Chương 50

Từ phòng khách đã có thể thấy bóng dáng nhỏ của Đăng Du đang ì ạch đi xuống, Khúc cha Khúc mẹ phấn khích không thôi, vẫy vẫy tay với bé.

"Du nhi, lại đây với ngoại công ngoại mẫu nào."

Đăng Du lại sợ hãi, trốn ra sau lưng Khúc Tang và Phương Hàm, chỉ để lộ cái tai thỏ ra bên ngoài.

Khúc Tang ôn giọng: "Du nhi, ngoan, đến chỗ ngoại công ngoại mẫu đi."

Đăng Du ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ ơi, ngoại công ngoại mẫu là cái gì?"

"A, là cha và nương của mẹ."

"Vâng."

Đăng Du đi xuống bậc thang cuối, đi đến chỗ của Khúc cha và Khúc mẹ, lễ phép cúi đầu: "Ngoại công hảo, ngoại mẫu hảo."

Khúc cha Khúc mẹ ai u một tiếng, khả ái quá mức cho phép rồi!!!

Khúc Tang mỉm cười, hỏi: "Cha, nương, đã ăn gì chưa? Hay con đi nấu gì đó cho hai người?"

"Khoan nói chuyện đó đi, Tiểu Tang đến đây, mẹ hỏi một chút."

"Vâng."

Khúc Tang ngoan ngoãn đến cạnh Khúc mẹ, hỏi: "Có chuyện gì sao mẹ?"

"Mắt con bị cái gì thế? Sao lại không thể nhìn thấy vậy?"

"A..."

Điều này vừa vặn là điều Phương Hàm muốn biết, nàng liền dỏng tai lên nghe.

Đăng Du nói to: "Cô Vũ Hà nói mắt mẹ như thế là do hiến giác mạc đấy!"

Không chỉ Phương Hàm, mà cả Khúc cha Khúc mẹ, còn có Phương cha và Phương mẹ đều sửng sốt.

"Hiến giác mạc?" Phương mẹ chau mày: "Con hiến giác mạc để làm gì thế?"

Thấy Khúc Tang lảng tránh không trả lời, bà liền hỏi Đăng Du.

"Du nhi, con có biết hay không?"

"Mẹ à, Du nhi là hài tử, con bé không biết gì đâu."

"Con để yên cho con bé nói!"

Bị Phương mẹ gắt, Khúc Tang đành cúi đầu xuống, bộ dáng ủy khuất vô cùng đáng thương.

Đăng Du ngậm ngón tay, nhìn một lượt mọi người, nói: "Cô Vũ Hà nói hiến cho họ Phương."

Họ Phương!!??

Không phải chính là chỉ nàng đi?

Phương Hàm sửng sốt, mở to mắt nhìn Đăng Du, rồi nhìn Khúc Tang, sao chuyện Khúc Tang hiến mắt cho nàng, nàng lại không biết nhỉ?

Phương cha nhìn qua Phương Hàm: "Hàm, chuyện này là thế nào?"

Phương Hàm mù mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả: "Con..."

Khúc Tang lại lần nữa giúp Phương Hàm: "Khi còn nhỏ em ấy phẫu thuật mắt một lần, tương đối không thành công, nên con..."

"Tiểu Tang!" Khúc mẹ quát lên khiến mọi người giật nảy: "Con còn muốn làm thêm cái gì nữa đây hả!? Sinh con cho Phương gia, giờ còn hiến cả mắt, con muốn làm thế nào mới đủ đây hả!?"

Khúc Tang cúi đầu xuống, không dám đối diện với mẹ của mình.

Khúc mẹ giận dữ suýt chút lên cơn đau tim, phải nhờ Khúc cha dìu đỡ ngồi xuống, mắt trừng trừng liếc nhìn Phương Hàm.

Còn Phương Hàm thì ngây ra ở đó, đưa tay chạm lên mắt mình, đôi mắt này... là của Khúc Tang sao!?

...

"Chị à?"

Khúc Tang đang gấp quần áo, nghe Phương Hàm hỏi cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại: "Chuyện gì?"

"Chuyện giác mạc... chị..."

"Về chuyện này tôi không muốn nhắc đến nữa."

Nói đoạn, Khúc Tang đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Phương Hàm vội giữ tay nàng lại: "Chị khoan đi, đợi em nói xong đã."

"Muốn nói gì thì nói đi."

"Em..." Phương Hàm yếu ớt nói: "Có phải lần em bị tai nạn phải nhập viện, người ở bên cạnh em... là chị đúng không?"

"Ngay cả chuyện này, cô cũng hỏi tôi được sao?"

Phương Hàm cúi đầu xuống, hổ thẹn nói: "Em... em xin lỗi, nhưng em thật sự không biết là chị, nếu biết em..."

"Nếu biết cô sẽ thế nào? đến tận lúc cô bị tai nạn, người đầu tiên cô nhớ đến cũng chỉ là Tiểu Vy, còn tôi vốn dĩ chỉ đứng bên lề cuộc sống của cô thôi!"

Đem tất cả đau đớn, ủy khuất mà mình phải chịu đựng trong bao năm qua nói ra hết, trong mắt Khúc Tang lộ ra tia thống khổ khó có thể hình dung được bằng lời.

"Xin lỗi... em xin lỗi..."

Phương Hàm rơi nước mắt, lại nghĩ đến đôi mắt này nào phải của mình, ngay cả khóc nàng cũng không có quyền.

"Không cần phải xin lỗi, tôi cũng không còn đủ sức lực để nghe thêm lời xin lỗi nào của cô nữa rồi." Khúc Tang thu tay lại, nói: "Chúng ta đã đi một đoạn đường quá xa, tôi mệt rồi, cô cứ đi mình cô, còn tôi sẽ ở lại với các con của mình."

"Nếu như chị đã không thể đi, em cũng sẽ không đi, sẽ ở lại nơi này với chị."

"Tôi không cần cô làm gì cho mẹ con tôi nữa, đã quá đủ rồi Phương Hàm, hãy trở về là cô của trước đây đi."

Phương Hàm ngã ngồi xuống đất, đau đớn rút đi từng chút không khí trong lòng ngực nàng, không cách nào hô hấp được.

"Làm ơn... xin chị... đừng nói những lời như vậy nữa... tim em sẽ vỡ mất..."

Khúc Tang lảng tránh, nàng thật sự đã quá yếu đuối, quá mệt mỏi rồi, không còn khát cầu thứ hạnh phúc hão huyền nữa...

======================

Các lão nhân gia cảm thấy lưu lại nhà của đôi vợ chồng trẻ có chút bất tiện, nên quyến định chỉ lưu lại hai ngày rồi rời đi, mấy ngày nay các lão nhân gia đều ra sức chiều chuộng tiểu tôn tử Đăng Du.

Đăng Du được các lão nhân gia tiền hô hậu ủng, lúc đầu có chút không quen, sau đó liền thích thú, luôn miệng gia gia, nãi nãi, hay ngoại công ngoại mẫu, làm các lão nhân gia vui đến cười tít cả mắt.

Hôm nay Đăng Du có bài tập vẽ gia đình, bé ngồi ở phòng khách, bên cạnh là bốn lão nhân gia chăm chú xem bé vẽ.

Phương mẹ nhịn không được tấm tắc khen: "Xem xem, Du nhi thật giống Hàm nhi, vẽ tranh giỏi như vậy."

Khúc mẹ trừng mắt: "Nói bậy, là Du nhi giống Tiểu Tang, từ nhỏ Tiểu Tang đã vẽ tranh rất đẹp rồi."

Sắp thấy hai lão omega sắp đánh nhau, hai lão alpha vội can lại: "Thôi được rồi, Du nhi giống ai mà không được?"

Bị hai lão thái bà trừng một cái, hai lão nhân gia cũng không dám hó hé gì nữa.

Khúc Tang ở trong nhà bếp nghe được, nhịn không được mỉm cười, tiếp tục đem trái cây rửa sạch, bày biện lên trêи dĩa.

Phương Hàm từ trêи lâu đi xuống, mang theo một hộp giấy nhỏ, rồi đem đặt xuống đất, gọi: "Du nhi, mau lại đây xem."

Đăng Du liền buông bút chạy lại, tròn mắt nói: "Tiểu Hắc? Tiểu Bạch?"

"Ân, con mấy hôm nay quên cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ăn rồi sao?"

Đăng Du xấu hổ gãi đầu: "Quên rồi~"

"Đi, mẹ dẫn con đi lấy đồ ăn cho chúng."

"Ni~"

Phương Hàm cúi xuống ôm Đăng Du đi vào trong bếp, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Khúc Tang.

"Chị à, chị làm cái gì thế?"

"Chuẩn bị ít trái cây thôi."

Phương Hàm đi lại nhìn thử, vội nói: "Để em làm cho."

Nói đoạn, Phương Hàm đặt Đăng Du xuống, rồi thay thế Khúc Tang rửa trái cây.

Khúc Tang không có gì làm, lại phát hiện Đăng Du ở đây, liền hỏi: "Du nhi, con vào đây làm gì?"

"Nha, con tìm đồ ăn cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch."

"Đồ ăn để ở đâu?"

"Trêи kệ ạ."

"Hảo, mẹ ôm con lên lấy."

"Vâng."

Khúc Tang cúi xuống ôm Đăng Du lên, bé vươn tay đã có thể chạm vào kệ tủ, mở ra, lấy gói thức ăn mèo ra.

Ngay lúc đó Phương Hàm cũng rửa xong trái cây, đem tay đặt dưới vòi nước rửa sạch hai bàn tay, rồi cùng hai mẹ con Khúc Tang đi ra ngoài.

"Ai u, ngoại tôn chạy đi lâu như vậy mới chịu ra nha~"

Khúc cha cười cười, nói: "Lại đây để ngoại công ôm một cái đi."

Đăng Du lắc đầu, phụng phịu: "Du nhi phải cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ăn trước đã!"

Nói xong, bé ngồi xổm xuống, mở túi thức ăn mèo ra, đổ vào cái bát của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, chờ xem hai con mèo nhỏ ăn. Thấy đồ ăn, hai con mèo liền bò đến, cúi đầu ăn lấy ăn để, bị bỏ đói gần một ngày, chúng sắp đói chết đến nơi rồi.

Đăng Du vuốt bộ lông mềm mượt của chúng, thích thú cười, tay chuyển sang gãi nhè nhẹ ở sau tai của chúng.

Phương Hàm ngồi xuống bên cạnh, ôn hòa cười: "Du nhi sau này không nên quên cho mèo ăn nữa, chúng sẽ đói đấy."

"Du nhi biết rồi." Đăng Du hươ cánh tay béo: "Sẽ cho mèo ăn thật no~"

Phương Hàm phì cười, vươn tay miết gò má nộn thịt của bé, trong mắt đều là sủng nịch ôn nhu.

"Bế! bế!"

Phương Hàm đương nhiên không thể từ chối yêu cầu nào của Đăng Du, trực tiếp bế bé lên cao.

Đăng Du phấn khích hươ tay: "Oa oa oa oa~"

"Sao nào? con thích được bế cao như vậy sao?"

"Ân!" Đăng Du cười khúc khích: "Cứ như đang bay lên ấy~"

Phương Hàm đem bé ôm xuống, nhéo mũi của bé, cười cười: "Hài tử ngốc."

Phương cha nói: "Hàm nhi, bế Du nhi cẩn thận đấy, coi chừng làm con bé ngã xuống."

"Con biết rồi."

Phương Hàm ôm Đăng Du đến chỗ Phương cha, để hắn ôm bé một chút.

Phương cha lần đầu bồng cháu, có chút lúng túng, bị nụ cười khúc khích của tiểu nội tôn câu hết hồn phách liễu.

Bốn lão nhân gia lại cứ vây lấy tiểu hài tử tiền hô hậu ủng, nhiều người còn nghĩ họ cần cháu đến điên rồi liễu!?

...

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, sắc trời nhá nhem tối, các lão nhân gia muốn ngủ cùng Đăng Du, cho nên Phương Hàm và Khúc Tang cũng chỉ có thể đồng ý. Đem cháu đi về phòng rồi, các lão nhân gia liền đóng cửa lại, trước khi vào phòng, Phương cha còn nháy mắt với Phương Hàm một cái.

Không cần hỏi Phương Hàm cũng biết các lão nhân gia đang suy tính cái gì, chính là muốn cho nàng và Khúc Tang có không gian riêng trò chuyện với nhau. Lúc này nàng cũng cần nói chuyện với Khúc Tang, cho nên các lão nhân gia làm chuyện này vừa vặn hợp tình hợp ý, nàng không có bất mãn gì.

Về phòng, nhấn công tắt mở đèn. Phương Hàm bước vào trước, rồi mới dìu Khúc Tang vào sau, không quên đóng cửa lại.

"Chị ngồi đợi em một chút."

Dìu Khúc Tang ngồi xuống giường xong, Phương Hàm lại đi tìm cái gì đó, tiếng kéo hộc tủ vang lên không ngừng.

Có lẽ đã tìm xong, Phương Hàm bước đến, nắm lấy bàn tay có hơi lạnh của Khúc Tang.

"Chị à, hôm nay là tròn bảy năm, chúng ta đã kết hôn bảy năm rồi, cũng đã và đang bước vào thời gian thất niên chi dương, nhưng em tin chúng ta có thể vượt qua."

Khúc Tang rút tay lại: "Phương Hàm, cô nhầm lẫn rồi, chúng ta ly hôn khi chưa đầy một năm lấy nhau kìa, không cần đến thất niên chi dương cô cũng từ bỏ mẹ con tôi thôi."

Ý cười trong mắt Phương Hàm mất đi, nàng rướn người đến, hôn lên đôi môi mềm mại của Khúc Tang, nước mắt chảy xuống lại hồn nhiên không biết.

"Nếu biết có một ngày em khiến chị tổn thương đến chết lặng như vậy, em thà chết còn hơn nhìn chị từng ngày từng ngày rời xa em. Đến ngay cả con mình, cũng không thể ôm lấy một cái, nhìn con bé mỗi ngày căm hận em, đến nỗi thấy em con bé đều tìm cách xua đuổi. Cảm giác này... em cuối cùng cũng biết cái cảm giác chết lặng của chị là gì rồi... Khúc Tang..."

Khúc Tang không biết phải nói gì hơn, nàng đau lòng, nàng ấy cũng đau lòng, nàng tổn thương, nàng ấy cũng đang từng ngày chịu tổn thương. Dằn vặt nhau như vậy, nhưng lại không cách nào quay lại với nhau được, các nàng vốn đã kết thúc thật rồi, tất cả đều đã hóa thành tro bụi, đều biến mất cả rồi.

Lau vội nước mắt, Phương Hàm nắm lấy bàn tay của Khúc Tang, nhẹ nhàng nói: "Cho em chuộc lại lỗi lầm của mình đi, để em nắm lấy bàn tay của chị, cùng chị đi tiếp có được hay không?"

Khúc Tang muốn rút tay lại, nhưng không được, Phương Hàm càng cố sức giữ lấy.

"Đừng như vậy, em xin chị đó..."

"Đủ rồi Phương Hàm, khi cha mẹ về rồi, tôi và con sẽ rời khỏi đây."

Phương Hàm nhắm mắt lại, nước mắt trượt dài xuống, đau đến không thể nói thành lời.

"Tại sao... lại không thể tha thứ cho em..."