Chương 6

Chương 6:

Chương 6:

Thứ bảy, thời tiết rất tốt.

8 giờ sáng Đan Đan đi từ trong nhà ra, địa điểm học bù cách nhà hơi xa, cô đợi ở trạm xe buýt một hồi, thuận lợi lên xe.

Đan Đan thích ngồi trên xe buýt chỗ cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn xuyên qua tấm kính thấy cảnh vật lùi nhanh về phía sau.

Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại rồi ngủ.

Tối hôm qua làm bài tập đến 1 giờ sáng, thật mệt mỏi, thêm một phần nỗ lực là thêm một phần thu hoạch, cô không muốn lấy tương lai của mình ra đùa giỡn, cô muốn nắm lấy cuộc sống của chính mình.

Con chim ngu ngốc luôn muốn bay trước.

Cô không giống Tống Thành và Hứa Lương Châu có thiên phú trời ban, dễ như trở bàn tay là có thể thi đạt điểm cao.

Các bạn học bù giống Đan Đan không nhiều lắm, đại khái cũng chỉ có bốn năm người, đều đã quen biết nhau từ trước.

Đan Đan học bù môn tiếng Anh, phát âm của cô không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa mỗi lần thực hành giao lưu bằng tiếng Anh, cô luôn nói lắp bắp, theo lý thuyết, con gái học tiếng Anh sẽ khá hơn, nhưng cô không những không phát âm được, mà ngay cả ngữ pháp cũng học không giỏi.

Đan Đan biết, cô rất ngốc, bỏ nhiều sức lực hơn nữa cũng không khá hơn là bao.

Giáo viên dạy bọn họ đợt này đã có thâm niên nên khá nghiêm khắc, Đan Đan nghe nói con trai bà năm trước thi đậu ngôi trường tốt nhất ở miền Bắc, còn là học viện tốt nhất.

Đan Đan mới vừa ngồi xuống, một bạn nam đeo kính đã cầm vở đến ngồi gần cô, hắn khá thẹn thùng, "Này, Đan Đan.. Hôm nay luyện nói cậu có thể chung.. tổ với tớ không?"

Để nói ra những lời này hắn đã phải lấy rất nhiều dũng khí.

Đan Đan cười nói: "Được thôi."

Mặt hắn đỏ hồng, nghe giọng cũng thấy vui vẻ, "Cảm ơn cậu."

Lần luyện tập này là cảm nhận sau khi xem xong về một bộ phim điện ảnh tên là "Tim đập thình thịch".

Đan Đan chống cằm, ánh mắt mông lung, vừa thấy đã biết là thất thần.

Bộ điện ảnh này cô và Hứa Lương Châu đã từng cùng nhau xem, bỏ qua những chiều sâu mà đạo diễn muốn biểu đạt, Đan Đan càng tò mò về chuyện nhất kiến chung tình.

Cô nhớ rõ, bản thân mình đã hỏi Hứa Lương Châu, thật sự tin rằng có chuyện nhất kiến chung tình sao? Tựa như trên phim vậy.

Lúc ấy Hứa Lương Châu ôm cô, ánh mắt bướng bỉnh quen thuộc, hắn cười nói: "Anh tin, bởi vì anh đối với em là nhất kiến chung tình."

Nhưng mà Đan Đan không tin.

Mãi cho đến bây giờ cô vẫn không tin.

Cho nên cô mới không hiểu tại sao kiếp này Hứa Lương Châu vẫn dây dưa với cô như cũ.

Có thể nhất kiến chung tình một lần, là có thể nhất kiến chung tình lần thứ hai.

Dù trốn thế nào, cũng không thể thoát được.

Đan Đan vẫn luôn cho rằng Hứa Lương Châu sở dĩ thích cô, là bởi vì năm đó cô không tránh hắn, ngược lại coi hắn là bạn tốt.

Mỗi sáng sớm, Hứa Lương Châu sẽ ở trước cửa nhà chờ cô, sau đó hai người cùng nhau đi học.

Thời điểm học cuối cấp, Hứa Lương Châu mỗi ngày đều thấy chán, khi lên cầu thang thấy một cậu con trai mặc đồ màu đỏ, hắn vô cớ mang theo Tống Thành, chạy đến lớp người nọ đánh nhau một trận, còn đặc biệt hăm dọa: "Về sau không được mặc màu đỏ."

Xấu muốn chết.

Nào biết đâu rằng người nọ lúc tan học đã dẫn một đám người chặn trước cửa phòng học.

Hứa Lương Châu cầm cặp sách cô, cười tủm tỉm: "Đan Đan, tôi có chuyện phải nói với cậu."

Đan Đan trong lòng thầm kêu không xong rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Hứa Lương Châu bắt lấy cổ tay cô kéo cô chạy ra cửa sau phòng học.

Phía sau là một đám người đuổi theo.

Làm cô sợ tái mặt.

Hai người trốn ở tiệm trà sữa trước trường học thật lâu, đến khi trời tối mới đi ra.

Vậy nên mới nói, Hứa Lương Châu là người có thể co có thể duỗi, mặt mũi không quan trọng.

Hắn là đồ chết cũng không biết xấu hổ, cái gì cũng có thể nói ra.

Từ tiệm trà sữa đi ra, Hứa Lương Châu cười cười, thấp giọng mắng, "Đám oắt con chết tiệt."

Sau đó cúi đầu ôm bả vai cô, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ khó chịu, "Vẫn là Đan Đan nhà ta tốt nhất."

Đan Đan lúc ấy còn từng câu từng chữ, nghiêm túc giải thích, "Tôi không phải ở nhà cậu."

"Sớm hay muộn cũng phải." Hắn siết chặt vai cô.

* * *

Hai tiết học nhanh chóng kết thúc, Đan Đan biểu hiện không được tốt lắm.

Giáo viên tiếng Anh giữ cô lại, lời nói thấm thía, "Em học ở chỗ cô lâu như vậy, tại sao ngữ pháp vẫn dốt đặc cán mai như thế? Sau này thi đại học thì phải làm sao?"

Đan Đan nắm chặt tay, thật khẩn trương, "Em cũng không biết nên làm gì."

"Thôi, trở về học thêm nhiều từ vào."

Đan Đan gật đầu, "Cảm ơn cô."

Tới gần giữa trưa, Đan Đan tính đi tìm một chỗ ăn cơm, sau khi giáo viên đi, bạn nam lúc nãy tiến lên, vò đầu bứt tai, "Đan Đan, tớ muốn mời cậu ăn cơm trưa."

Đan Đan "Hả" một tiếng rồi cự tuyệt, "Không cần."

Nam sinh vẫn không từ bỏ, tiếp tục nói: "Tớ.. Giữa trưa một mình đi ăn cơm, cảm giác quá quạnh quẽ, coi như tớ cảm ơn cậu hôm nay đồng ý chung tổ với tớ đi."

Đan Đan suy nghĩ một chút, nhìn hắn ngại đỏ bừng mặt, cũng ngại từ chối, "Vậy được rồi."

Hứa Lương Châu đứng ở dưới tàng cây, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nhưng không bật lửa.

Tống Thành từ quán bán lẻ cách đó không xa chạy tới, trong tay cầm bật lửa mới mua.

Tống Thành rất ít khi hút thuốc, ở nhà hắn luôn ngoan ngoãn, không dám lỗ mãng trước mặt cha mẹ, mắt ba hắn vừa trừng, hắn liền hãi.

Tống Thành tự châm thuốc xong, mới đưa bật lửa cho Hứa Lương Châu.

Hai người hút loại thuốc cực kỳ bình thường Marlboro.

Lúc này bộ dạng bọn họ có chút nào giống học sinh cơ chứ? Nhưng cũng không có vẻ lưu manh đầu đường xó chợ, hút điếu thuốc còn lộ vẻ cao sang.

"Lát chúng ta đi hát đi?" Tống Thành hỏi.

Hứa Lương Châu đạp hắn một cước, hỏi lại: "Đầu óc mày có phải bị nước vào hay không?"

Tống Thành nhỏ giọng "Hứ" một tiếng, "Giời ạ, mày vẫn không thú vị như vậy.."

Không thích náo nhiệt, không đi ktv, cũng chưa bao giờ đi quán bar tɧác ɭoạи.

Không hề giống thời kỳ thiếu niên theo trào lưu Smart.

"Vẫn là đánh bóng rổ sao?"

Hứa Lương Châu dập thuốc, "Được, đi thôi."

"Tao hẹn mấy huynh đệ chơi cùng mày, vừa hay để tụi mày có thể quen biết nhau, mấy thằng này đều rất nghĩa khí." Tống Thành đắc ý nói.

Hứa Lương Châu không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: "Tốt thôi, về sau đánh lộn cũng có người giúp."

"Một câu thôi!"

Các thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo, dường như mang theo ánh sáng.

Đó là ma lực của tuổi trẻ.

Hứa Lương Châu dừng bước chân, ánh mắt hắn nhìn góc bên phải cửa kính, từ góc độ này khiến cho hắn có thể xem rành mạch.

Đứa con gái ngày hôm qua còn ghét bỏ hắn, hiện tại ngồi ở trong KFC, cùng một người con trai khác.. Cùng nhau ăn cơm, khóe miệng cô còn mang theo nụ cười xinh xẻo, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Hứa Lương Châu giờ phút này ánh mắt lạnh đến tận xương tủy, phóng vèo vèo như mũi tên băng.

Thật chướng mắt.

Cô cười thật chướng mắt.

Người con trai ngồi đối diện càng thêm chướng mắt.

Thật đáng ghét.

Muốn nhốt cô lại.

"Làm sao vậy? Tự dưng dừng lại, thiếu chút nữa tao đυ.ng phải mày rồi."

Hứa Lương Châu thu hồi tầm mắt, nhìn không ra cảm xúc, "Không có gì, đi chơi bóng thôi."

Mấy người hẹn ở trung tâm thể dục thể thao.

Dụng cụ và các hạng mục vận động là nhiều nhất tốt nhất.

Tống Thành cảm thấy Hứa Lương Châu tâm trạng không tốt lắm, hôm nay chơi bóng giống như điên, không biết mệt mỏi. Thiếu chút nữa làm hắn mệt chết.

Hơn nữa, cả buổi trời đều không cười.

Xong một ván, Tống Thành nằm xoài trên mặt đất, đến nước cũng không có sức uống, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Hứa Lương Châu, mở miệng nói: "Ai da, tao phải làm mày mệt chết."

Hắn liếc mắt nhìn, dằn từng chữ, "Chờ mày có tiền đồ."

"Đợi đó, chờ tao nghỉ ngơi xong, chúng ta lại tiếp tục."

"Ai muốn tiếp tục với mày, tao đi về."

"Đừng, khó khăn lắm mới tới cuối tuần, mày về làm gì? Cùng ông nội nói lý tưởng đời người? Hứa ca ca à, mày tha cho mình đi." Tống Thành từ trên mặt đất nhảy lên, chắn đường không cho hắn đi.

Đồng thời, di động trong túi quần Tống Thành vang lên.

Hắn thuận tay lấy ra, là Tây Tử gọi.

"Cậu nói cái gì? Mẹ nó, cậu nói đùa phải không? Tây Tử, cậu nói cho rõ ràng, tôi là người lang thang không kềm chế được, cậu kêu tôi.. kêu tôi làm chân chạy vặt cho cậu, mắt cậu có bị gì không."

"Được được được, tôi sẽ giúp cậu."

Tống Thành tắt di động, lẩm bẩm vài câu.

Hứa Lương Châu nhướng mày, "Xảy ra chuyện gì?"

"Cũng không có việc gì, Tây Tử kêu tao đến chỗ Đan Đan lấy giúp cô ấy cái chìa khóa."

"Đan Đan?"

"Là cô gái ngày hôm qua bị mày bắt nạt, mày quên rồi sao?" Tống Thành cho rằng hắn không nhớ rõ.

Hứa Lương Châu làm bộ làm tịch, "À, nhớ rồi."

"Thôi, mày về đi, tao đi Dục Quán ở lầu hai chờ cô ấy."

Hứa Lương Châu mím môi, đi đằng trước, "Đi cùng đi."

Tống Thành nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.

Dù trong phòng luyện múa có rất nhiều con gái, nhưng Hứa Lương Châu liếc mắt một cái đã phát hiện ra Đan Đan.

Vóc dáng nhỏ nhắn, tối hôm qua hắn mơ thấy làm cô ấy đến ngất đi.

Thời điểm cô khiêu vũ cực kỳ chuyên chú, tư thái tuyệt đẹp, toàn bộ tóc đều được buộc lên, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt nhỏ cũng lộ ra, đôi mắt to tròn.

Thật mẹ nó đẹp, hắn nghĩ.

Tống Thành duỗi dài cổ nhìn vào bên trong, Hứa Lương Châu lấy di động ra vừa vặn chặn tầm mắt hắn.

Không cho xem.

"Chìa khóa tao giúp mày lấy, mày xuống sân bóng rổ phía dưới chơi đi."

Tống Thành không ngốc, cũng nhìn ra manh mối, "Không phiền đến mày, tao tự làm được."

"Mày có lăn đi không?"

"Lợi hại, tao lăn, không làm chướng mắt mày là được chứ gì?" Tống Thành tỏ vẻ cái gì cũng hiểu.

Ai da, cải trắng bị heo nhớ thương.

"Cút nhanh."

Hứa Lương Châu dựa vào cạnh cửa nhìn thật lâu, miệng cười thâm trầm, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng kia.

Qua hồi lâu, mọi người lục tục từ trong phòng đi ra.

Những đứa con gái kết bè kết đội khi đi ngang qua hắn, còn trộm nhìn hai cái.

Lớn lên cũng thật đẹp, không biết đang đợi ai.

Đan Đan vĩnh viễn là người cuối cùng đi ra, cô làm việc luôn không hoảng không vội.

Hứa Lương Châu đi vào, đóng cửa, ánh mắt đảo quanh trên người cô.

Hắn sờ sờ cằm, bỗng nhiên nói, "Xem ra cậu rất vui vẻ?"

Đan Đan quay đầu lại, lui hai bước, cảnh giác nói: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Hứa Lương Châu tươi cười, "Đây là nhà cậu mở sao? Sao tôi không thể tới? Thật là bá đạo đó tiểu tỷ tỷ." Lại bỏ thêm câu, "Tôi tới ngắm cậu, cậu ép chân thật đẹp."

Hai chân thẳng tắp nhỏ bé yếu ớt, làm người ta có ham muốn tách ra.

Hắn chợt nhớ tới hình ảnh lúc giữa trưa, cười một cái nói, "Tôi thấy hôm nay cậu ăn cơm rất vui vẻ, đúng không?"

Hắn buông tay, ngữ khí trở nên bất đắc dĩ, "Tại sao đến lượt tôi lại không cười? Cậu như vậy tôi rất khổ sở."