“À, chết rồi?!” Lý Tiểu Mao không kìm được mà hét lên. Trần Cảng lập tức lao đến bịt miệng cậu ta lại, nhưng trên khuôn mặt Trần Cảng cũng tràn đầy lo lắng. “Tiểu Bạch, phải làm sao bây giờ? Có cần gọi 120 không?”
“Người ta đã chết rồi, gọi làm gì nữa?” Giọng Giang Quất Bạch run rẩy.
Cả đám chưa bao giờ thấy người chết, huống hồ là người đồng trang lứa. Hơn nữa... Giang Quất Bạch đưa tay lướt nhanh qua mặt của Từ Loan: “Cơ thể vẫn còn ấm, vừa mới chết thôi.”
Lý Tiểu Mao ngồi sụp xuống đất: “Tôi chỉ muốn đánh cậu ta một trận, tôi không định gϊếŧ cậu ta mà.” Nói xong, khuôn mặt của cậu ta tràn ngập sự sợ hãi. “Tiểu Bạch, chúng ta về thôi.”
Giang Quất Bạch cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Lý Tiểu Mao và Trần Cảng cũng im lặng chờ đợi quyết định của cậu.
Trong căn phòng yên tĩnh, ba người có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Cuối cùng, Giang Quất Bạch ngẩng đầu lên: “Chúng ta báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát?”
Không chỉ có Lý Tiểu Mao và Trần Cảng không tin nổi, mà cả những người trong tủ quần áo cũng bàng hoàng, họ tranh nhau chui ra khỏi tủ. Người chạy ra đầu tiên hất mạnh Giang Quất Bạch ra xa, dữ dằn nói: “Không thể báo cảnh sát!”
Mặt Trần Cảng lạnh tanh: “Giang Thi Hoa, sao các cậu sao lại ở đây?”
Người đứng đầu là Giang Thi Hoa, cậu ta cũng là người thôn Giang gia. Mặc dù tuổi tác xấp xỉ nhau nhưng nhóm của Giang Thi Hoa bỏ học từ sớm. Còn chưa học xong trung học đã ra ngoài kiếm sống, không thành công nên quay về thôn. Hiện giờ bọn họ đang làm công nhân trong nhà máy ở trấn Từ gia. Những lúc rảnh rỗi ở nhà máy, họ lại lang thang khắp thôn, khắp trấn.
Giang Thi Hoa nói: “Đúng vậy, sao tôi lại ở đây ? Chúng tôi đi nhầm, đi nhầm thôi!”
Mấy người bên cạnh cậu ta cũng đồng thanh: “Đúng, đúng, đúng. Chúng tôi đi nhầm. Nhà này lớn quá, lần đầu đến đây nên đi nhầm là chuyện bình thường mà.”
Nói xong, bọn họ định bước ra cửa, dường như không hề để tâm gì đến cái chết của Từ Loan.
“Ai cho mấy người đi?” Giọng Giang Quất Bạch lạnh lùng vang lên.
“Không cho chúng tôi đi, cậu muốn...” Giang Thi Hoa chưa nói hết câu thì bị Trần Cảng ngắt lời.
Trần Cảng nói: “Cậu tưởng chúng tôi không nghe thấy các cậu nói muốn trộm đồ của Từ Loan à? Ai biết có phải các cậu không lấy được gì nên gϊếŧ cậu ta, bây giờ người chết rồi các cậu còn muốn chạy?”
Lý Tiểu Mao cũng nhận ra sự việc vội vàng chạy ra khóa cửa lại rồi dùng thân mình chắn đường Giang Thi Hoa và nhóm của cậu ta. “Chính các cậu đã gϊếŧ người, bây giờ còn muốn chúng tôi chịu tội thay, không có cửa đâu!”
“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế!” Giang Thi Hoa thấy mình bị gán cho tội gϊếŧ người vô cớ lập tức hoảng loạn. “Chúng tôi vừa vào đã thấy cậu ta đã nằm trên giường rồi. Bọn tôi còn chưa kịp trộm thì các cậu đã đến. Cái chết của cậu ta không liên quan gì tới chúng tôi hết. Chính Lý Tiểu Mao và Trần Cảng bị đánh, mang hận trong lòng rồi gϊếŧ Từ Loan thì có!”
“Cậu nói bậy!” Lý Tiểu Mao nóng nảy, nhảy cẫng lên: “Tôi đã nói không liên quan thì không liên quan đến chúng tôi!”