Giang Quất Bạch đặt tay lên tường, nhấn công tắc, trước mắt vẫn là một màu đen.
Thấy Lý Tiểu Mao sững sờ, lại run rẩy, cậu bịa ra: “Có thể đèn hỏng rồi.”
Nhưng vừa dứt lời, cánh cửa không có ánh sáng bên cạnh đột nhiên mở ra, Giang Quất Bạch bị một bàn tay kéo vào trong, cánh cửa đóng sầm lại.
Đứng trong phòng, Giang Quất Bạch chỉ cảm thấy lạnh lẽo chưa từng có, cậu không giống như đang đứng trong một căn phòng hình vuông, mà như đang đứng dưới đáy giếng lạnh lẽo ẩm ướt.
Có thứ gì đó dường như đang leo lên cổ tay của cậu, Giang Quất Bạch chậm rãi cúi đầu, nâng tay lên, cổ tay cậu trống trơn. Đồng tiền của cậu đã biến mất.
Nhưng trong tay cậu lại có thêm một thứ, đó là tờ giấy đỏ chữ đen, mùi máu tanh trên tờ giấy khiến Giang Quất Bạch không thể thở được.
Cậu từ từ mở tờ giấy ra, nội dung vẫn giống như trước.
Điểm khác biệt duy nhất là, phía dưới có thêm một cái tên, không phải tên của cậu, cũng không phải tên cậu viết.
Là “Từ Loan” cũng là do “Từ Loan” viết.
Cơn lạnh từ phía sau ập đến, Giang Quất Bạch rụt cổ lại, miếng vàng lặng lẽ được đặt vào lòng bàn tay còn lại của cậu.
Miếng vàng như bùa đòi mạng, nhưng lúc này lại trở thành phần thưởng.
Bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng của con người, họ lớn tiếng hét lên.
“Lũ nhóc kia, dám trốn trong kho!”
“Xem hôm nay tao có lột da chúng mày không!”
“Mọi người đến đây, tất cả đến đây, bắt chúng nó lại cho tôi, gọi điện thoại cho phụ huynh của chúng, tôi muốn hỏi xem bọn họ đã dạy con cái của họ như thế nào!”
Đèn trên đầu “tách” một cái sáng lên, trước mắt sáng như ban ngày, Giang Quất Bạch bị ánh sáng chói lóa chiếu vào khiến cậu không thể không nhắm mắt lại.
Trước khi tiếng bước chân hỗn loạn mà mạnh mẽ đến gần, Giang Quất Bạch mở mắt, không chút do dự bỏ miếng vàng vào túi, cậu quay lại kéo cửa ra.
Người nhà Từ gia đang giận dữ tiến đến gần bọn họ, Lý Tiểu Mao hét lên Tiểu Bạch rồi trốn sau lưng Giang Quất Bạch.
Từ Mỹ Thư là cha của Từ Loan, ông ta đứng đầu hàng người, đôi mắt phượng dài và hẹp, qua bao nhiêu năm tháng, toát ra vẻ uy nghiêm, lúc này ông ta không nghi ngờ gì chắc chắn là đang tức giận, ngoài tức giận còn có sự sợ hãi và đau lòng. Nhưng ông ta kiềm chế rất tốt, chỉ liên tục hít thở sâu.
Phát hiện ra con trai mình đã chết, với tư cách là một người cha, tất nhiên ông ta đau lòng.
Mà phía sau ông ta là một đám người thân, ai ai cũng mang vẻ mặt hận không thể gϊếŧ chết hai thiếu niên trước mặt ngay lập tức.
Nhìn hai đứa trẻ bẩn thỉu trước mắt, quần áo có màu sắc giống như... vết máu?
“Mấy đứa...” Tiếng chất vấn của Từ Quỳ đột nhiên dừng lại giữa chừng, mắt ông ta trợn trừng, tròng mắt to gần như chiếm hết lòng trắng, ông ta chỉ vào Giang Quất Bạch và phía sau Lý Tiểu Mao, kinh hoàng nói: “Các người nhìn xem đó là gì?!”
Đó là thi thể của Lý Miểu Miểu.
Đèn đuốc sáng trưng, sắc mặt Lý Tiểu Mao trắng bệch.
Cậu ta suýt nữa quên mất, bảy người, năm người đã chết, chỉ còn lại cậu ta và Tiểu Bạch, vậy những người này, họ sẽ nghĩ thế nào? Họ có nghĩ rằng cậu ta và Tiểu Bạch đã gϊếŧ Lý Miểu Miểu và những người khác không?