì khác ngoài việc chạy đến trạm xe buýt thật nhanh mặc cho mưa đang chảy ào ào lên người. Tóc ướt nước bết dính vào mặt và mắt thì cay xè.
BỐP!
Tôi ngã ra sau ngồi bệt trên vỉa hè ướt nước, mưa rơi xuống da thịt tê cóng. Đôi mắt nhòe nhoẹt nước mưa ngước lên vật tôi vừa va phải.
Nước mưa không thể làm mờ mắt tôi... Người đó cầm chiếc ô lớn và đang nhìn tôi dò xét....