Hệ thống: "Chỉ là ngươi có thành kiến với nam chủ thôi!"
Phó Tinh Dật khi đứng trước mặt Giang Thu Ngư có vẻ yếu đuối, nhưng trong giới tu chân, hắn là một thiên tài trẻ tuổi, nổi danh từ sớm, với tu vi Nguyên Anh đỉnh phong. Hắn không kém Lâm Kinh Vi bao nhiêu.
Chỉ đơn giản là Giang Thu Ngư không thích Phó Tinh Dật, nên nàng cảm thấy hắn chỗ nào cũng không bằng người, yếu đuối, vô năng, không xứng làm vai chính.
Hệ thống liệt kê một số sự tích anh dũng của Phó Tinh Dật để chứng minh rằng những gì nó nói là sự thật.
Nhưng Giang Thu Ngư luôn có thể tìm ra góc độ khác để phản bác, khiến hệ thống tức giận đến mức không nói nên lời.
Giang Thu Ngư chậm rãi vuốt ve Bù Nhìn Tình Tơ, thấy hệ thống đang giận dỗi một mình, nàng đột nhiên hỏi một cách lơ đãng: "Ngươi có phải ghét nam chủ không?"
Hệ thống: "???"
"Ngươi hiện tại muốn trả đũa, vu oan cho người khác, ác nhân cáo trạng trước, phải không?"
"Không tồi không tồi," Giang Thu Ngư vỗ tay phối hợp: "Hiện tại ngươi còn biết sử dụng thành ngữ."
Hệ thống cảm thấy rất bực mình!
Giang Thu Ngư cười tủm tỉm:
"Ngươi xem, ngươi biết rõ ta không thích Phó Tinh Dật, lại còn khen hắn trước mặt ta, không phải cố ý đổ thêm dầu vào lửa sao?"
"Ngươi không biết rằng ngươi càng khen hắn, ta càng không thích hắn sao?"
Giang Thu Ngư dần dần im lặng, nhưng hệ thống, vốn thích phản bác nàng trước tiên, lần này lại khác thường mà không nói gì.
Trong đầu nàng đặc biệt yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng Bù Nhìn Tình Tơ bò trong đất, không khí yên lặng đến ngột ngạt.
Giang Thu Ngư cười vỗ vỗ tay: "Sao không nói gì, ngươi đang nghĩ gì?"
Hệ thống thành thật nói: "Ta đang nghĩ, ta có phải thật sự hảo tâm làm chuyện xấu không."
Giang Thu Ngư "à" một tiếng: "Ngươi thật sự muốn giúp nam chủ à, vậy ta đổi câu hỏi, tại sao ngươi lại thích hắn, một lòng muốn giúp hắn?"
Nghe vậy, hệ thống gần như muốn khóc: "Tất cả đều do ngươi, không phải vì ngươi không theo cốt truyện sao!"
Nó thật sự sợ Giang Thu Ngư sẽ gϊếŧ chết nam chủ trong một phút không vui.
Không có nam chủ, thì làm sao đi tiếp cốt truyện được?!
Giang Thu Ngư đã hiểu: "Vậy lần sau ta nhẹ tay hơn?"
Hệ thống: "Ngươi tốt nhất là nói được làm được."
Giang Thu Ngư nghe thấy tiếng Giang Chỉ Đào, nàng ta đang đợi bên ngoài Thanh Sương Điện.
Nàng xoay người đi ra, đồng thời hứa: "Được, nhưng ngươi không được khen hắn trước mặt ta nữa, nếu không ta sẽ không kiềm chế được mà bóp chết hắn."
Hệ thống: "Hiểu rồi."
Sao nó cảm thấy mình ngày càng bị lép vế trước ký chủ?
Cảm giác như mình bị nàng đùa giỡn.
---
Giang Chỉ Đào chờ ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng mới được vào Thanh Sương Điện.
Nàng bước qua từng lớp màn đỏ, thấy Giang Thu Ngư lười nhác nằm trên giường, một bàn tay trắng nõn mềm mại rủ xuống mép giường, móng tay đỏ thắm, khiến cho bàn tay ấy càng thêm trắng nõn, trông thật diễm lệ.
“Tôn thượng.” Giang Chỉ Đào chỉ liếc nhìn thoáng qua, liền cung kính cúi đầu, như thường lệ hành lễ.
Giang Thu Ngư ngáp một cái: "Ngươi sao còn chưa đi?”
“Thuộc hạ có việc muốn bẩm báo.”
Giang Thu Ngư nhấc mí mắt, liếc nhìn nàng: "Nói đi.”
Giang Chỉ Đào nghiêm nghị, ngước mắt nhìn thẳng vào Giang Thu Ngư: "Tôn thượng, ngài có biết phong ấn trên người Lâm Kinh Vi đã buông lỏng không?”
Giang Thu Ngư nằm trên giường, vẻ mệt mỏi tràn đầy trong mắt, đôi mắt hồ ly mơ màng, trông không tỉnh táo.
Nàng xoa trán mình, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi làm sao biết được?”
Giang Chỉ Đào nói: “Thuộc hạ khi đi qua chỗ ma hầu nhóm, ma khí trên người thuộc hạ đã kinh động Lâm Kinh Vi, nàng thậm chí rút kiếm uy hϊếp thuộc hạ.”
“Thuộc hạ xác định, nàng rút kiếm từ trong nội phủ ra.”
Phù Nguyệt Lưu Quang là pháp khí bản mạng của Lâm Kinh Vi, thường ngày có thể cất giữ trong nội phủ, nhưng điều kiện là phải có linh lực.
Theo lý, lúc này Lâm Kinh Vi không thể nào thu Phù Nguyệt Lưu Quang vào nội phủ.
Giang Chỉ Đào lúc đó chưa nhận ra điều gì bất thường, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, mới nhận ra điều không tầm thường.
Thật ra nàng rất bất mãn với việc Giang Thu Ngư trả lại pháp khí bản mạng cho Lâm Kinh Vi. Lâm Kinh Vi như một con rắn độc chiếm chỗ trong lòng nàng, đã rút răng độc ra, sao lại giao cho nàng khả năng gϊếŧ người lần nữa?
Huống chi, linh lực của nàng còn đang dần hồi phục, không chừng ngày nào đó sẽ phản lại.
Giang Thu Ngư nghe xong, lơ đãng nhìn nàng: "Ngươi không có việc gì đi chỗ ma hầu làm gì?”
Giang Chỉ Đào cắn răng, lúc này đã rõ ràng, tôn thượng đang bảo vệ Lâm Kinh Vi!
“Ngài dưỡng hổ gây họa!” Nàng càng thêm hận Lâm Kinh Vi.
Giang Thu Ngưkhông giận: "Chỉ Đào, nàng không giống những người khác.”
“Nàng sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất của ta, ngươi hiểu chứ?”
Giang Chỉ Đào cảm thấy uất ức: "Thuộc hạ cũng có thể…”
Ánh mắt Giang Thu Ngư thậm chí có phần ôn hòa, khiến Giang Chỉ Đào hiểu rằng nàng không thể thay thế Lâm Kinh Vi. Lâm Kinh Vi sẽ trở thành thanh kiếm sắc bén nhất của tôn thượng, không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.
Giang Chỉ Đào nhắm mắt, hốc mắt khô khốc, nước mắt dâng lên nhưng bị nàng ép xuống.
“Cho nên, ngài là người đã cởi bỏ phong ấn trên người nàng?”
Không trách được Lâm Kinh Vi trước mặt nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, sử dụng linh lực mà không che giấu, thì ra nàng có chỗ dựa.
“Nàng sẽ càng mạnh hơn.” Giang Thu Ngư ôn hòa nhìn Giang Chỉ Đào: "Ta không cho phép bất kỳ ai phá hỏng kế hoạch của ta, hiểu chưa?”
Giang Chỉ Đào cố ngăn chặn nỗi chua xót ghen ghét, nàng như gặp đả kích hủy diệt, từ trước đến nay thân thể đĩnh tắp giờ có dấu hiệu gục ngã, thoạt nhìn khiến người ta thương cảm.
Giang Thu Ngư không muốn đẩy cấp dưới trung thành của mình đến điên cuồng, nàng vẫy tay: "Lại đây.”
Giang Chỉ Đào dừng lại cách nàng hai bước, như không rõ nàng muốn gì.
Giang Thu Ngư cong môi cười: "Lại gần đây một chút.”
Giang Chỉ Đào không thể tin được, ngón tay run rẩy, mắt đỏ hoe, cẩn thận tiến lại gần Giang Thu Ngư, động tác có phần hoảng loạn.
Khi mọi người thành kính quỳ trước mặt mình, Giang Thu Ngư mới nâng tay, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu Giang Chỉ Đào, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng như xoa đầu một con cún nhỏ.
“Chỉ Đào, ngươi và nàng không giống nhau, ngươi cũng rất đặc biệt.”
Giang Chỉ Đào ngây ngốc ngước lên, nhìn vào đôi mắt ôn hòa của Giang Thu Ngư, cảm nhận sự ấm áp mềm mại trên đầu, giống hệt những gì nàng từng mơ tưởng.
Đây không phải là mơ, không phải sự vọng tưởng, đây là thần minh mà nàng ngưỡng mộ cuối cùng cũng ban cho ân trạch.
Giang hỉ Đào không kiềm chế được nước mắt, uất ức và ỷ lại, cọ đầu vào lòng bàn tay Giang Thu Ngư, giọng nghẹn ngào: "Sư tôn.”
“Ừ.”
Giang Thu Ngư đáp, tay vẫn đặt trên đầu Giang Chỉ Đào, cảm nhận sự run rẩy dưới lòng bàn tay.
Giang Chỉ Đào khóc không ra tiếng, nhưng thân thể nàng lại không ngừng run lên.
Giang Thu Ngư khẽ thở dài.
Nàng xoa đầu Giang Chỉ Đào: "Ngươi đã làm rất tốt, không cần so sánh với ai khác.”
Thân thể Giang Chỉ Đào run lên, rầu rĩ ừ một tiếng, tiếng khóc càng thêm rõ ràng.
Giang Thu Ngư đang chuẩn bị nói thêm gì đó, thì nghe tiếng khóc thứ hai vang lên bên tai.
Hệ thống: “Ô ô ô ô nàng đối với ngươi cũng thật tốt quá.”
Giang Thu Ngư: “……”
“Lần sau đừng lên tiếng khi ta nói chuyện, rất dễ làm ta mất cảm xúc.”
Ấp ủ cảm xúc thật sự rất khó!
Hệ thống: “Ta cũng không muốn, chỉ là quá cảm động!”
Giang Thu Ngư không nói gì.
Nàng bình tĩnh hơn hệ thống nhiều, Giang Chỉ Đào không phải dành cho nàng, nàng không phải là Ma Tôn đã nhặt Giang Chỉ Đào nhỏ bé về, nuôi lớn bên mình, cũng không phải sư tôn mà Giang Chỉ Đào tâm niệm.
Nàng chỉ là một nhiệm vụ giả không có cảm xúc.
Nàng biết Giang Chỉ Đào muốn gì, nên thuận theo tâm ý đối phương, thỏa mãn tâm nguyện của nàng.
Giang Thu Ngư nghĩ đến đây, định thu tay lại, nhưng ngón tay lại bị Giang Chỉ Đào nhẹ nhàng nắm lấy.
Giang Chỉ Đào cầm tay nàng, ngước mắt đẫm lệ nhìn nàng, gương mặt từ trước đến nay âm trầm giờ hiện lên nhợt nhạt hồng, khuôn mặt xinh đẹp khi không có ma khí bao phủ, lại hiện ra vài phần non nớt.
“Sư tôn, ta hiểu rồi.”
“Chỉ Đào sẽ không phá hỏng kế hoạch của ngài, ta sẽ dốc hết toàn lực vì ngài đạt thành tâm nguyện.”
Giang Chỉ Đào từ nhỏ đã biết, muốn sống sót ở Ma giới, chỉ có cách trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức không bị Ma tộc khác ăn hϊếp, mạnh đến mức sư tôn nguyện ý nhìn thẳng vào nàng, đó mới là chân chính đặt chân ở Ma giới.
Nàng là đứa trẻ nhân loại bị vứt bỏ, nhân loại không cần nàng, chỉ có sư tôn nguyện ý nuôi dưỡng nàng.
Dù biết sự nuôi dưỡng này giống như nuôi một con thú cưng thú vị, nhưng cuối cùng vẫn là sư tôn cho nàng cơ hội sống, nàng cũng chặt chẽ mà bắt lấy.
Giang Chỉ Đào trước sau nguyện ý tin tưởng, trong lòng sư tôn, nàng có một vị trí nhất định.
Chỉ là sư tôn tính cách đạm mạc, ngoài tu luyện, không đặt ai hoặc việc gì vào lòng.
Cho nên, dù nàng bị thương nặng, kề bên hồn phi phách tán, sư tôn cũng không hay biết, không phải sư tôn không quan tâm, mà là nàng không biết.
Nếu sư tôn biết nàng đã trả giá, nhất định sẽ động lòng.
Giang Chỉ Đào nắm giữ một khả năng mờ ảo, trở thành kẻ trung thành nhất dưới tay MaTôn.