Chương 1

Dưới bụng truyền đến một đợt quặn đau dữ dội, Khúc Tang đặt vội đũa xuống bàn, nhanh chóng xoay người chạy vào nhà tắm.

Người bên ngoài vẫn ngồi yên, không một chút động đậy, tiếp tục dùng bữa trưa của mình, hoàn toàn xem Khúc Tang là người vô hình.

Không lâu sau Khúc Tang trở lại, yếu ớt nói: "Chị không làm phiền em chứ?"

"Phiền!"

Người kia đáp lại ngắn gọn, nhưng lại đủ tuyệt tình, khiến gương mặt vốn tái nhợt của Khúc Tang càng trở nên khó coi hơn.

Cũng không dám nói gì nữa, Khúc Tang xoay người ngồi xuống ghế, nhìn chén cơm trêи bàn rất lâu, cũng không còn tâm trạng động đũa.

"Mấy tháng rồi?"

"A?"

Khúc Tang mở to mắt, không tin được có ngày Phương Hàm lại hỏi về con của hai người, trong mắt không giấu nổi tia cao hứng.

"Được hai tháng rồi, Hàm à, em..."

"Hủy nó đi."

Giống như từ thiên đàn bị đẩy thẳng xuống địa ngục, trước mắt Khúc Tang tối xầm, hoàn toàn không tìm thấy một tia sáng ở phía trước.

Rốt cuộc nàng vừa nghe thấy cái gì vậy?

Phương Hàm--- người nàng yêu nhất, xem là cả mạng sống, dùng cả đời để bảo hộ lại nhẫn tâm nói rằng muốn nàng hủy cốt nhục của hai người đi!?

Đây là loại mẫu thân gì thế?

Tại sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Thấy Khúc Tang không nói gì, Phương Hàm xoay người đứng dậy, nói: "Tìm cách giải quyết đi, tôi không muốn thấy nó chào đời."

Lúc Phương Hàm vừa xoay người, vừa vặn nghe một tiếng "bịch" nho nhỏ, nàng hơi nhướn mày, quay đầu lại.

Khúc Tang đang quỳ trêи đất, đôi vai gầy run lên, nước mắt chảy xuống gương mặt hốc hác của nàng: "Làm ơn... Hàm... chị không muốn... nó là con của chúng ta mà... tại sao em lại không muốn con chúng ta chào đời chứ?"

"Tôi chưa từng muốn nó xuất hiện, chị có hiểu không?"

Phương Hàm cúi người xuống, siết lấy cằm của Khúc Tang, nâng mặt nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

"Khúc Tang, tôi hận đến mức muốn gϊếŧ chết chị và cả nó, tôi nói cho chị biết, dù Phương Hàm tôi đến nỗi phải tùy tiện chọn đại một người qua đường để yêu cũng sẽ không bao giờ yêu chị!"

"Hàm..."

"Đừng gọi tên tôi!"

Phương Hàm dùng sức hất ngã Khúc Tang, cũng không quan tâm Khúc Tang đang mang thai hơn hai tháng.

"Tôi đã nói không yêu chị, cũng là do chị cứ thích bám lấy tôi không buông, đứa nhỏ đó tôi không cần, tốt nhất là chị nên giải quyết nó đi, nếu không thì cút ngay ra khỏi nhà của tôi!"

"Hàm em đừng làm như vậy, chị thật sự muốn ở bên cạnh em." Khúc Tang níu vội lấy cánh tay của Phương Hàm, tiếng nấc nghẹn vang lên đầy chua xót: "Chị không cần em yêu chị, chỉ cần em cho chị sinh con của chúng ta ra, đã là rất tốt rồi, em có thể mang bất kỳ ai về nhà này cũng được, chị cầu xin em đấy."

"Chị thôi đi!"

Phương Hàm lần nữa hất tay Khúc Tang ra, giận dữ quát: "Tôi chán ghét thấy chị! tôi chán ghét nhìn thấy dáng vẻ cam chịu đó của chị! chị giả tạo đến mức tôi phát hận, nếu chị muốn sinh nó ra? được thôi, chị cút ra khỏi đây đi rồi sinh ra nó, tốt nhất là đừng nên quay về đây làm phiền tôi nữa!"

Nói rồi Phương Hàm xoay người bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của Khúc Tang, cũng không biết việc mình vừa làm như một nhát dao cứa rách trái tim của người yêu nàng bằng cả sinh mạng.

Khúc Tang cúi đầu xuống, nước mắt chạm vào sàn nhà vỡ tan, một tiếng nức nở cũng không dám thoát ra, cắn môi mình đến bật máu.

Tay chạm vào bụng mình, Khúc Tang gục ngã, ngay cả mẫu thân của nó cũng không chào đón sự ra đời của nó, người làm mẹ như nàng, làm sao có thể không đau lòng?

"Hài tử... tại sao con lại đến thế giới này... tại sao con không tìm đến một gia đình tốt hơn... tại sao con lại không được chào đón bằng vòng tay của mẫu thân con..."

Trái tim Khúc Tang như thắt lại, nàng đau đớn ôm bụng mình mà khóc, chưa bao giờ nàng hối hận gả cho Phương Hàm, chỉ là nỗi đau này quá lớn, mà nàng lại không cách nào chịu đựng nổi.

Run rẩy vịn cạnh bàn đứng dậy, Khúc Tang lảo đảo xoay người trở về phòng của mình.

Nói đây là một căn phòng cũng không đúng, nó chỉ là một cái kho nhỏ dùng để chứa những thứ đồ cũ kỹ bỏ đi, trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường với hai cái chân giường đã không còn vững vàng.

Ngồi xuống giường, chiếc giường cũ kỹ vang lên tiếng kẽo kẹt gai người, Khúc Tang hoàn toàn không quan tâm, nàng vươn tay lấy dưới gối ra một quyển sổ nhỏ.

Bên trong chỉ có vài ba tấm hình lúc nàng và Phương Hàm còn nhỏ, Phương Hàm so với nàng nhỏ hơn năm tuổi, ngày trước nàng ấy lúc nào cũng chạy theo nắm lấy góc váy của nàng, bắt nàng dẫn nàng ấy đi chơi cùng.Nhưng càng trưởng thành, Phương Hàm càng tỏ ra xa cách với nàng, xem nàng như kẻ phiền phức. Sau này Khúc Tang mới phát hiện ra, Phương Hàm đã yêu một người khác, là một omega cực kỳ xinh đẹp, so với nàng đẹp hơn, trẻ hơn và biết cách lấy lòng Phương Hàm hơn.Phương Hàm yêu cô gái đó hơn bất kỳ thứ gì trêи đời này, cũng vì lý do đó, Khúc Tang mới dần dần đánh mất đi hy vọng mong manh về một ngày Phương Hàm sẽ đối xử thật tốt với mẹ con nàng.

Bây giờ, chỉ cần nàng ấy không bảo nàng gϊếŧ chết đứa con của hai người, đã là một ân huệ rất lớn đối với Khúc Tang.

Sờ lên những bức ảnh đã hơi cũ, Khúc Tang vô thức mỉm cười, năm tháng đó, tại sao lại trôi qua nhanh đến như vậy chứ?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Khúc Tang chưa kịp trả lời, người bên ngoài đã tự ý đẩy cửa ra.

"Xuống, có người tìm cô kìa."

Khúc Tang nhận ra người đó, cô ta chỉ là một người hầu trong nhà này, nhưng có vẻ như Phương Hàm có chút thích cô ta. Cũng vì thế cô ta hoàn toàn không để Khúc Tang vào trong mắt, nhiều lúc còn xem nàng là người giúp việc mà sai bảo.

Nhưng Khúc Tang nửa điểm cũng không quan tâm, chỉ cần Phương Hàm thích ai, nàng sẵn sàng để nàng ấy ở bên người đó, chỉ cần nàng ấy vui vẻ, nàng cũng sẽ vui vẻ. Không phải nàng cao thượng, cũng không phải nàng không biết đau lòng, chỉ là cảm xúc của nàng đều bị Phương Hàm siết vỡ, chết lặng rồi.

Một tay đặt lên bụng, một tay chống xuống giường gắng gượng đứng dậy, Khúc Tang chậm chạp đi ra ngoài.

Cô ta cười lạnh một tiếng, sau đó mỉa mai nói: "Tang a, đúng là xui xẻo."

Nghe những lời độc địa này của cô ta, Khúc Tang cũng không nói gì, chầm chậm đi ra phòng khách, lúc đi xuống cầu thang vô cùng cẩn thận.

Lúc xuống đến phòng khách, bắt gặp bóng lưng quen thuộc, Khúc Tang hô khẽ một tiếng: "Vũ Hà."

Lâm Vũ Hà quay đầu lại, thấy Khúc Tang liền mỉm cười, đứng dậy đỡ nàng đi đến ghế ngồi xuống.

"Tiểu Tang, cậu đang mang thai, đi đứng cẩn thận một chút."

"Vũ Hà, cậu đến tìm mình có việc gì à?"

"Không có việc gì không tìm cậu được sao?"

Lâm Vũ Hà đặt tay lên bụng Khúc Tang, cười cười: "Xem xem, so với hôm qua lớn thêm một chút rồi, đứa nhỏ này có làm phiền cậu không?"

"A, không có." Khúc Tang yếu ớt cười, nói: "Vũ Hà, cậu ngày nào cũng đến thăm mẹ con mình, mình rất vui, chỉ là cậu không nên đến đây nhiều quá, người khác sẽ dị nghị đấy."

"Haiz, Tiểu Tang, cậu lại lo xa rồi, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ, mình cũng không quản nổi họ."

Khúc Tang cười gượng một tiếng, nhẹ nhàng lấy tay Lâm Vũ Hà đặt sang một bên.

Lâm Vũ Hà có chút xấu hổ, đặt nắm tay dưới môi ho một tiếng, sau đó cười cười nói tiếp: "Mình mua rất nhiều đồ, lại không biết con cậu là bé gái hay bé trai, cho nên..."

"Cho nên cậu lại tốn tiền mua đủ thứ đồ đúng không?"

"Hahahaha, chỉ có Tiểu Tang hiểu mình."

Khúc Tang thở dài một tiếng, nói khẽ: "Mình không cần đâu, cậu không nên mua nhiều như vậy, mình có thể tự lo cho con của mình."

"Tiểu Tang cậu không ổn chút nào có đúng không?" Lâm Vũ Hà sờ sờ gương mặt thiếu sức sống của Khúc Tang, đau lòng hỏi: "Có phải Phương Hàm lại đánh cậu?"

"Không có."

"Đừng chối, dấu tay còn đỏ ửng trêи mặt cậu kìa!"

"..."

"Tiểu Tang, tại sao cậu cứ thích ôm khổ vào người chứ? Phương Hàm có chỗ nào tốt chứ?"

Khúc Tang che miệng Lâm Vũ Hà lại, bất mãn trừng mắt: "Cậu đừng nói bậy, mình không khổ, và đối với mình Hàm chỗ nào cũng tốt cả, chỉ là em ấy có hơi bướng bỉnh một chút thôi."

"Cậu đừng cho là Phương Hàm còn nhỏ nữa, cô ta hai mươi lăm tuổi rồi, cô ta hiện tại chỉ muốn rời xa khỏi vòng tay bảo vệ của cậu thôi."

"Mặc kệ em ấy muốn đi đâu, mình vẫn sẽ bảo vệ em ấy đến cùng!"

Thấy được sự quyết tâm trong mắt Khúc Tang, Lâm Vũ Hà lại càng giận dữ: "Cậu điên rồi!"

Khúc Tang cúi đầu xuống, không nói gì cả, vẫn như trước giữ nguyên sự yên lặng.

Lâm Vũ Hà phát miệng mình có hơi lớn tiếng, đành dịu giọng xuống: "Tiểu Tang, mình xin lỗi."

"Không sao, mình không để tâm đâu."

"Tiểu Tang mình..."

Lâm Vũ Hà còn chưa nói dứt câu đã nghe thấy tiếng giày cao gót nện mạnh xuống sàn nhà, sau đó là tiếng cười lanh lảnh phát ra.

"Phương Hàm chị xem, chị vừa mới đi vắng một chút, cô ta đã dẫn nhân tình về nhà kìa!"

Khúc Tang nhìn thấy tia khinh miệt trong mắt Phương Hàm, vội vã đứng dậy, cố gắng biện minh: "Không có, Hàm, chị với Vũ Hà là trong sạch!"

"Tôi quan tâm sao?"

Phương Hàm nhấc nhấc môi: "Chị lẳиɠ ɭơ như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết? đêm nào cũng ở dưới thân tôi rêи rỉ, còn cố tỏ ra thanh cao làm gì? có khi đứa con trong bụng của chị chính là con của cô ta cũng không chừng."

"Hàm, chị..."

Phương Hàm nhấc chân lướt qua Khúc Tang, cố tình đυ.ng mạnh vai mình vào vai nàng.

Khúc Tang lảo đảo lùi về sau, va cả người vào cạnh bàn, theo bản năng đưa tay ôm bụng mình, mím chặt môi, đem tiếng rêи rỉ đau đớn nuốt xuống cổ họng.

"Tiểu Tang, cậu không sao đó chứ?"

"Không sao..."

Khúc Tang né tranh sự thân thiết của Lâm Vũ Hà, yếu ớt nói: "Cậu cũng nên về nhà đi, đừng nên ở đây nữa, sẽ không tốt cho cậu đâu."

"Mình mặc kệ, cậu đang mệt mỏi như vậy, sao mình có thể bỏ cậu lại được chứ?"

"Mình đã nói đừng quan tâm đến mình nữa mà!"

Khúc Tang nói như hét lên, hai vai run rẩy, cố kiềm nén tiếng nức nở thoát ra ngoài.

Lâm Vũ Hà nhìn nàng thật lâu, trong mắt đều là tang thương, nhưng nửa câu oán trách cũng không có, chỉ đơn giản là nhìn Khúc Tang như thế.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vũ Hà, Khúc Tang cũng xót xa, nàng cúi thấp đầu xuống, nàng không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập bi thương của nàng ấy, tất cả đều do nàng không tốt.

"Mình về cũng được, nhưng cậu nên chú ý ăn uống..."

Lâm Vũ Hà nhìn Khúc Tang một lượt, đau đớn nói: "Cậu gầy đi quá, muốn sinh đứa nhỏ khỏe mạnh, cậu nên ăn nhiều một chút."

"Mình biết rồi, cảm ơn."

Lâm Vũ Hà để lại những túi đồ mình vừa mới mua, sau đó chậm chạp xoay người, nhưng đi được vài bước lại quay lại nhìn Khúc Tang một cái.

Khúc Tang yếu ớt tránh né ánh nhìn đầy tình cảm của Lâm Vũ Hà, nàng không dám đối mặt và cũng không xứng đáng với tình yêu cao thượng mà Lâm Vũ Hà dành cho mình.

Lâm Vũ Hà nhìn Khúc Tang một lúc rồi mới luyến tiếc xoay người đi.