Dần dần, Giang Quất Bạch cũng học được một số thứ.
Trước đây, cậu chưa từng để tâm đến những điều Giang Tổ Tiên nói, những câu chuyện cậu nghe từ lão, cậu cũng coi như chuyện kể đêm khuya— cho đến khi bóng trắng vừa rồi xuất hiện trước mắt cậu, thon dài, mảnh mai và mờ ảo.
Chắc chắn đó không phải là người.
Và hai kẻ không có kinh nghiệm và trải nghiệm như Lý Tiểu Mao và Trần Cảng lại nhanh chóng tiếp thu và giải thích theo khoa học tại sao đèn trong kho lại kỳ lạ như vậy.
"Chắc là đèn bị hỏng thôi."
"Thực ra linh đường không bật đèn cũng là chuyện bình thường. Tôi nghe người lớn nói rằng linh hồn của người chết sẽ không rời đi ngay lập tức, họ sẽ ở quanh thân xác của mình và thường không thích những nơi quá sáng."
Lý Tiểu Mao và Trần Cảng lần mò trên tường: "Công tắc đâu? Không có công tắc sao?"
"Tiểu Bạch, cậu tránh ra, đừng cản đường." hai tay Lý Tiểu Mao sờ soạng trên tường, cậu ta va vào một cơ thể cứng ngắc, không quay đầu lại nói.
Giang Quất Bạch đứng cách cậu ta vài mét, trái tim vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên đập nhanh trở lại.
"Lý Tiểu Mao, lại đây."
Lý Tiểu Mao quay đầu lại: "Hả? Lại đây? Chẳng phải cậu đang..." Cậu ta nhìn thấy Giang Quất Bạch không đứng gần mình mà cách vài mét, Lý Tiểu Mao ngay lập tức nuốt hết lời chưa nói xong.
Ở trong bóng tối lâu, mắt tự nhiên thích nghi với ánh sáng hiện tại. Mặc dù không thể nhìn rõ tình hình trong kho, nhưng cậu ta vẫn có thể thấy được bóng dáng của vài người.
Lý Tiểu Mao thấy bốn người đang ồn ào, cũng thấy Trần Cảng và Giang Quất Bạch ở cách mình tới vài mét.
Vậy thứ cậu ta vừa va vào là gì?
"Sao các cậu bật đèn mà lâu thế?" Giang Thi Hoa bên kia lớn tiếng hét lên, tay cậu ta dính đầy cơm canh rơi vãi, ghê tởm đến phát sợ.
"Đang tìm công tắc, cậu vội cái gì?" Trần Cảng bị giục đến phát cáu, trong lòng cậu ta vô cùng ngột ngạt, không giống lúc mới vào, mật độ không khí dường như tăng lên, áp lực khiến cậu ta khó thở.
Trần Cảng dò dẫm từng chút một dọc theo bức tường: "Sao không có công tắc?"
Giang Quất Bạch nhanh chóng bước tới, cậu hạ thấp giọng nói: "Trần Cảng, chỗ này có điều gì đó không ổn, mở cửa, chúng ta ra ngoài trước đã."
"Ý cậu là gì?"
Lý Tiểu Mao mạnh mẽ kéo tay Trần Cảng, giọng nói run rẩy: "Lúc nãy, tôi tìm công tắc, đυ.ng phải một người, tôi tưởng là Tiểu Bạch còn bảo cậu ấy tránh ra, nhưng Tiểu Bạch gọi tôi, tôi thấy cậu ấy vốn dĩ không ở gần tôi. Chỗ này có, có ma." Khi nói đến từ cuối cùng, mắt cậu ta láo liên nhìn xung quanh, rõ ràng là sợ hãi tột độ.
Giang Quất Bạch cố gắng tìm tay nắm cửa: "Ra ngoài rồi nói, chỗ này thật kỳ lạ."
Bắt đầu là kho hàng mà ánh sáng từ bên ngoài nhưng bên trong lại tối đen, sau đó là linh đường thiếu sót mà lại sử dụng quan tài hảo hạng, tiếp theo là di ảnh mờ mịt và trong quan tài không phải là người chết mà là hình nhân giấy, đến lúc này lại xuất hiện sinh vật lạ trong kho, lúc ẩn lúc hiện.
Hiện tại, Giang Quất Bạch không thể xác định nó có ác ý với họ hay không, nếu không có thì tốt, nếu có...