Giang Thi Hoa ngỡ ngàng nhìn về phía đó, thực sự... không có cửa, thế... thế cửa đâu?
Cậu ta mơ hồ nhìn về hướng Giang Quất Bạch và hai người kia vừa rời đi, bóng họ đã khuất, Giang Quất Bạch mang theo đèn trường minh nên bây giờ nơi này tối om.
Nhưng cậu ta lại nhìn thấy rõ ràng trên đầu Lý Miểu Miểu, có một cái bóng trắng đứng đó, dài mảnh, không có mặt nhưng có tứ chi, cũng dài mảnh, Lý Miểu Miểu dường như cũng thấp đi một chút.
Bị nó giẫm lên, Lý Miểu Miểu dường như cảm nhận được có điều gì đó không đúng, cậu ta cựa quậy, xoa cổ nhưng cũng không để tâm.
"Đợi, đợi tôi với!" chân Giang Thi Hoa run lẩy bẩy, hét lên, cậu ta đẩy những người khác ra, hoảng sợ hét rách cổ họng: "Cậu! Cậu! Đợi cháu với!!"
"Tiểu Bạch, cậu mang đèn trường minh của người ta đi không sao chứ?" Lý Tiểu Mao không dám đến quá gần Giang Quất Bạch.
Giang Quất Bạch cẩn thận che chắn ngọn lửa đang lung lay: "Không sao, đèn trường minh không phải của nó, miếng vàng mới là của nó."
Trần Cảng: "Ý cậu là, chúng ta gặp phải những điều kỳ lạ này là vì họ đã trộm tiền của nó!"
"Có thể, tôi cũng không chắc." Những chuyện như thế này, cậu chỉ nghe Giang Tổ Tiên kể, nhưng chưa từng gặp qua.
Giang Tổ Tiên nói rằng, không phải tất cả các linh hồn đều sẽ làm hại người, nhưng những linh hồn thường làm hại người đều gϊếŧ người không phân biệt đó là ai.
Hiện tại, cậu chỉ hy vọng rằng linh hồn họ gặp phải không phải là loại thứ hai.
Phía sau, Giang Thi Hoa thở hổn hển chạy tới, cậu ta nắm lấy chân Lý Tiểu Mao làm Lý Tiểu Mao đang căng thẳng sợ đến mức hét toáng lên.
"Là tôi, là tôi!" Giang Thi Hoa vội nói: "Tôi đã thấy rồi, tôi thấy... tôi vừa thấy..." Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi thấy nó đứng trên đầu Lý Miểu Miểu, đầu Lý Miểu Miểu bị giẫm bẹp không ngẩng lên được!"
Giang Quất Bạch cũng cáu: "Ai bảo các cậu đυ.ng vào đồ trong quan tài của người ta? Trộm đồ của người chết, nó không tìm các cậu thì tìm ai?"
Lý Tiểu Mao và Trần Cảng nhìn Giang Thi Hoa đầy oán hận.
Bị một học sinh cấp ba nhỏ hơn mình vài tuổi dạy dỗ, Giang Thi Hoa dù cảm thấy xấu hổ nhưng lúc này xấu hổ cũng không còn quan trọng nữa, cậu ta chỉ sợ thứ đó tìm đến mình.
"Tôi biết sai rồi, được chưa? Tôi đâu có lấy vàng, Lý Miểu Miểu lấy mà! Các cậu đừng bỏ rơi tôi, làm ơn." Nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu ta cũng đỡ sợ, nhưng cậu ta đã thấy rồi, thứ đó không thể đối phó bằng nắm đấm, bị nó để mắt đến thì chỉ có chết.
"Thôi được rồi, đừng nói nữa, nghĩ cách ra ngoài trước đã." Giang Quất Bạch quay người đi tiếp, ngón tay cậu sờ lên tường: "Theo lý thuyết, chúng ta đang ở tầng một."
Lý Tiểu Mao gật đầu: "Đúng vậy, sao thế?"
Trần Cảng nói: "Cửa chính chắc là ở bên phải, rẽ qua chắc sẽ thấy."
Sắc mặt Giang Quất Bạch vô cùng nghiêm trọng, cậu đưa đèn trường minh ra trước: "Nhưng vì sao, trước mặt lại là cầu thang dẫn xuống?"
Phía trước không xa là một hành lang u ám, cầu thang dẫn xuống, dường như liên tục có hơi lạnh trào ra từ bên trong làm cho cả người họ lạnh buốt.
"Có khi nào là tầng hầm không?" Lý Tiểu Mao thò đầu ra từ sau lưng Giang Quất Bạch.