"Đã… đã trả lại rồi." Trên đó không có ai, chỉ có tiếng bước chân, cậu ta và Giang Thi Hoa chạy điên cuồng, nhét khối vàng vào miệng hình nhân bằng giấy rồi không quay đầu lại mà chạy thẳng xuống dưới.
Lúc này, Giang Thượng như trút được gánh nặng, cậu ta phủi quần áo: "Cũng không phải… ưm… ưm…" tại sao, không phải cậu ta đang nói chuyện với Trần Cảng và Lý Tiểu Mao sao? Không phải cậu ta đang nhìn Lý Tiểu Mao sao? Tại sao trước mắt đột nhiên quay cuồng, tại sao cậu ta lại nhìn thấy sau lưng mình?
Giang Thượng từ từ cúi đầu, nhìn thấy lưng, mông và gót chân của mình.
Sau đó, cơ thể cậu ta nghiêng sang một bên, ngã xuống đất.
Lý Tiểu Mao há hốc miệng, vừa rồi cậu ta nhìn thấy, Giang Thượng vừa chạy đến đây, đầu liền xoay 360 độ không báo trước.
Mắt Giang Thi Hoa trợn ngược lên, ngất xỉu ngay lập tức.
Lý Tiểu Mao cũng cúi xuống nôn mửa.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, ba người đã bị gϊếŧ, điều đó cho thấy, nó luôn theo dõi họ, nó cũng sẽ không tha cho họ chỉ vì khối vàng đã được trả lại.
"Tiểu Bạch khi nào về?" đôi mắt Lý Tiểu Mao vô hồn nhìn về phía trước, cậu ta chống tay xuống đất đứng dậy: "Tôi phải đi tìm cậu ấy."
Trần Cảng không đi, cậu ta chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối một mình.
Giang Quất Bạch cắn bút, cậu hoàn toàn bị ép vào bàn học, xung quanh cậu là bóng tối dày đặc bao trùm lấy cậu, nếu Lý Tiểu Mao đến, có lẽ cậu ta cũng không thể nhìn thấy cậu.
Khuôn mặt cậu thiếu niên tràn đầy sợ hãi và bối rối, cùng với cơn giận dữ bị kìm nén, cậu cầm bút, trước mặt là tờ giấy trắng. Cậu phải viết một tờ cam kết giúp đỡ nó.
Cậu chậm chạp không viết, cảm giác lạnh lẽo như bị sợi tóc cào lên mặt lại xuất hiện.
Giang Quất Bạch ngẩng đầu, cậu không biết nên nhìn về đâu: "Tên của anh viết thế nào?"
Một lúc sau, Giang Quất Bạch cảm thấy cánh tay của mình được thứ gì đó nâng lên, năm ngón tay của cậu bị bao bọc bởi một thứ lạnh lẽo, nó cầm tay Giang Quất Bạch, tay cậu cầm bút, trên tờ giấy trắng hiện lên tên của nó: Từ Loan.
Giang Quất Bạch nhìn chữ viết đẹp hơn của mình nhiều trên tờ giấy, giọng nói kìm nén: "Phần lớn các chữ tôi đều viết được, nhưng loại chữ khó thế này thì tôi không viết nổi."
Lý Tiểu Mao mò mẫm tìm Giang Quất Bạch trong bóng tối. Từ nhỏ, cậu ta đã quen chạy nhảy trong làng, chân nhanh như gió, leo cây bắt tổ chim, xuống sông bắt cá tôm, đi cả mấy cây số mà không thở dốc. Thể lực của cậu ta nổi tiếng là cực kì tốt.
Nhưng bây giờ, mỗi bước đi của cậu ta đều phải hít thở thật sâu, mặt đất dưới chân không còn giống đường, mà như một vách đá có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Tiểu Bạch?"
"Tiểu Bạch!"
"Giang Quất Bạch!"
Giọng của Lý Tiểu Mao run lên, cậu ta nghe thấy tiếng vang vọng từ dưới tầng hầm, trong một không gian yên tĩnh không một bóng người, như thể chỉ còn mình cậu ta.
"Trần Cảng?" Cậu ta quay lại gọi, nhưng không ai trả lời. Rõ ràng cậu chỉ đi không xa, tiếng gọi lớn như vậy sao Trần Cảng lại không nghe thấy.
Lý Tiểu Mao dò dẫm đường đi bằng hai tay, cắn răng tiếp tục tiến lên, cậu ta nhớ rõ Giang Quất Bạch đã rời đi theo hướng này.