Chương 20-1: Ma Giới Thiên

Giang Chỉ Đào cảm nhận được từ Lâm Kinh Vi một luồng hơi thở quen thuộc nhưng đầy chán ghét.

Lúc nãy ở Thanh Sương Điện, dù có ý muốn thử, nàng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Giang Thu Ngư, chỉ có thể kiềm chế sự bất mãn và nôn nóng trong lòng.

Nhưng bây giờ Giang Thu Ngư không có ở đây, Giang Chỉ Đào không còn cần phải giữ ý.

Nàng hơi tiếc nuối, tại sao cú đánh lúc nãy không thể gϊếŧ chết Lâm Kinh Vi ngay lập tức, để đối phương có thời gian phản ứng. Bây giờ, tình thế trở nên khó giải quyết hơn.

Với thái độ của tôn thượng đối với Lâm Kinh Vi, nếu nàng vô ý gϊếŧ chết Lâm Kinh Vi, có lẽ chỉ bị trừng phạt đôi chút. Nhưng nếu cố ý gϊếŧ Lâm Kinh Vi, không chắc tôn thượng sẽ không nổi giận.

Tuy vậy, Giang Chỉ Đào dù không thể trực tiếp gϊếŧ chết Lâm Kinh Vi, vẫn có vô số cách làm đối phương sống không bằng chết.

Chỉ cần dùng ma khí của mình cũng đủ khiến Lâm Kinh Vi đau đớn không chịu nổi.

Lâm Kinh Vi biết lúc này nàng không phải đối thủ của Giang Chỉ Đào, ở Ma Cung này, người duy nhất có thể bảo vệ nàng là Giang Thu Ngư.

Khi Ma Tôn còn hứng thú với việc tra tấn Tinh Dật, nàng sẽ giữ được mạng sống, để Ma Tôn có thể tra tấn nàng bất cứ lúc nào để giải hận.

Sự thật chứng minh, Lâm Kinh Vi đoán đúng, Ma Tôn không muốn nàng chết.

Lâm Kinh Vi nắm chặt thanh kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang, cảm nhận được luồng sát khí mãnh liệt, thanh kiếm vang lên cảnh báo.

Giang Chỉ Đào cười nhạo:

“Lúc ngươi còn mạnh mẽ nhất cũng không phải đối thủ của ta, huống chi là bây giờ? Ta muốn gϊếŧ ngươi dễ như dẫm chết một con kiến.”

Lâm Kinh Vi im lặng, nhưng trong lòng nghĩ, thật ra chưa chắc. Sư tôn từng nói rằng, trong toàn bộ Ma giới, người duy nhất có thể gϊếŧ chết nàng là Ma Tôn.

Những người khác chỉ có thể làm nàng bị thương nặng, nhưng khó có thể lấy mạng nàng.

Nhưng Lâm Kinh Vi không phải người không biết điều.

Nàng cũng sẽ không mù quáng chọc giận Giang Chỉ Đào. Dù là Nhân tộc, nhưng do lớn lên ở Ma giới, bị ma khí xâm nhiễm, Giang Chỉ Đào còn tàn bạo hơn cả Ma tộc, coi mạng người như cỏ rác.

Cô ta hoàn toàn có thể làm Lâm Kinh Vi bị thương nặng trong cơn giận dữ. Đó không phải kết quả Lâm Kinh Vi mong muốn.

Nắm chặt thanh kiếm, Lâm Kinh Vi nói: “Ngươi muốn gϊếŧ ta sao?”

Giang Chỉ Đào dựa người vào cạnh cửa, mắt híp lại, yên lặng quan sát Lâm Kinh Vi.

Người này rõ ràng đang ở thế yếu, nhưng vẫn giữ thái độ kiêu hãnh, không hề bị tổn hại đến nhan sắc dù có hơi chật vật.

Giang Chỉ Đào nhận ra sư tôn thích những người có ngoại hình đẹp.

May mắn là nàng đã bảo vệ được gương mặt này, dù tu luyện Ma tộc công pháp khiến ma khí xâm nhập sâu, có khả năng làm dung mạo bị hủy hoại, biến thành quái vật.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn giữ được nhan sắc.

Nếu nàng biến thành quái vật xấu xí, sư tôn chắc chắn sẽ không còn thân thiết với nàng nữa.

Nhìn Lâm Kinh Vi dựa vào nhan sắc tuyệt diễm để được Giang Thu Ngư thương hại và tồn tại trong Ma Cung, Giang Chỉ Đào cảm thấy hụt hẫng.

Nếu hủy hoại được gương mặt của Lâm Kinh Vi...

Không được.

Dù ý nghĩ này rất hấp dẫn, nhưng Giang Chỉ Đào chỉ cần tưởng tượng đến việc sư tôn sẽ không vui, liền phải kiềm chế cơn giận, không dám động vào Lâm Kinh Vi.

Nhưng buông tha Lâm Kinh Vi một cách dễ dàng, nàng lại cảm thấy không cam lòng. Nên làm thế nào để xả giận lên Lâm Kinh Vi đây?

Giang Chỉ Đào nhìn chằm chằm vào ngực Lâm Kinh Vi, rất muốn đưa ma khí vào trái tim nàng, biến nàng thành con rối của mình. Tuy nhiên, những hành động nhỏ này có thể bị sư tôn phát hiện bất cứ lúc nào, nên Giang Chỉ Đào chỉ dám nghĩ, không dám thực hiện.

Sau cùng, nàng chỉ có thể đánh Lâm Kinh Vi một trận, phải khống chế không để làm thương tổn đến khuôn mặt của nàng ta.

Nghĩ đến đây, Giang Chỉ Đào tràn đầy oán hận.

Trong lòng nàng ác độc nguyền rủa Lâm Kinh Vi, mong rằng giây tiếp theo sư tôn sẽ ghét bỏ nàng, để mình có thể hả hê tra tấn nàng ta.

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sự ác ý như bóng ma bao quanh Lâm Kinh Vi, như một con rắn độc đang chờ cơ hội để cắn đứt cổ nàng.

Lâm Kinh Vi nắm chặt thanh kiếm, mái tóc bị gió thổi tung bay, vẻ mặt có phần tiều tụy:

“Ta biết mình không phải đối thủ của ngươi.”

Giang Chỉ Đào hừ một tiếng: “Nếu ngươi muốn xin tha, khuyên ngươi tỉnh lại đi.”

Lâm Kinh Vi lắc đầu: “Ta không phải xin tha.”

Nàng dừng lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hận thù của Giang Chỉ Đào:

“Ngươi không muốn biết tại sao Ma Tôn lại đối xử như vậy với ta sao?”

Trong mắt Giang Chỉ Đào tràn đầy tò mò, nàng thực sự muốn biết tại sao người này lại được tôn thượng ưu ái.

Dù biết đây là kế hoãn binh của Lâm Kinh Vi, nhưng nàng vẫn muốn biết sự thật.

Thân hình chợt lóe, Giang Chỉ Đào đến trước mặt Lâm Kinh Vi, tay bóp chặt cổ nàng, ma khí lạnh lẽo lan lên mặt Lâm Kinh Vi, khiến khuôn mặt tuyệt đẹp bị che phủ bởi làn sương mù đen, như một vị thần sa đọa giãy giụa trong đau đớn.

“Vậy ngươi nói cho ta, tại sao lại như vậy?”

Lâm Kinh Vi cau mày, hô hấp khó khăn, giọng yếu hơn trước: “Ngươi trước buông ta ra.”

Mạch đập dưới tay Giang Chỉ Đào nhảy lên kịch liệt, trong giây phút đó nàng muốn vặn gãy cổ Lâm Kinh Vi.

Nhưng cuối cùng, lý trí mơ hồ còn sót lại đã ngăn nàng lại. Giang Chỉ Đào buông lỏng tay, như ném đi thứ đồ dơ bẩn, “Chỉ mong ngươi trả lời làm ta hài lòng.”

Lâm Kinh Vi xoa cổ mình, làn da trắng tinh không tì vết giờ xuất hiện dấu vết đỏ, trông như bị ngược đãi, khiến nàng thêm phần tiều tụy.

Nàng nhắm mắt, “Có thể vào phòng không?”

Giang Chỉ Đào hừ lạnh.

Một lát sau, Giang Chỉ Đào ngồi trong phòng của Lâm Kinh Vi, quan sát kỹ lưỡng mọi thứ:

“Tôn thượng đối với ngươi cũng chỉ như vậy.”

Căn phòng này trông rất bình thường, không có gì khác biệt so với các căn phòng khác của ma hầu.

Lâm Kinh Vi tự rót cho mình một ly trà, nước trà lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, làm dịu đi phần nào sự khó chịu trong cơ thể.

Nàng cất Phù Nguyệt Lưu Quang vào bên trong, một hành động thể hiện sự yếu thế, như muốn nói với Giang Chỉ Đào rằng nàng không có ý định đánh nhau.

"Ma Tôn đối xử với ta như vậy chỉ vì ta là người trong lòng của Phó Tinh Dật,"

Lâm Kinh Vi đi thẳng vào vấn đề, không muốn vòng vo với Giang Chỉ Đào.

Nghe vậy, Giang Chỉ Đào có chút bất ngờ, "Chỉ vì vậy thôi sao?"

"Ta tuy không thường ở trong Ma Cung, nhưng không phải là không biết gì," Lâm Kinh Vi đáp lại.

Giang Chỉ Đào cười lạnh:

"Ngươi đừng nghĩ ta là kẻ ngốc mà dễ bị lừa."

Lâm Kinh Vi tay cầm chén trà, lòng bàn tay chà nhẹ lên ly trà lạnh: "Ta không lừa ngươi."

Giang Chỉ Đào cảm thấy khó tin.

Nàng biết rằng tôn thượng muốn thu Phó Tinh Dật làm nam sủng, nhưng do nhiều lý do, tôn thượng tạm thời không sủng hạnh hắn, chỉ giao cho Giảo Nguyệt huấn luyện.

Nhưng việc tôn thượng đối xử đặc biệt với Lâm Kinh Vi chỉ vì nàng là người trong lòng của Phó Tinh Dật thật sự khiến Giang Chỉ Đào ngạc nhiên.

"Bởi vì Phó Tinh Dật không thích nàng, nên nàng mới giữ ta bên mình để xả giận bất cứ lúc nào,"

Lâm Kinh Vi nói, đôi mắt hơi rũ xuống, tránh ánh mắt của Giang Chỉ Đào, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.

Giang Chỉ Đào môi mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng. Nàng muốn hỏi Lâm Kinh Vi, tôn thượng thực sự bắt ngươi để xả giận sao?

Việc thu Lâm Kinh Vi làm thị nữ, ôm nàng vào lòng liệu có phải là cách tôn thượng cố tình khinh nhục nàng không? Đây rõ ràng là một ân huệ!

Trong lòng Giang Chỉ Đào rối bời, không biết nên oán hận Lâm Kinh Vi hay tôn thượng vì sự mơ hồ trong ân sủng.

Nếu được, nàng sẵn sàng thay Lâm Kinh Vi chịu nhục.

Càng nghĩ, Giang Chỉ Đào càng thấy chuyện này thật hoang đường.

Có lẽ tất cả chỉ là lời nói dối của Lâm Kinh Vi, nhằm chuyển sự thù hận của nàng sang Phó Tinh Dật.

Đột nhiên, nàng đứng dậy, "Ngươi dám bẻ cong sự thật, bôi nhọ thanh danh của tôn thượng?"

Lâm Kinh Vi vẫn bình tĩnh: "Chân tướng ra sao, ngươi hỏi sẽ rõ."

Nàng nói tiếp: "Thay vì oán hận ta, ngươi nên suy nghĩ làm sao để khuyên Phó Tinh Dật rời xa Ma Tôn. Có lẽ khi đó, Ma Tôn sẽ không còn hứng thú với ta nữa."

Giang Chỉ Đào hận không thể xé nát khuôn mặt của Lâm Kinh Vi, nhưng nghĩ lại, nếu nàng không lừa mình, thì nguyên nhân vẫn là do Phó Tinh Dật.

So với Lâm Kinh Vi, Phó Tinh Dật dường như càng đáng giận hơn.

Hắn dám cự tuyệt tôn thượng sao?

Giang Chỉ Đào nhìn Lâm Kinh Vi một lúc lâu, cuối cùng vung tay áo, thân ảnh biến mất.

Lâm Kinh Vi tuy đáng giận, nhưng nàng nói không sai.

Nguyên nhân không phải ở nàng, nếu muốn tôn thượng ghét bỏ Lâm Kinh Vi, cần phải bắt đầu từ nơi khác.

----------------------

Chương này khum bik sao tg làm tới hơn 8000 từ nên editor cắt ra thành 4 chương nhỏ nhá!