Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chết Tiệt, Ta Thật Sự Không Phải Tiên Nhị Đại

Chương 1: Ta Là Một Tiên Nhị Đại

Ta là một tiên nhị đại. Hơn nữa, có lẽ là tiên nhị đại mạnh nhất.

Vì phụ thân của ta chính là người quyền lực nhất, là đế vương của chư tiên tại thế giới chủ Hồng Mông đại lục thuộc trung tâm vũ trụ.

Còn ta, là đứa con độc nhất!

Được ngàn vạn sủng ái, ta chính là tiên nhị đại số một trong vũ trụ!

Ta tên là An Bất Lãng. Họ An, tên Bất Lãng.

Về việc vì sao con trai của Tiên Đế lại có cái tên kém sang như vậy, chuyện này thực ra rất đơn giản.

Khi đặt tên cho ta, phụ thân đã cân nhắc rất lâu, suy diễn cả tiến trình vũ trụ, sự biến hóa của thiên địa, kết hợp âm dương ngũ hành bát quái, thậm chí còn dự đoán thiên mệnh khó lường, cuối cùng nghĩ ra một chân lý: “Giữ vững, không ngông cuồng ắt chiến thắng!”

Thế là, Tiên Đế đặt tên cho ta là An Bất Lãng.

Cái tên này nghe thì đơn giản nhưng thực ra hàm chứa triết lý sâu sắc, một chân lý chiến thắng. Nói chung, cái tên này cực kỳ hay, được cả vũ trụ công nhận, không ai dám chê.

Dù sao, ta chưa từng nghe ai nói rằng phụ thân ta đặt tên tệ cả...

Nghĩ đến đây, An Bất Lãng khẽ thở dài.

Thực ra, ta đã không còn mong đợi gì ở cái tên của mình từ lâu rồi.

Nhìn những trường hợp như thú cưng Kim Ô của phụ thân ta được gọi là Tiểu Hồng, Phượng Hoàng Thiêu Thiên gọi là Tiểu Hoàng, còn Hoa U Minh thì gọi là Tiểu Nấm, đủ hiểu trình độ đặt tên của ông rồi.

Vậy nên, ta đã chấp nhận số phận với cái tên của mình.

Thực tế, là tiên nhị đại số một trong vũ trụ, gia đình rất yêu thương ta, bạn bè cũng rất quan tâm ta, cuộc sống của ta vô cùng tốt đẹp.

Mọi thứ đều hoàn hảo, thậm chí có thể nói là tuyệt vời nhất. Nhưng ta thực sự không hạnh phúc.

Không phải ta đang giả vờ, mà là ta không tìm thấy mục tiêu sống của mình.

Cứ như thể cả cuộc đời này, ta chỉ mãi sống dưới cái bóng của phụ thân.

Ai nhìn thấy ta cũng đều dán lên ta một cái nhãn to đùng: Con trai của Tiên Đế!

Vậy là, ta trở thành một trong những người tôn quý nhất thế gian.

Không cần cố gắng, ta vẫn sở hữu vô số công pháp, tài nguyên, nhận được sự tôn kính và sự nịnh bợ của các vị tiên, có hậu thuẫn mạnh mẽ nhất và thế lực đáng sợ nhất trên thế gian...

Đúng vậy, ta sở hữu tất cả những gì mà người khác hằng ao ước.

Và tất cả những thứ đó, ta đã có ngay từ khi chào đời.

Nỗi phiền muộn này, ai có thể hiểu?

Sống còn ý nghĩa gì nữa khi tất cả những gì ta muốn đều đã có?

Ta còn có thể theo đuổi điều gì?

Vượt qua phụ thân sao?

À... vậy thì chi bằng chết đi còn hơn.

An Bất Lãng vô cùng buồn bã, những cảm xúc tiêu cực cứ thế tích tụ qua ngày tháng.

Ta không phải là người thích hưởng thụ.

Ta cũng muốn làm ra thành tựu, muốn thông qua nỗ lực của mình để nhận được sự công nhận từ người khác.

Nhưng mỗi lần ta cố gắng vượt qua khó khăn, hoàn thành một việc gì đó, dù nhận được tiếng vỗ tay và lời khen ngợi, ta vẫn có thể nhận ra rõ ràng sự thờ ơ và coi nhẹ từ trong ánh mắt của mọi người.

"Con trai của Tiên Đế, làm được những việc này cũng bình thường thôi, có gì đáng tự hào đâu?"

Đúng vậy, ngay cả cảm giác "tự hào" cơ bản ta cũng bị tước mất.

Cuộc sống chẳng có chút cảm giác thành tựu nào cả.

An Bất Lãng cảm thấy lòng ngực như bị đè nén, trong lòng như có một ngọn núi lửa sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

Chẳng bao lâu sau, ngòi nổ cuối cùng cũng bị châm lên.

Ngày hôm đó, một thiếu nữ dung mạo tuyệt thế bước đến trước mặt ta, đưa ra một tờ hôn thư, giọng nói như tiếng chim hót nơi thiên giới nhưng lại lạnh lùng vô tình:

“An Bất Lãng, ta muốn hủy hôn!”

An Bất Lãng như bị sét đánh, ngay sau đó liền nổi giận đùng đùng: “Hàn Nguyệt Linh! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thường thiếu niên…”

“Hu hu hu... Mọi người đều nói ta không xứng với ngươi...” Thiếu nữ đột nhiên nước mắt đầm đìa, “Đúng vậy, ta chỉ là con gái của một trong mười đại thánh tông, chỉ là một thiếu nữ nhỏ bé với một linh căn hàn thuộc phẩm thánh. Ta thậm chí còn chẳng phải là người đứng đầu bảng Thần Nữ, chỉ là kẻ hèn mọn không xứng đáng với ngươi. Ta trèo cao không nổi, nhưng chẳng lẽ ta không thể hủy hôn sao?!”

Nói rồi, nàng xé tan tờ hôn thư, nước mắt như mưa, quay lưng che mặt chạy đi.

An Bất Lãng nhìn theo bóng dáng nàng rời xa, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Tuyết rơi dày, gió bắc rít gào.

Gió có chút lạnh, lòng có chút đau...

Cái thân phận tiên nhị đại chết tiệt này của ta!!!



“Thiếu chủ, thiếu chủ...”

“Ngài hãy bình tĩnh lại đi!”

Một tiểu tiên với vẻ mặt đầy lo lắng cứ theo sát phía sau An Bất Lãng, sốt ruột đến mức nước mắt gần như trào ra.

“Ta rất bình tĩnh rồi, ngươi đừng cản ta nữa. Tiểu Hoa Tử, ta và ngươi có giao tình, lần này ta đến đây từ biệt, nhưng đừng khiến ta khó xử.”

An Bất Lãng bước qua những cung điện nguy nga tráng lệ, đến bên một cây thần thụ cổ thụ, bên ngoài là biển mây trôi bồng bềnh cùng với dải ngân hà lấp lánh.

Tiểu Hoa Tử nghẹn ngào: “Hiện tại ngài đang khiến tiểu nhân khó xử đấy.”

An Bất Lãng không đáp, gương mặt lộ rõ sự kiên quyết: “Hừ, chỉ có cách rời khỏi nhà, đi đến nơi phụ thân không quản lý, ta mới có thể tìm lại chính mình!”

“Ta khao khát một cuộc sống đích thực, một cuộc đời thực sự có đủ vui buồn, yêu ghét, một cuộc đời rực rỡ muôn màu, chứ không phải thân phận tiên nhị đại sống nơi mây trời!!”

“Thiếu chủ…” Tiểu Hoa Tử đỏ hoe đôi mắt.

“Đã quyết định từ bỏ tất cả quá khứ…” An Bất Lãng thì thầm tự nhủ, khuôn mặt tuấn tú khiến người ta phải ngưỡng mộ dần trở nên bình thường, “Gỡ bỏ dung nhan thiên thần, gỡ bỏ cảnh giới thông thiên, gỡ bỏ giáp thanh long…”

Vị tiên nhị đại này tự mình gỡ bỏ từng bảo vật trên người, cuối cùng chỉ còn lại một bộ y phục bình thường và một cây trâm ngọc.

An Bất Lãng nhìn cây trâm ngọc tinh xảo khắc họa Chu Tước và Chân Long, có chút đăm chiêu, lẩm bẩm: “Đây là bảo vật mẹ để lại cho ta, không nơi nào trong tam giới mà cây trâm này không thể tới được... Nhưng giờ đây, ta muốn dùng nó để rời khỏi nhà, đến một nơi mà phụ mẫu không thể tìm thấy…”

Nếu không có cây trâm này, An Bất Lãng thậm chí không thể vượt qua được kết giới Đại La Thiên trong tiên giới.

“Tiểu Hoa Tử, những thứ còn lại, nhờ ngươi đưa cho cha ta.” An Bất Lãng đưa một chiếc nhẫn không gian cho tiểu tiên bên cạnh, mỉm cười nói: “Tiện thể, nhắn cha ta một câu…”

“Câu gì?” Tiểu Hoa Tử nuốt khan, lo lắng hỏi.

“Cứ nói với cha ta rằng…” Đôi mắt An Bất Lãng bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết, kích hoạt cây trâm ngọc, thân hình hóa thành một luồng sáng bạc bay vυ"t lên trời!

“Nói rằng An Bất Lãng ta muốn đi khám phá thế giới bên ngoài, chơi đã thì tự khắc sẽ quay về, ha ha ha… á…!”

Giọng cười hào sảng vẫn còn vang vọng trong không gian.

Nhưng thân hình An Bất Lãng đã biến mất, chỉ còn lại Tiểu Hoa Tử ngơ ngác đứng bên thần thụ.

“Hu hu hu...”

“Thiếu chủ, nếu ta nói nguyên văn câu này cho chủ nhân, chắc ta sẽ chết mất!”

Tiểu Hoa Tử nước mắt ròng ròng, gần như tan nát cõi lòng!

Tại Tiên Đế Cung, trong Đình Dao Quang.

Một nam tử áo trắng thanh tao, như tiên phong đạo cốt, đang nhâm nhi chén trà tiên.

Trước mặt y, bên ngoài đình, là một hồ nước trong vắt như gương.

Dưới mặt hồ là biển sao, bên trên là đỉnh mây ngàn, chỉ cần nhẹ tay chạm, có thể hái được tinh tú.

“Phu quân, Lãng nhi thực sự bỏ nhà ra đi rồi.”

Một thiếu nữ áo xanh, giọng nói êm như tiếng chim yến, cất lời với vẻ lo lắng.

Nam tử mỉm cười điềm đạm, trấn an: “Thằng bé đã mười sáu tuổi rồi, vào giai đoạn nổi loạn, để nó ra ngoài rèn luyện cũng tốt. Với lại, Lãng nhi số mệnh có một kiếp nạn lớn, chúng ta không ngăn được.”

“Một kiếp nạn?” Thiếu nữ áo xanh chần chừ, nói, “Không chỉ vậy chứ?”

Nam tử gật đầu: “Tất nhiên, trong kiếp nạn lớn này còn có thêm 999+ tiểu kiếp nạn khác.”

Thiếu nữ áo xanh: “……”

Huynh có biết an ủi người khác không vậy?

Nói như vậy khiến người ta càng lo hơn thôi!

Hồng Mông đại lục trong vũ trụ Hồng Mông, rộng lớn vô biên.

Rộng đến mức ngay cả Tiên Đế cũng không thể biết hết mọi điều.

Đồng thời, nơi này cũng vô cùng thần bí.

Thần bí đến mức ngay cả Tiên Đế cũng không biết được nơi này còn ẩn chứa những gì.

An Bất Lãng nhờ sức mạnh của cây trâm ngọc hộ mệnh, thoát khỏi tiên giới, thoát khỏi thập đại thánh vực, vượt qua vô số vạn dặm, trong quá trình xuyên qua không gian, hắn điều chỉnh tọa độ tới một quốc gia nằm ở rìa xa xôi nhất của Hồng Mông đại lục.

Chính là ngươi, Hồng Mông đại lục, đất nước Thương Lam!