Nhưng bây giờ, chuỗi đồng tiền cũ kỹ thậm chí có phần phai màu, lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo, hơn nữa, càng gần tâm đồng tiền, màu đồng càng đậm, thậm chí hơi đỏ.
Đây vẫn là chuỗi đồng tiền trước đây của cậu sao?
Giang Quất Bạch quỳ trên sàn nhà, cố gắng đứng dậy cầm đồng tiền ra ngoài nghiên cứu cho kỹ.
Chỉ là eo cậu vừa cong lên, một lực mạnh từ phía sau đè lên cơ thể cậu, ép cậu nằm xuống sàn nhà.
Sau gáy cậu cảm nhận được một luồng gió nhẹ, rất chậm nhưng lạnh lẽo đến mức khiến cậu không khỏi rùng mình, cậu nằm trên sàn, bất động, vô cớ ngẩng cao đầu.
Người nằm trên sàn thở hổn hển, khí quản ngẩng lên hoạt động vô cùng khó khăn, mắt cậu ngấn nước, toàn thân bị bao trùm bởi cảm giác mềm mại lạnh lẽo.
Một bàn tay gần như trong suốt thò ra từ cổ áo của Giang Quất Bạch, cánh tay xanh xao bệnh hoạn.
Bàn tay không quan tâm đến nỗi sợ hãi trong mắt Giang Quất Bạch và sự run rẩy của cơ thể, vuốt ve lên xuống cằm, cuối cùng ngón tay cái ấn vào khóe miệng của Giang Quất Bạch, dùng lực trượt sang một bên.
Một vệt đỏ như son hiện lên ở khóe miệng Giang Quất Bạch.
Giọng nói như cười mà không cười vang lên bên tai Giang Quất Bạch.
“Có vẻ như, tôi nên chúc cậu tân hôn vui vẻ rồi, phải không tân lang nhỏ?”
Giang Quất Bạch không hiểu câu nói này nghĩa là gì, cơ thể cậu bị điều khiển, cậu biết lý do nhưng không thể làm gì được, cậu như một món đồ chơi để đối phương muốn làm gì thì làm.
Cậu nhất định phải tìm cách gϊếŧ chết đối phương, để đối phương tan thành tro bụi, xuống mười tám tầng địa ngục, không bao giờ được đầu thai.
Giang Quất Bạch cầm chuỗi đồng tiền, loạng choạng trở về nhà, trên đường đi, dường như có không ít người chào hỏi cậu, nhưng cậu đều không nghe thấy họ nói gì, cậu cũng không biết mình đã trả lời ra sao.
Cậu suýt nữa không tìm thấy nhà.
Cha mẹ đi làm, Giang Tổ Tiên đang ngồi giữa phòng khách đợi cậu.
“Đây.” Giang Quất Bạch đặt chuỗi đồng tiền lên bàn.
Trên người thiếu niên tỏa ra âm khí xộc thẳng vào mũi khiến Giang Tổ Tiên không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Giang Tổ Tiên quay người đối diện thiếu niên, nhìn sắc mặt trắng bệch của đối phương, lão bảo cậu cúi xuống, lão đưa tay sờ lên trán, cổ, ngực, rồi bắt mạch cậu.
Lão thầm nghĩ không xong rồi, nghiêm giọng hỏi: “Cháu có gặp phải chuyện gì kỳ lạ trên đường không?”
Giang Quất Bạch ngồi trên ghế: “Người kỳ lạ tính không? Ồ, không đúng, là quỷ kỳ lạ.”
“Cháu dựa vào đâu để khẳng định chúng là ma?”
“Người bình thường đi lại không ai có gót chân hướng về phía trước.” Giang Quất Bạch nói, “Cháu gặp phải một đoàn rước dâu, trong đoàn có một thiếu niên trạc tuổi cháu cứ khăng khăng tặng cháu một chiếc đèn l*иg, cháu không nhận, nhưng cuối cùng lại nhận.”
“… Cháu nói rõ xem.”
Nhớ lại cảnh tượng trên cầu, Giang Quất Bạch vẫn thấy rợn người: “Cháu không nhận, mà chạy đi, nhưng khi quay lại thì phát hiện vẫn còn một đứa giống cháu đứng trên cầu, đứa đó nhận đèn, rồi ngồi lên kiệu rời đi.”
Sắc mặt của Giang Tổ Tiên càng trở nên khó coi: “Thảo nào, cháu vừa về là ta đã thấy không ổn, hồn của cháu rơi rồi.”
“Hồn rơi rồi?” Giang Quất Bạch chỉ vào mình: “Vậy bây giờ cháu là gì?”