Ngày thứ ba sau khi chúng tôi cãi nhau lần đầu tiên, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy, cậu ấy không trả lời, tôi cố ý hẹn cậu ấy cùng ăn cơm, cậu ấy cũng giận dỗi trả lời một câu, “Xin lỗi, em đang học.”
Ngày cuối cùng, sự áy náy ngắn ngủi của tôi đã qua, thái độ với cậu ấy hơi lạnh lùng và tức giận, bèn gửi tin nhắn nói, em không thôi đúng không.
Cậu ấy không trả lời.
Tôi nói, vậy được, sau này chúng ta cũng đừng nói nữa.
Tôi tự đi ăn cơm.
Sau đó mở không làm phiền đồng thời đeo tai nghe vào, cố ý đi đến nhà ăn ở phía đông trường.
Tôi nghĩ tôi vì tốt cho cậu ấy.
Những cặp đôi đồng giới ở trong nước cũng không dễ đi, nếu có một ngày cậu ấy chơi chán muốn rời đi, dù thế nào tôi cũng để cậu ấy rời đi mà không có lo lắng.
Trong trường có một cái hồ rất lớn, buổi tối bên hồ có người ca hát chơi guitar, cặp đôi nắm tay ngồi trên băng ghế đá, và người già dẫn theo cháu hoặc thú cưng đi ra ngoài tản bộ.
Tôi tìm một băng ghế đá không có ai và ngồi xuống.
Buổi tối bên hồ vẫn hơi lạnh, gió lướt qua chóp mũi, tôi quệt một cái rồi hắt hơi.
Tôi xoa xoa cánh tay, nghĩ thầm mình rảnh thật, hương vị ở nhà ăn phía đông trường và nhà ăn phía tây trường không có gì khác nhau.
Tạ Thần Mân thực sự ngây thơ quá thể.
Tôi chỉ nhắc nhở thôi, cũng không phải không tin cậu ấy.
Nếu như có thể, tôi còn muốn đến trường cảnh sát bên cạnh mượn cái còng tay, còng mỗi người một tay, sau đó ném chìa khóa vào trong hồ, cả đời này cậu ấy đừng mơ mở ra.
Nhưng tôi lại không thể.
Tôi cũng rất xoắn xuýt, tôi sợ cuối cùng cũng có một ngày hai chúng tôi sẽ tổn thương, nhưng lại sợ thực sự tách ra tôi sẽ không dứt bỏ được.
Tôi biết cậu ấy cũng nghĩ như vậy.
Nhưng tên ngốc này lựa chọn cách con nít phát tiết cáu kỉnh để giận dỗi chiến tranh lạnh thì quá ngu.
Tôi ở bên hồ bình tĩnh một lát, cuối cùng nhìn thoáng qua điện thoại.
Một mình Tạ Thần Mân gửi hơn chín mươi chín tin.
Còn có bạn cùng phòng của cậu ấy cũng đang gọi tôi.
Một mình cậu ấy gửi “Em xin lỗi” đếm không hết. Lại thêm “Em sai rồi” bạn cùng phòng của cậu ấy gửi tới đếm không hết — phía sau còn có một tin: Vừa rồi anh Mân cướp điện thoại của bọn em.
Cậu ấy hỏi tôi ở đâu, cậu ấy chạy đến nhà ăn số ba, bốn ở khu phía tây trường, cũng không tìm được tôi.
Cậu ấy nói mình là thằng tồi, cậu ấy không cố ý phớt lờ tôi.
Cậu ấy nói xin lỗi.
Cho đến cuối cùng, cầu xin anh trả lời em đi.
Tôi nghĩ có lẽ giọng điệu của tôi hơi nặng, khiến cậu ấy hiểu lầm gì đó.
Tôi gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của cậu ấy trước, bạn cậu ấy rất nôn nóng nói với tôi.
Anh Lâm, anh gặp anh Mân đi, anh ấy bắt đầu tìm anh từ giữa trưa, giống như sắp điên rồi.
Rốt cuộc anh ở đâu hả.
Tôi nói, anh đang ở bên hồ gần ký túc xá của bọn em.
Nhớ đến Tạ Thần Mân chạy một lượt khắp sân trường, nửa đường ngay cả ký túc cũng không có thời gian về, bạn cùng phòng của cậu ấy gửi ba hàng dấu chấm lửng, nói là thương anh Mân.
…
Tôi thích cuộc sống bình thản yên lặng, trong quan điểm ban đầu của tôi, bùng nổ tin nhắn là một loại tai nạn.
Nhưng cái tên toàn thân mang theo ánh sáng này đã xông vào, cuộc sống của tôi từ đây không có duyên với bình thản nữa.
Tôi nghĩ, chỉ cần có cơ hội có thể bốc cháy, thì ra tôi vẫn không muốn bằng lòng bình thản.
Tôi đọc hết chín mươi chín tin thêm một tin chưa lướt hết của cậu ấy, trong lúc đó cậu ấy lại gửi hơn mười tin.
Tôi trả lời, anh đang bên hồ.
Hơi lạnh.
Cậu ấy dừng việc điên cuồng gửi đi rồi. Tôi đoán cậu ấy đang chạy.
Cho đến khi tên ngốc cả người mồ hôi, thở hồng hộc xuất hiện một lần nữa lại ôm lấy tôi trước mặt tôi, trái tim không ngừng nghỉ đập vào l*иg ngực nóng hổi.
Từ nơi sâu xa tôi sinh ra một suy nghĩ.
Tôi nghĩ người này thật ra có thể bước tiếp.
Là loại bước tiếp cho dù cậu ấy đã thấy muôn vàn mưa gió, cảnh sắc mênh mông bên ngoài, cho dù e ngại lời đồn đại và thành kiến, cũng có thể chừa lại một góc nhiệt độ chân thành và nóng hổi cho cọng rơm rạ trong tay.
Là loại bước tiếp mà cậu ấy sẽ thể hiện một mặt biết sợ, không hoàn hảo và mềm yếu cho cọng rơm nhìn, nhưng bên ngoài nó là không thể phá vỡ, không gì cản nổi.
Tôi nghĩ, đừng tiếp tục suy nghĩ có tách ra hay không, được không.
Tôi cần gì phải để ý cái nhìn của người ngoài, bây giờ như thế này, trước kia cũng như vậy.
Lúc đó bên hồ còn có rất nhiều người muôn hình muôn vẻ và những tầm mắt mang theo đủ sắc thái, tôi ôm lấy cổ Tạ Thần Mân, cắn bờ môi vẫn đang thở mạnh của cậu ấy.
Nói, anh sẽ không tiếp tục nói những lời kia nữa, xin lỗi.
Tạ Thần Mân như con chó to thở dốc vùi đầu bên cổ tôi, giống như bị dọa trở nên ngoan rồi, buồn buồn nói, em không trách anh, thật đấy.
Tôi nói, ừ.
…
Ngày thứ ba tôi qua đời, Tạ Thần mân đang ôm Chiêu Tài ngủ trong phòng tôi.
Ngày thứ tư, cậu ấy xin nghỉ.
Tôi nghĩ có thể là ngày hôm qua nôn một hồi, hại đến dạ dày.
Tôi nhìn cậu ấy chậm rãi ngồi dậy bên cạnh tôi, cúi người vùi đầu giữa đầu gối, ngồi một mình trên giường rất lâu.
Mãi đến khi Chiêu Tài cũng dậy, nâng đầu lên lè lưỡi về phía cậu ấy, sau đó “gâu” một tiếng bị Tạ Thần Mân kéo qua làm gối ôm.
Cái đầu của Chiêu Tài nghiêng đi.
…
Tôi khẽ vỗ lưng cậu ấy, nói, ai bảo em uống nhiều như thế.
Cậu ấy nói, đàn anh tốt nghiệp rồi, em rất vui.
Tôi im lặng một lát, nói, không cầu phải giả vờ đâu.
Cậu ấy ngẩng “đầu chó” vô cùng tủi thân nhìn tôi, cậu ấy nói, em không vui.
Tôi sờ “đầu chó”.
Áo sơ mi trên người Tạ Thần Mân dính vết rượu, cứ vậy dán chặt vào ngực tôi.
Cậu ấy nói, một mình anh ở đó nhất định phải sống tốt, chờ em tốt nghiệp rồi, sẽ đến tìm anh.
Tôi nói, em không học nghiên cứu à.
Mặc dù đây không phải chuyên ngành nổi tiếng ở trường tôi, tỉ lệ việc làm của khoa máy tính rất cao, hơn nữa tôi cũng cảm thấy tôi không thích hợp làm nghiên cứu. Sau khi ký hợp đồng với một công ty mạng phát triển khá tốt ở trong nước, tôi không tiếp tục suy nghĩ chuyện thi nghiên cứu nữa.
Nhưng chuyên ngành của Tạ Thần Mân thì khác.
Dựa vào tên tuổi của trường chúng tôi, có thể cho cậu ấy một cơ hội trực tiếp có chức vị quản lý không ai sánh kịp sau khi học xong nghiên cứu.
Cậu ấy nói, em học, em đến thành phố chỗ anh học.
Tôi nói, bên đó không có trường tốt cho công nghiệp và thương mại.
Cậu ấy nói, nhưng ở đó có anh.
Tôi nói, lời tâm tình không có tác dụng với anh.
Cậu ấy nói, anh muốn để em phòng không gối chiếc à?
Tôi chân thành nói, Tạ Thần Mân em không phải trẻ con, em phải chịu trách nhiệm đối đãi với cuộc đời của mình.
Tôi không cho cậu ấy cơ hội nói chuyện mà nói, anh muốn em thi, sau đó đến một công ty tốt làm quản lý cấp cao, sau này anh tiêu tiền của em, nói tạm biệt với lập trình viên, được không.
Dường như cậu ấy không thèm suy nghĩ lấy một giây đồng hồ, nói ngay, vậy được, anh nói rồi nhé.
Rất lâu sau này tôi mới phỏng đoán, phải chăng cậu ấy đã thiết kế đoạn đối thoại này từ trước.
Cái tên này vẫn muốn tôi rời xa ngôn ngữ máy tính đáng chết kia, cậu ấy từng hỏi tôi, anh chọn đi, code và em, anh thích cái nào hơn.
Tôi nói, em.
Cậu ấy vui vẻ gối đầu qua, cho tôi xem sông núi biển hồ trong ghi chú điện thoại của cậu ấy.
Cậu ấy nói từng cái từng cái giống như hướng dẫn du lịch, nói rằng đợi chúng tôi kết hôn, sẽ lần lượt đi du lịch những nơi này mấy lần.
Tôi ừ, đợi cậu ấy nói xong, cuối cùng hỏi, bạn trai thân yêu em nói xong chưa, anh phải đi gõ code.
Tình địch lớn nhất của Tạ Thần Mân là máy tính. Nơi không thích nhất là quán bar và quán net.
…
Quản lý Tạ thức dậy từ trên giường, chào hỏi Chiêu Tài, mang theo cái dạ dày tối qua uống hỏng, ôm một quyển “Lập trình từ nhập môn đến thành thạo”.
Đến quán net.
Tôi nhớ có lần phòng máy ở trường bảo trì, đúng lúc gần thi cuối kỳ của viện máy tính, máy tính của tôi bị treo rồi.
Số phận quả thực đang trêu đùa tôi.
Nhưng khi đó nhân duyên thần kỳ của Tạ Thần Mân đã giúp một việc lớn.
Cậu ấy bảo ông chủ quán net bên cạnh trường đặc biệt để lại một chỗ yên tĩnh cho tôi. Cứ hai tiếng sẽ đưa đến cốc nước ấm
Bởi vì hành vi của ông chủ quá kỳ quặc nên tôi còn cố ý tính giờ.
Sau đó gõ mãi gõ mãi, trên màn hình sẽ xuất hiện bóng ngược cái đầu đẹp trai của Tạ Thần Mân.
Cậu ấy nhỏ giọng nói, bà xã ơi, ăn cơm.
Sau đó bị tôi đá ra quán net.
…
Đám côn đồ nhuộm tóc đủ màu sắc có lẽ nghĩ rằng hắn có bệnh.
Tôi cũng cảm thấy có chút.
Nếu trong một cuốn sách đã có thể từ người mới bắt đầu biến thành đại thần, vậy tôi phí hoài bốn năm đại học để làm gì.
Cậu ấy mất một ngày, lật quyển sách kia từ đầu đến cuối, tôi không biết cậu ấy đã hiểu chưa.
Nhưng tôi biết một đoạn code dài rườm rà dông dài nhưng lại vụng về đến mức miễn cưỡng khả thi kia, chắc chắn không thể làm ra được trong một ngày.
Hóa ra những cuốn sách cậu ấy mua trong thời đại học kia, không phải tất cả đều xem như gối đầu ngủ.
Cậu ấy nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng xuất ra “Anh đồng ý không” ngẩn người rất lâu rất lâu.
Cuối cùng ôm quần áo rời đi.
Cậu ấy không chạy.
Tôi cũng biết nó không chạy được.
Trên máy vi tính ở quán net không có trình biên dịch.
…
Cậu ấy nói muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, cậu ấy muốn lợi dụng tình địch của mình, cho tôi một niềm vui bất ngờ trong lễ cưới.
Lúc ấy tôi còn buồn bực, tình địch gì chứ.
Mà cậu ấy không nói.
…
Bạn nói xem trên thế giới này thật sự sẽ có người như Mạnh Bà ư.
Có lẽ là do con người bịa ra, nghĩ rằng mình chết đi, khi đói khổ lạnh lẽo có người đưa một bát canh nóng hổi, để con người quên đi tất cả sau khi uống… Chí ít là một chút chứng minh cuối cùng rằng trong thế giới mình từng thuộc về có nhiệt độ nóng hổi.
Ngày thứ năm sau khi tôi chết, không nhìn thấy người đưa canh cho tôi.
Truyền thuyết kể rằng sau khi con người chết chỉ có thể ở lại bảy ngày trên đời này.
Mỗi ngày tôi đi theo cậu ấy, có lẽ vào ngày thất đầu của tôi có thể chạm vào cậu ấy một cái.
Tuy rằng không ai có thể nhìn thấy linh hồn của tôi.
Tạ Thần Mân tiếp tục xin nghỉ, cậu ấy đến chỗ mẹ mình.