Chương 34

Bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã đổ xuống một cơn mưa, mùa xuân đến, mưa càng nhiều, đem tất cả cây cối trong vườn tẩy rửa sạch sẽ sau một năm, bắt đầu đón chờ một đợt khai hoa nở nhụy mới. Tiếng mưa rơi không êm tai chút nào, từng đợt mưa hắt vào tấm kính, để lại những vết dài, trượt thẳng xuống mặt kính. Hơi ẩm lạnh truyền vào trong phòng, tiếng nhịp thời gian lặng lẽ trôi, chẳng biết đã qua bao lâu, nhưng thời gian hiện tại cũng đã hóa thành vô nghĩa.

Cảm nhận được sự cử động nhẹ nhàng của Khúc Tang, Lâm Vũ Hà gọi khẽ: "Tiểu Tang, tỉnh rồi?"

Khúc Tang yếu ớt thở ra một tiếng: "Mấy giờ rồi?"

"Hơn năm giờ chiều rồi."

"Ừm..."

Khúc Tang khẽ xoay người, kéo chăn lên, nàng muốn an tĩnh nghỉ ngơi một chút.

"Tiểu Tang, em đang có thai sao?"

Hai vai Khúc Tang run lên, nàng không trả lời, chôn đầu vào trong gối.

"Nếu Du nhi không nói, chị cũng không biết, em làm sao có thể vừa lo cho Du nhi vừa lo cho đứa nhỏ trong bụng mình được chứ?"

"Em có thể..." Khúc Tang thì thầm thật khẽ: "Em sẽ nuôi con của mình đến khi con bé trưởng thành, sẽ không dựa dẫm vào bất kỳ ai cả."

"Tiểu Tang, chị nghĩ em nên..."

"Chị muốn khuyên em lạc thai sao?"

"Chị..."

Khúc Tang nói: "Đừng nói nữa, em muốn ngủ, chị ra ngoài đi."

"Tiểu Tang..."

"Đi ra ngoài đi!"

Lâm Vũ Hà thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy, xoay người đi ra ngoài. Đến cửa lại luyến tiếc nhìn thêm một lần nữa mới thật sự đóng cửa lại rời đi.

Khi cánh cửa khép lại, Khúc Tang mới dám bật khóc, nàng ghì chặt cái chăn trong lòng mình, nức nở không thành lời, hóa thành cảm giác bi thương đến tột cùng. Rốt cuộc sáu năm nay nàng chờ đợi cái gì? nàng hy vọng cái gì chứ? rõ ràng Phương Hàm chẳng có yêu nàng, nàng lại cứ ảo tưởng lấy, hy vọng lấy sẽ có một ngày nàng ấy yêu nàng, chấp nhận nàng. Nhưng chung quy đều là do nàng ngu ngốc mà ra, nàng thật sự chẳng biết bản thân mình sáu năm qua đã làm gì nữa, chờ đợi một người không yêu mình, đúng là ngu ngốc mà.

Tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng nhỏ, hơi ẩm lạnh vờn quanh, mang theo trái tim đã chết lặng.

...

Vừa đẩy cửa bước vào, Phương Hàm đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, lại không biết là không đúng ở đâu. Theo thói quen, lúc vừa bước vào, Phương Hàm sẽ gọi Đăng Du một tiếng, con bé nhất định sẽ chạy ra đón nàng.

"Du nhi, mẹ về rồi!"

Nhưng không có tiếng bước chân của Đăng Du truyền ra, Phương Hàm có chút khó hiểu, định bước vào lại thấy Lâm Vũ Hà đi ra.

"Cô còn mặt mũi trở về đây sao?"

Phương Hàm nhíu nhíu mày: "Sao cô lại ở đây? Khúc Tang đâu? Còn Du nhi đâu?"

"Hỏi hay thật đấy." Lâm Vũ Hà mỉa mai châm chọc: "Cô còn không biết vợ của cô vừa đến đây sao?"

"Vợ của tôi?" Phương Hàm lo lắng: "Có phải Trịnh Tiểu Vy không?"

"Sao cô không hỏi cô ta mà hỏi tôi?"

"Nói!"

Phương Hàm ba bước biến hai chạy đến, kéo mạnh cổ áo của Lâm Vũ Hà, rít lên một tiếng thật dài như dã thú bị thương: "Cô ta đã nói gì? cô ta có làm hại Khúc Tang và Du nhi hay không?"

"Buông ra!" Lâm Vũ Hà hất tay Phương Hàm ra, lạnh giọng: "Cô nên rời khỏi đây trước khi Tiểu Tang tỉnh dậy, tôi không muốn cô ấy không vui vì sự hiện diện của cô."

Phương Hàm cắn chặt răng, lưu loát nói: "Tôi muốn gặp Khúc Tang."

"Cô không được đi."

Không quan tâm Lâm Vũ Hà ngăn cản, Phương Hàm đẩy mạnh vai nàng ấy ra, định đi vào thì nhìn thấy dáng người quen thuộc đang đứng cách đó không xa.

"Đừng đến gần."

Tiếng nói của Khúc Tang run rẩy, mang theo cảm xúc dồn nén, chết lặng.

Phương Hàm không dám tiến đến, thấy Khúc Tang như vậy, tim nàng cũng run lên: "Khúc Tang, chị..."

"Tôi không muốn cô xuất hiện ở đây nữa, cô làm ơn đi đi."

Lời này Khúc Tang nói ra chính là nàng đã có thể buông xuống Phương Hàm, nàng sẽ không bao giờ hy vọng, cũng sẽ không chờ đợi nữa.

Tim Phương Hàm một trận đau thắt, nàng nhìn Khúc Tang, hốc mắt cũng đỏ lên: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với chị thế?"

"Nếu tôi biết có một ngày cô sẽ lại lần nữa ném vào người tôi một tờ giấy hẹn hủy thai, một vài tấm hình cô cùng Tiểu Vy thân mật trêи giường, tôi sẽ không bao giờ hy vọng nữa, sẽ không bao giờ chọn chờ đợi cô nữa."

"Sao?" Phương Hàm nhìn xuống bụng của Khúc Tang, run rẩy nói: "Chị... chị có thai rồi?"

Vậy là nàng lại có thêm một hài tử nữa rồi, ý nghĩ này khiến Phương Hàm vui vẻ vô cùng, nàng có thể nhân cơ hội này chăm sóc cho mẹ con Khúc Tang rồi.

Nhưng chuyện lại không suông sẻ như vậy, Phương Hàm nhìn thấy hận ý trong mắt Khúc Tang, trong lòng một trận run rẩy.

"Khúc Tang, chuyện giấy hủy thai gì đó, tôi không có..."

"Cô còn muốn thương hại tôi đến bao giờ?"

Tiếng nói của Khúc Tang day dứt, nghẹn ngào, đem tim của Phương Hàm bóp nghẹn.

"Tôi tin tưởng cô đến như vậy, cô lại đem đến cho tôi những gì đây?"

Khúc Tang thẳng tay đem tất cả những gì mà Trịnh Tiểu Vy đưa cho mình ném vào người Phương Hàm.

Phương Hàm cúi người xuống, nhìn thấy những tấm hình, tâm một trận rét lạnh: "Khúc Tang không như chị nghĩ đâu, tôi..."

"Cút."

"Khúc Tang..."

"Cút ra khỏi đây cho tôi!" Khúc Tang quát lên: "Tôi đã quá kiên nhẫn rồi, đừng làm phiền đến cuộc sống của mẹ con tôi nữa, cô cút đi, đến với cuộc sống của cô đi!"

"Khúc Tang, chị đừng như vậy, cuộc sống của tôi là có chị và Du nhi, con bé là con của chúng ta mà."

"Cô im đi!" Khúc Tang càng thêm giận dữ: "Du nhi là con của tôi! Con bé họ Khúc, nó không có bất kỳ quan hệ gì với cô cả, bây giờ cô cút ra khỏi đây cho tôi!"

Phương Hàm run lên, nàng nhìn qua, thấy Đăng Du đang núp sau bức tường, lòng liền quặn thắt.

"Du nhi, đến với mẹ đi con."

Đăng Du mím môi, nói: "Dì không phải mẹ của tôi, dì làm mẹ tôi khóc... tôi ghét dì..."

Tiếng nói non nớt của Đăng Du như nhát dao sắc bén cứa rách trái tim của Phương Hàm, nàng nhìn vợ mình đứng đó, con mình đứng đó, lại không cách nào đến gần được, khoảng cách xa đến mức nàng không thể nào chạm đến được.

Đăng Du rời khỏi chỗ nấp, đẩy mạnh Phương Hàm ra ngoài cửa, cao giọng: "Dì ra khỏi đây, đừng làm mẹ tôi khóc nữa, dì cút đi!"

Đôi tay nhỏ nhắn mềm yếu của Đăng Du lại như chùy sắt đánh vào người Phương Hàm, nàng tê liệt để bé đẩy ra ngoài, một tia sức lực cũng không còn nữa.

Không chỉ Khúc Tang hận nàng, ngay cả Đăng Du cũng hận nàng...

Vợ nàng, con nàng, chỉ trong một ngày đã quay lưng với nàng, hận nàng...

Tất cả là tội nghiệt nàng đã gây ra, nếu lúc trước nàng không khiến Khúc Tang tổn thương, thì vợ con nàng sẽ không bỏ nàng đi như vậy.

Khúc Tang yếu ớt nói: "Đi đi, đừng bao giờ đến đây nữa, coi như chúng ta đều là người xa lạ, những gì tôi nợ cô, tôi đều trả rồi, những gì cô nợ tôi, tôi cũng không còn sức lực để đòi lại nữa."

Lâm Vũ Hà nói lớn: "Du nhi đóng cửa lại đi con."

"Vâng."

Đăng Du nhấc tay béo đóng cửa lại, không thèm liếc đến Phương Hàm một cái.

Phương Hàm đứng ở bên ngoài, nhìn cánh cửa đóng lại, hai vai run lên, mưa rơi xuống ướt cả thân thể nàng.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Lẽ ra nàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Khúc Tang và Đăng Du, chưa kể đứa nhỏ trong bụng Khúc Tang nữa.

Một gia đình hoàn hảo đến như vậy, lại bị nàng làm tan vỡ, tất cả đều như là giấc mộng.

Nếu nàng trân trọng Khúc Tang hơn, có lẽ... nàng ấy sẽ không bao giờ không tin tưởng nàng...

Là nàng để lại một vết sẹo trong lòng nàng ấy, tất cả đều là lỗi của nàng.

Bên trong truyền đến tiếng nói của Lâm Vũ Hà: "Phương Hàm, cô nghĩ Khúc Tang sẽ hận cô sao? không đâu, cô ấy sẽ không hận cô, chỉ là từng ngày từng ngày cô ấy sẽ rời xa cô một chút, lãng quên cô một chút, ít quan tâm cô một chút, rồi sao đó cô ấy sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Cô ấy sẽ không còn yêu cô nữa, nhưng cũng sẽ không hận cô, mà chọn cách lãng quên, Khúc Tang chính là như vậy, cô không cần cô ấy, cô ấy cũng sẽ không ở phía sau cô nữa."

Hai vai Phương Hàm run lợi hại hơn nữa, nàng trượt lưng trêи cánh cửa, vùi đầu vào hai tay mình, mái tóc dài bết dính vào gương mặt.

"Em sai rồi... Khúc Tang... chị tha thứ cho em có được không..."

========================

Vừa mở cửa ra đã thấy có người ngồi đợi ở trong phòng khách, Trịnh Tiểu Vy đi ra xem thử, xác nhận mình không có nhầm phòng, mới tiến vào trong xem thử. Khi thấy người nọ, hai mắt Trịnh Tiểu Vy liền mở to, kinh ngạc không nói nên lời.

"Lâu rồi không gặp."

Phương Hàm đứng lên, liếc nhìn Trịnh Tiểu Vy: "Cô sống cũng không tệ nhỉ?"

"Hàm, chị về rồi sao không gọi em đến đón chứ?" Trịnh Tiểu Vy tiến đến ôm lấy cánh tay của Phương Hàm, thân thiết nói: "Chúng ta đi ăn nào, em muốn chúc mừng chị có được hợp đồng với Ngô gia."

"Buông ra!"

Tiếng nói của Phương Hàm đủ lạnh để kết băng, làm Trịnh Tiểu Vy cũng thấy khó thở, vội buông tay nàng ấy ra.

"Cô sống tốt như vậy, vì cái gì còn phá hoại gia đình của tôi? Cô có biết khó khăn lắm tôi mới có thể gần gũi con mình hay không? cô có biết tôi mất bao lâu để có thể ôm con mình hay không? sao cô có thể ích kỷ đến như vậy chứ? chúng ta kết thúc rồi, Trịnh Tiểu Vy!"

Trịnh Tiểu Vy mím môi, hai mắt đỏ bừng: "Kết thúc? Khi nào kết thúc chứ? đơn ly hôn tôi chưa gửi ra tòa thì chúng ta vẫn còn là vợ chồng! Mà chị bị điên sao? chị lúc trước từng nói yêu đại một người qua đường cũng sẽ không yêu Khúc Tang, bây giờ chị lại làm ra bộ dạng thâm tình này làm gì?"

"Phải, lúc trước tôi không yêu Khúc Tang, nhưng bây giờ chị ấy là cả mạng sống của tôi, chị ấy còn đang mang thai con của tôi nữa, cô đến bịa đặt những chuyện không có, cô có nghĩ đến chị ấy sẽ sảy thai hay không?"

"Chị muốn có con phải không?" Trịnh Tiểu Vy cao giọng: "Em có thể sinh con cho chị, chỉ cần chúng ta quay lại với nhau là được rồi!"

"Cô thôi đi!"

Phương Hàm quát lớn: "Chúng ta kết thúc rồi! tôi đã gửi đơn ly hôn ra tòa, chúng ta đường ai nấy đi, đừng nên can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa."

"Chị..."

"Cô cần tiền có đúng không?" Phương Hàm ném thẻ xuống bàn, nói: "Cầm lấy, sử dụng hết thì hủy thẻ, tôi sẽ không cho cô thêm khoản tiền nào nữa đâu."

Nói xong, Phương Hàm xoay người đi lướt qua Trịnh Tiểu Vy, lưu loát ra ngoài.

Trịnh Tiểu Vy cắn chặt răng, nhìn thẻ trêи bàn, cầm lên xem, số tiền này còn không đủ để nàng mua sắm trong một tháng nữa!