Chương 54: Phiên Ngoại 1: Câu chuyện sau đại kết cục

Cũng đã hơn một tháng sau khi các nàng gương vỡ lại lành, Khúc Tang đã hoàn trả căn nhà lúc trước mình thuê lại cho Lâm Vũ Hà, sau đó thì chuyển hẳn qua sống cùng Phương Hàm.

Phẫu thuật giác mạc thành công, mang đến ánh sáng cho Khúc Tang, sáu năm sống trong bóng tối, bây giờ có thể nhìn thấy ánh dương quang, không ngôn từ nào có thể diễn tả được cảm xúc lúc đó của nàng. Hơn hết, nàng có thể nhìn thấy con của mình, nhìn thấy nữ nhân mà mình yêu thương, như vậy đã là quá đủ rồi.

Sau khi mắt Khúc Tang hoàn toàn tốt lên, các nàng cũng tổ chức một đám cưới nhỏ, chỉ mời người trong nhà, chủ yếu là ăn uống vui chơi.

Đám cưới xong, Khúc Tang cũng đã vào tháng thứ năm, bụng to lên thấy rõ, đi đứng rất bất tiện, phần lớn thời gian đều dành để ngủ và ăn, và đặc biệt, tính khí của Khúc Tang đã thay đổi.

Dễ cáu gắt, dễ giận, dễ khó chịu, và hay quát nạt Phương Hàm.

Phương Hàm tội nghiệp trở thành nơi trút giận cho Khúc Tang, nàng hỏi qua bác sĩ, mới biết được thai phụ mang thai alpha thường hay dễ nóng giận, nàng không khỏi thay Phương cha thông cảm một phen.

Hôm nay, Khúc Tang đặc biệt khó chịu, thời tiết nóng bức càng khiến nàng không vui, nhăn nhó suốt cả ngày.

Và đương nhiên, Phương Hàm đã bị Khúc Tang mắng cho một trận, dù chả biết mình làm sai cái gì!?

Có lẽ biết mình nổi nóng vô lý, đến tối, Khúc Tang lại ôm Phương Hàm, nhỏ nhẹ xin lỗi. Mà Phương Hàm muốn giận cũng không giận được, biết rõ Khúc Tang đang mang thai nên khó chịu, cũng chỉ có thể ở bên cạnh xoa dịu nàng ấy.

Nhưng điều này chẳng có gì đặc biệt, nếu như không phải Khúc Tang bắt đầu cảm giác... muốn được tiêu ký!!!???

Từng hỏi qua tiên sinh, đều nói là chuyện bình thường, omega muốn gần gũi alpha là chuyện hiển nhiên như đi chợ mua cá rồi. Tại vì lần đầu Khúc Tang sống gần gũi với alpha mà mình yêu thương trong lúc mang thai, nên mới nảy sinh cảm giác ham muốn đó, cho nên đêm nào cũng không ngủ được. Mà không ngủ được thì sáng sớm sẽ cáu kỉnh, và kết cục là Phương Hàm vô tội bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, mà chẳng hiểu mình lại làm cái gì sai a!!!???

Sau hơn một tuần bị chỉnh đến thê thảm, Phương Hàm cũng biết lão bà nhà nàng bị cái gì rồi, chính là muốn gần gũi nàng nha!!!!

Hỏi qua tiên sinh vài tư thế để tránh làm động thai, Phương Hàm cuối cùng cũng chọn được ngày tốt để hành sự!!??

Tối hôm đó, Khúc Tang lại trằn trọc không ngủ được, trong người như có nhiệt khí cuồn cuộn, thực sự chẳng khác nào tra tấn mà.

Phương Hàm nằm yên đợi xem lão bà nhà nàng sẽ như thế nào. Được một lúc, có lẽ không chịu được nữa, Khúc Tang mới chui rúc vào trong lòng của Phương Hàm, cố sức hít lấy hương thơm tin tức tố từ phía lão công nhà mình.

Đợi thêm một lúc nữa, Phương Hàm phát hiện lão bà đang cọ dụi vào ngực mình, hương thơm omega quẩn quanh trong phòng, bức điên nàng.

Hít một hơi thật sâu, Phương Hàm dùng sức lật người lại, đem Khúc Tang đặt ở dưới thân, phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Khúc Tang giật mình, mở to đôi mắt to tròn của mình, kinh ngạc nhìn Phương Hàm, thâm tâm lạnh nửa đoạn, có khi nào nàng ấy phát hiện nàng vừa phát ra cầu yêu tin tức tố không?

Nghĩ đến đó, mặt Khúc Tang liền đỏ lên, xấu hổ không dám nhìn Phương Hàm.

"Chị thật sự rất nghịch ngợm đó." Phương Hàm thấp giọng bên tai Khúc Tang nỉ non: "Chị cứ như vậy làm sao em có thể ngủ đây?"

Mặt Khúc Tang trướng hồng một mảng, xấu hổ nói: "Vậy... vậy chị ra ngoài ngủ..."

"Chị có thể bỏ đi như vậy sao?" Phương Hàm xấu xa cười nói: "Chị đốt lửa rồi, phải tự dập tắt chứ."

"Nhưng..."

Không để Khúc Tang nói hết câu, Phương Hàm đã cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của nàng, dùng sức ʍút̼ lấy, vang ra tiếng kêu gợϊ ȶìиᏂ.

Không phải lần đầu hôn môi, Khúc Tang biết phải làm như thế nào, nàng rướn người lên, vòng tay qua cổ Phương Hàm, ghì chặt nàng ấy xuống.

Phương Hàm hơi nhướn mày, thoát khỏi nụ hôn, ɭϊếʍ lên môi Khúc Tang: "Tư thế này không được, em đè lên con rồi."

Khúc Tang chán nản thở dài, thật là...

"Nhưng còn cách khác mà." Phương Hàm xấu xa cười: "Chị ngồi lên người em đi."

"A?"

"Ngoan, mau lên."

Phương Hàm nằm xuống bên cạnh, vẻ mặt như: Em đang chờ đợi chị thượng đây~

Khúc Tang xấu hổ, lúng túng một phen, sau đó phải mím môi nén ngượng ngùng ngồi lên bụng của Phương Hàm.

Phương Hàm đỡ lấy thắt lưng của Khúc Tang, tay còn lại vuốt ve tiểu phúc của nàng, ý cười càng thêm ôn hòa ấm áp.

"Cúi xuống một chút."

Khúc Tang gật gật đầu, máy móc làm theo.

Phương Hàm chống tay nhổm người dậy, dùng cả hai tay đỡ thắt lưng của Khúc Tang, tiếp tục cùng nàng bắt đầu một nụ hôn khác.

Khúc Tang chống tay xuống ngực Phương Hàm, ngẩng đầu lên đón nụ hôn của nàng ấy, cơ thể được vỗ về bằng tin tức tố của đối phương, vô cùng mềm mại, vô cùng ấm áp.

Cảm nhận được không khí lạnh lẽo, Khúc Tang mở mắt ra, từ lúc nào áo ngủ đã bị cởi xuống, lộ ra mảnh vai trần cùng đôi nhũ phong tinh tế.Khúc Tang vội đẩy Phương Hàm ra, xấu hổ kéo áo ngủ lên lại.

Phương Hàm sửng sốt, sau đó thì khanh khách bật cười, kéo Khúc Tang lại gần mình, phả hơi thở nóng ấm vào mặt nàng: "E lệ làm gì? cũng có phải lần đầu đâu?"

"Đừng có nhìn mà..."

Thấy nước mắt của Khúc Tang sắp chảy xuống, Phương Hàm đành phải thỏa hiệp: "Hảo, hảo, không nhìn."

Biết rõ Khúc Tang da mặt mỏng, Phương Hàm cũng không dám đâm thủng, đành phải nói: "Nhưng em sắp chịu không nổi rồi, chị định bỏ mặt em sao?"

Khúc Tang mím mím môi, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, dáng vẻ e lệ này nếu để alpha khác nhìn thấy, chỉ sợ không giống như Phương Hàm kiềm nén chịu đựng.

"Ừm... vậy... vậy chị làm... chỉ có điều em không được mở mắt!"

"Hả?" Phương Hàm bất bình: "Không mở mắt sao có thể làm?"

"Không cho em mở mắt mà!"

Khúc Tang che mắt Phương Hàm lại, nói: "Chị... ừm... chị chủ động... chị thượng em..."

Cảm giác mới mẻ này khiến Phương Hàm có chút thích thú, gật gật đầu: "Vậy chị làm đi."

Khúc Tang đỏ mặt, nói: "Chị không tin em, phải lấy gì đó che mắt em lại mới được."

"Lấy dây lưng áo của chị đi."

"Ân."

Khúc Tang loay hoay cởi dây lưng áo ra, rồi lấy nó che mắt Phương Hàm lại, chắc chắn rằng nàng ấy không nhìn thấy mới đem áo choàng ngủ cởi ra.

Làn da trắng tuyết ẩn hiện, dưới trăng như phủ một tầng quang vựng mê người, gần như trong suốt.Thấp thoáng hiện ra đôi nhũ phong hồng hào, đủ sức mê hoặc alpha, còn có cả tin tức tố ngọt ngào đến chết người.

Đem áo choàng cởi ra, Khúc Tang mới bắt đầu loay hoay cởϊ áσ ngủ của Phương Hàm.Cũng là da trắng tuyết, chiếc cổ cao kiêu hãnh, khuôn ngực mềm mại, làn da bụng nhẵn nhụi mềm mại.

Nghĩ đến gì đó, mặt Khúc Tang đỏ bừng lên, cúi người xuống ra lệnh: "Em nâng người lên một chút."

Phương Hàm làm theo, bàn tay không an phận vuốt ve cơ thể mềm mại trước mặt.

Phát ra một tiếng ngâm khẽ, Khúc Tang vịn ngực Phương Hàm, dâng lên một nụ hôn ngọt ngào, đồng thời cũng nâng lên thắt lưng tiếp xúc với ɖu͙ƈ vọng bành trước của đối phương.

"Ách..."

Khúc Tang thở dốc, rời khỏi nụ hôn, ɖu͙ƈ vọng tiến vào cơ thể nàng, đau điếng, tin tức tố alpha như muốn xuyên thủng cơ thể nàng.

Phương Hàm nhổm người đỡ lấy thắt lưng của Khúc Tang, giúp nàng xoa bóp vòng eo nhỏ, dịu dàng trấn an nàng, giúp nàng thả lỏng cơ thể.

"Đau... Hàm... đau quá..."

Phương Hàm nghe thấy tiếng nức nở của Khúc Tang, lòng đau như cắt, ngồi thẳng dậy để nàng dựa vào lòng mình.

"Đừng khóc, chị mau thả lỏng một chút."

"Không được... đau lắm..."

Phương Hàm đau lòng, cũng là do nàng lần đầu tiêu ký quá mức thô lỗ khiến tuyến thể chưa kịp giãn nở đã bị thương, bây giờ e là phải khai mở tuyến thể lần nữa.

Đem Khúc Tang đặt nằm xuống giường, Phương Hàm loay hoay một chút, mới bắt đầu ấn ngón tay vào tuyến thể nhu nộn của Khúc Tang.

"A... đau..."

"Chịu một chút." Phương Hàm tìm đến đôi môi mềm của Khúc Tang, hôn nhẹ lên đó: "Sẽ đỡ đau nhanh thôi."

"Ân, nhẹ một chút, rất đau đó..."

"Hảo."

Đốt ngón tay đầu tiên an toàn tiến vào bên trong, tuyến thể thoi thóp nuốt lấy, kèm theo đó là tiếng thở dốc nặng nề của Khúc Tang. Đau đớn như muốn xé toạt thân thể nàng ra, không cách nào hô hấp bình thường được, tay siết chặt drap giường bằng lụa bên dưới.

Phương Hàm liên tục giúp Khúc Tang lau mồ hôi, đợi khi tuyến thể chịu được đốt ngón tay thứ nhất, mới tiến sâu thêm một chút, lại một chút, đến khi ngón tay yên vị ở bên trong.

Khúc Tang đau đến trán cũng lấm tấm mồ hôi, ngực phập phồng thở dốc, các khớp ngón tay chuyển sang trắng bệt.

"Khúc Tang, thả lỏng ra, đừng căng thẳng như vậy."

"Ưʍ..."

Cố gắng thả lỏng người, nghe theo sự hướng dẫn của Phương Hàm, từ từ lấy lại nhịp thở của mình. Tuyến thể cuối cùng cũng quen với ngón tay của Phương Hàm, đã có thể di chuyển nhẹ nhàng, đủ để chèn thêm một ngón tay thứ hai.

Phương Hàm lại không vội, đợi thêm một lúc mới đẩy thêm ngón thứ hai vào, nhẹ nhàng di chuyển.

"Ách... ưʍ... đau..."

"Không sao, rất nhanh sẽ không đau nữa."

Khúc Tang kiềm không được nước mắt, khóc hô: "Mau... hôn... đau quá..."

"Hảo."

Phương Hàm tiến đến, hôn lên đôi môi bị cắn đến trắng bệt của Khúc Tang, nhẹ nhàng lướt qua hai phiến môi mềm. Tiếng ngâm nga theo cổ họng thoát ra khi Phương Hàm dời nụ hôn xuống cổ, để lại những vết hồng ngân đánh dấu chủ quyền, nữ nhân này cũng chỉ có nàng mới có quyền chạm đến. Đem khỏa hồng đậu trước ngực ngậm lấy, hung hăng chà đạp, khiến người dưới thân vì mình mà phát ra tiếng rêи rỉ không kiềm lại được.

Phải mất rất lâu tuyến thể mới chịu nở rộ, nhu nộn tuyến thể hiện ra sắc đỏ diễm lệ, ẩn hiện vài tơ máu nhỏ.Đem ɖu͙ƈ vọng tiến vào chậm chạp, đối phương kinh hô phát ra một tiếng rêи thống khổ, nhưng cũng có thể đón nhận được nàng.

"Hàm... Hàm..."

"Em ở đây, Khúc Tang, em ở bên cạnh chị."

Phương Hàm lật người lại, để Khúc Tang nằm trêи người mình, vuốt ve thắt lưng nàng.

"Từ từ động."

"Ưʍ..."

Chống hai tay bên thắt lưng của Phương Hàm, Khúc Tang nâng thắt lưng, để ɖu͙ƈ vọng tiến vào sâu trong cơ thể, phảng phất tin tức tố omega đầy mê hoặc.

"A~"

Tin tức tố alpha như muốn xuyên thủng nàng, khát khao chạm vào trong nàng.

Khúc Tang nhấn hông, phát ra tiếng rêи rỉ thỏa mãn, lần đầu có cảm giác vui sướиɠ với giường đệ chi hoan.

Phương Hàm giữ chặt thắt lưng của Khúc Tang, đem đôi môi nàng hôn duyện, nuốt từng tiếng rêи rỉ gợi cảm xuống.

Tiếng thở dốc quanh quẩn trong lòng, màn đêm yên tĩnh vốn lại bị tiếng va chạm da thịt cùng hơi thở ấm nóng phả quanh phòng mà phá hủy.

Trăng ngoài cửa kính lấp lánh, soi tỏ trong phòng, có chiếc lá rơi xuống, thẹn thùng không dám nhìn.

Một đêm với ánh trăng sáng vằng vặc nhanh chóng trôi qua...