Chương 24:
Đan Đan thật sự nghi vấn có phải Hứa Lương Châu đã xem qua bài thi trước không, bởi vì đề của hắn thật sự là quá chuẩn.
Sau khi thi xong bốn môn, toán học ngược lại là nhẹ nhàng nhất.
5 giờ chiều, thời điểm thi tiếng Anh xong, mọi người trên mặt đều là thần sắc nhẹ nhàng, dù đây không phải là lần đầu Đan Đan thi đại học, nhưng cảm giác thành tựu một chút đều không ít.
Cô vì một năm này mà phấn đấu, bất cứ lúc nào nói đến cũng tràn đầy tự hào.
Nhân sinh của cô, có lẽ mới vừa bắt đầu.
Tây Tử bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô, trên mặt là nụ cười sung sướиɠ, duỗi eo, "Cuối cùng được giải phóng."
Đan Đan cũng cười, "Còn phải chờ hai tuần, sau khi có thành tích mới xem như thật sự giải phóng."
Tây Tử vỗ vỗ vai cô, "An tâm đi, trời sẽ không bạc đãi kẻ cần cù, không sợ."
"Ừ, tôi cũng cảm thấy thế."
Một phần nỗ lực, một phần thu hoạch, lời nói tuy cũ kỹ, nhưng lại là lời nói thật.
Hai người đi đến văn phòng lấy sách vở, một đường lắc lư đi trên con đường đầy cây xanh, ánh nắng vàng chiếu vào khuôn mặt trẻ của các thiếu niên thiếu nữ, tinh thần phấn chấn bồng bột.
Tây Tử vì còn muốn đến nhà Tống Thành một chuyến, vì thế liền cùng Đan Đan tiện đường, cô hỏi: "Đan Đan, được nghỉ thì cậu làm cái gì?"
Nghỉ ba tháng, cũng đủ dài.
Nhưng cũng là thứ cầu không được.
Đan Đan nghiêm túc tự hỏi một phen, "Không biết, nhưng tôi không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi."
Trước giờ cô ở "Trong nhà" đủ lâu rồi, ba tháng này cô cũng muốn rèn luyện chính mình, kinh nghiệm và thực tiễn của cô đều quá ít.
Tây Tử gật đầu, "Đúng vậy, ở nhà nhiều quá nhàm chán, tôi định đến phòng vẽ tranh làm trợ lý cho họa sĩ."
Đan Đan dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tây Tử, hâm mộ cô cũng kính nể cô, "Cậu thật là lợi hại."
Thành tích năng khiếu của Tây Tử trước đây đã được trường Ương Mỹ dự tuyển chọn, chỉ cần đủ điểm văn hóa, là có thể vào, phải biết rằng trường Ương Mỹ là chuyên ngành nghệ thuật thứ nhất cả nước.
Tây Tử thật khiêm tốn, từ trước đến nay không dám để mình bành trướng, học nghệ thuật thì phải biết tĩnh tâm, "Cũng không có gì, kỳ thật về sau tôi muốn làm tác giả truyện tranh, chuyên môn vẽ một ít mẫu truyện nhỏ thú vị ấm áp."
"Cậu nhất định có thể."
Tây Tử cười, sửa lại đầu tóc bị gió thổi loạn, "Hy vọng là thế, những lời này tôi còn chưa cùng người trong nhà nói, bọn họ hy vọng tôi trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhưng tôi nghĩ cha mẹ sẽ duy trì ý nguyện của tôi."
Cha mẹ cô làm kinh thương, gia đình điều kiện rất tốt, nhưng cha mẹ cũng chưa bao giờ bắt cô học tập liên quan đến kinh doanh, theo nguyên tắc cô vui vẻ là tốt rồi.
Tây Tử vốn không phải nhị thế tổ, sẽ không ỷ vào điều kiện trong nhà mà sa đọa, thứ gì cũng muốn tự mình làm, cha mẹ không giúp được cô cả đời.
"Nếu cậu trở thành tác giả truyện tranh, ba mẹ cậu cũng nhất định vui vẻ." Đan Đan thiệt tình nói.
Tây Tử khoác lấy khuỷu tay cô, cười sáng ngời, cô hỏi: "Vậy còn cậu? Cậu không có tính toán gì sao? Cậu có thể đi dạy học cho trẻ em."
Cô và Đan Đan cùng nhau học, chẳng qua.. Cô thật là nửa điểm hứng thú cũng không có.
Đan Đan thở dài, "Tôi vẫn là cái gà mờ, bất quá tôi định sẽ đi làm nhân viên thu ngân."
"Rất mệt."
"Tôi tin tưởng tôi có thể." Thời điểm Đan Đan nói chuyện mặt mày nhu hòa.
Kỳ thật cô muốn đi dạy trẻ em, đời trước làm giáo viên được mấy tháng, cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại khẳng định không được, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, sẽ không có phụ huynh nào dám để cho cô dạy.
Tây Tử trượng nghĩa nói: "Đến lúc đó tôi đi chỗ cậu công tác cổ vũ cho cậu!"
Đan Đan đáp tốt.
Hai người đến cửa nhà Đan Đan liền tách ra, Đan Đan tâm tình sung sướиɠ vào nhà.
Chỉ là không khí trong nhà lại không đúng lắm.
Đan ba đứng ở cạnh cửa, dưới chân ông ấy là 2 cáu vali đựng quần áo, Đan mẹ ngồi trên sô pha, tóc rối tung, mắt hồng hồng, hẳn là vừa mới đã khóc.
"Mẹ, sao vậy?" Đan Đan không xem Đan ba, hiện tại trong lòng cô chỉ có mỗi mẹ.
Đan mẹ không hé răng, nhưng Đan ba nói chuyện.
Ông ấy nói: "Ba đi đây."
Những lời này Đan Đan cùng Đan mẹ đều rõ ràng, Đan mẹ không giữ lại.
Đan Đan tiến lên giữ chặt tay Đan ba, ngữ khí đáng thương vô cùng, mắt rưng rưng nhìn Đan ba, cô hỏi: "Ba, ba không cần chúng ta nữa sao?"
Đan ba gian nan gỡ tay cô ra, vỗ vỗ đầu cô, xách theo vali, nói thấm thía, "Ở lại khuyên nhủ mẹ con đi."
Hắn đã không còn trẻ, gặp lại người yêu lúc trẻ, cũng là người phụ nữ hắn duy nhất từng yêu, thật sự không muốn từ bỏ, cuộc hôn nhân này duy trì vô cùng gian nan.
Hắn biết mình thật có lỗi bà ấy, nhưng không có biện pháp.
Nhân sinh chỉ có một lần.
Đan Đan khóe mắt dần ướŧ áŧ, tay lại không tự giác nắm lấy góc áo Đan ba, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy tiếng Đan mẹ quát khẽ, "con để hắn đi!"
Đan Đan run lên, buông lỏng tay ra.
Đan ba kéo cửa, rời đi cũng không quay đầu lại.
Hai người vừa kí giấy thỏa thuận ly hôn, sổ tiết kiệm và nhà ở đều để lại cho hai mẹ con, nhiều hơn hắn cấp không được.
Đan Đan từ nhỏ đã sợ Đan ba, hắn ít khi nói cười, thời điểm mình phạm sai lầm cũng sẽ hung ác, buộc mình học tập đọc sách, trong trí nhớ sâu nhất chính khi cô còn nhỏ tuổi, có lần phát giận hất đổ canh nóng Đan mẹ đưa qua, tay Đan mẹ tay lập tức bị bỏng đỏ lên, cô chạy đến phòng mình, trở tay khóa cửa phòng lại.
Đó là lần duy nhất Đan ba đánh cô, hắn một chân liền đạp cửa phòng lủng một lỗ to, cô sợ trốn ở trên giường, Đan ba khi tiến vào, trong tay cầm dây mây, buộc cô xin lỗi mẹ.
Lúc ấy cô cảm thấy ba cô thật đáng ghét.
Nhưng hiện tại Đan ba thật sự phải rời khỏi, trừ bỏ luyến tiếc, cũng không còn gì khác.
Dù sao cũng là ba cô.
Từ nhỏ bảo hộ cô trưởng thành.
Đan mẹ bụm mặt, khóc nức nở một trận, mới ngẩng đầu lên, bà nhìn Đan Đan, vành mắt phiếm hồng, yết hầu nức nở nói: "Đan Đan, về sau cũng chỉ còn hai chúng ta."
Sống nương tựa lẫn nhau.
Đan Đan chịu đựng nước mắt, ôm bà, "Mẹ, mẹ còn có con."
Đời trước tiếc nuối không bao giờ sẽ phát sinh, cô sẽ không lại để mẹ bơ vơ không nơi nương tựa.
Đan mẹ hôm nay ngủ rất sớm, khổ sở và bi thương thổi quét đến, tuổi trung niên mất đi hôn nhân cùng tình yêu, đả kích thật sự không nhỏ, cứ việc bà là phần tử tri thức cao cấp, đối mặt chuyện như vậy cũng không thể hoàn toàn khuyên bản thân mình.
Hứa Lương Châu thi xong liền đi bộ đến chỗ Đan Đan thi, không có việc gì chỉ là muốn gặp cô.
Chủ yếu hắn muốn đến trước mặt cô khoe khoang một phen, những đề toán mà hắn cho là chuẩn không cần phải chỉnh.
Nhưng khi hắn đến, Đan Đan đã cùng Tây Tử trên đường về nhà.
Hứa Lương Châu cũng từ bỏ, leo lên xe đi về.
Hắn đến phòng cha hắn ở lầu hai, thừa dịp cha hắn còn chưa về thủ đô, định cùng ông ấy thương lượng một sự kiện, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ bé.
Hứa ba không chút nào nhìn ra đã hơn 40, lạnh nhạt không có biểu tình, hàng năm ở địa vị cao, mang theo khí tràng như sinh ra đã có sẵn.
Hứa Lương Châu gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp, "Vào đi."
Thấy hắn, ngước mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: "Thi thế nào?"
Hứa Lương Châu không sao cả gật gật đầu, "Cũng được."
"Ừ."
Thành tích con trai từ trước đến nay không cần ông nhọc lòng, ông cũng chỉ có một thứ đó làm hắn bớt lo.
Ông đứng luyện chữ, thấy hắn giống cái cọc gỗ đứng trước mặt, buông bút lông, "Còn có việc gì?"
Hứa Lương Châu thu liễm cảm xúc, nhìn chằm chằm ông, nghiêm trang nói: "Ba, con muốn học y."
Hứa ba đầu tiên là sửng sốt, hoàn toàn nghĩ là lời nói vui đùa, "Học y để tự cứu? Không tồi, thân là cha con, ta thật may mắn con có tính toán như vậy."
Hứa Lương Châu nhíu mày, "Ba, con nghiêm túc, không cùng người nói giỡn, con muốn học y."
"Về sau làm bác sĩ?"
"Đúng vậy."
Hứa ba ước lượng thanh mực trong tay, ném lên người hắn, gằn từng chữ lạnh lùng, sắc bén lạnh băng. "Ta thấy c9n bị bệnh không nhẹ."
Hứa Lương Châu thân thủ mạnh mẽ tránh thoát tai vạ gió bay, liền biết ba hắn sẽ có phản ứng này, nhưng hắn cũng không định thỏa hiệp, hắn so với ai khác đều cố chấp, "Ba, con và người giống nhau, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."
"Lão tử cùng ngươi không giống nhau."
Hứa Lương Châu cười cười, "Ba, người đừng động tay chân với con."
Hứa ba híp mắt nhìn hắn, không thể đem lời nói của hắn thành vui đùa, "Ta thật sự không thấy con còn có thể cứu chữa."
Hắn nhún nhún vai, "Ai biết được."
Hứa phụ từng câu từng chữ, "Ta sẽ không đồng ý." Hắn tiếp tục nói: "Con phải học gì ta cho rằng con đã sớm buêts rõ, trước đó, con cũng không có dị nghị."
"Hiện giờ có."
"Hiện giờ đã chậm."
Hứa Lương Châu đi đến phía trước hai bước, mắt lạnh, "Không muộn, chỉ cần người đồng ý liền không muộn, con không nghĩ chọc phiền toái cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể đồng ý."
Đây không phải cuộc nói chuyện vui vẻ gì, tính cách Hứa Lương Châu là mẹ hắn nuông chiều mà thành, tùy tính, tôn trọng tự do, làm gì cũng là nhất thời nảy lòng tham, quan trọng nhất chính là hắn cực kỳ ngoan cố, tuy là hứa ba sống nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua người ngoan cố như con trai hắn.
Hứa ba hiểu biết con của hắn, là người kế thừa y bát tuyệt vời, học y thật sự đáng tiếc, nhưng hắn không bức được Hứa Lương Châu.
Vì thế hắn đưa ra một cái biện pháp trung hòa, hắn nói: "C9n muốn học cũng không phải không thể." Hắn dừng một chút, "Học song ngành, y học và luật chính trị, không thương lượng nữa."
Hứa Lương Châu nhướn mày, đại khái có thể dự kiến tương lai đại học vất vả.
"Có thể."
Ngày đầu tiên kỳ nghỉ, Hứa Lương Châu đi nhuộm lại đầu tóc.
Hắn mang kính râm ra cửa, kính đen lại to che khuất hai tròng mắt, xuyên qua hẻm nhỏ, sắp đến cửa hiệu cắt tóc, dư quang chợt lóe, thấy một cô nàng đang ở trong quán nhỏ lau nước mắt.
Hứa Lương Châu bước chân liền bất động, đi vòng trở về, hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Đan Đan, còn dọa cô hết hồn.
Hắn hỏi: "Cậu khóc cái gì?"
Đan Đan không nghĩ sẽ gặp được hắn, bản thân còn vì chuyện của ba mẹ mà khổ sở, ở nhà không thể rớt nước mắt, làm Đan mẹ nghe thấy được, Đan mẹ càng khổ sở.
Cô còn nấc lên, nhìn hắn mang kính râm bản to, không khỏi tò mò, "Lại không có nắng, cậu mang kính râm làm gì.."
Hứa Lương Châu mất tự nhiên, "Vì đẹp."
Đan Đan không phản ứng hắn, vỗ ngực, muốn ngừng tiếng nấc.
Tiếng cô khụt khịt, làm cho lòng hắn khó chịu, hắn khẽ cắn môi, lấy kính râm xuống, khóe mắt hắn có một vùng tím đen.
Đây là tối hôm qua hắn quá khoe khoang, chính mình tự tung vào khung cửa, bị bầm tím.
Xấu muốn chết.
Vốn dĩ không muốn cô thấy.
"Tới tới tới, cười một cái."
Tác giả có lời muốn nói: Quá độ một chút.
Viết hoa tuyệt vọng..
Bọn họ đều tốt nghiệp nha~
Ngày mai gặp.
Thời gian có chương mới.. Tùy ý đi.
Gửi từ điện thoại thông minh Samsung Galaxy của tôi.
* * * Tin nhắn gốc --------
Từ: Giang Phan <[email protected] >
Ngày: 10/10/2020 18: 29 (GMT+07: 00)
Đến: Lê à <[email protected] >
Chủ đề: Chương 24:
Đan Đan thật sự nghi vấn có phải Hứa Lương Châu đã xem qua bài thi trước không, bởi vì đề của hắn thật sự là quá chuẩn.
Sau khi thi xong bốn môn, toán học ngược lại là nhẹ nhàng nhất.
5 giờ chiều, thời điểm thi tiếng Anh xong, mọi người trên mặt đều là thần sắc nhẹ nhàng, dù đây không phải là lần đầu Đan Đan thi đại học, nhưng cảm giác thành tựu một chút đều không ít.
Cô vì một năm này mà phấn đấu, bất cứ lúc nào nói đến cũng tràn đầy tự hào.
Nhân sinh của cô, có lẽ mới vừa bắt đầu.
Tây Tử bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô, trên mặt là nụ cười sung sướиɠ, duỗi eo, "Cuối cùng được giải phóng."
Đan Đan cũng cười, "Còn phải chờ hai tuần, sau khi có thành tích mới xem như thật sự giải phóng."
Tây Tử vỗ vỗ vai cô, "An tâm đi, trời sẽ không bạc đãi kẻ cần cù, không sợ."
"Ừ, ta cũng cảm thấy thế."
Một phần nỗ lực, một phần thu hoạch, lời nói tuy cũ kỹ, nhưng lại là lời nói thật.
Hai người kết bạn đi đến văn phòng lấy sách vở, một đường lắc lư đi trên con đường đầy cây xanh, ánh nắng vàng chiếu vào khuôn mặt trẻ của các thiếu niên thiếu nữ, tinh thần phấn chấn bồng bột.
Tây Tử vì còn muốn đến nhà Tống Thành một chuyến, vì thế liền cùng Đan Đan tiện đường, cô hỏi: "Đan Đan, được nghỉ thì ngươi làm cái gì?"
Nghỉ ba tháng, cũng đủ dài.
Nhưng cũng là thứ cầu không được.
Đan Đan nghiêm túc tự hỏi một phen, "Không biết, nhưng ta không muốn ở nhà ăn không ngồi rồi."
Trước giờ cô ở "Trong nhà" đủ lâu rồi, ba tháng này cô cũng muốn rèn luyện chính mình, kinh nghiệm và thực tiễn của cô đều quá ít.
Tây Tử gật đầu, "Đúng vậy, ở nhà nhiều quá nhàm chán, ta định đến phòng vẽ tranh làm trợ lý cho họa sĩ."
Đan Đan dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tây Tử, hâm mộ cô cũng kính nể cô, "Ngươi thật là lợi hại."
Thành tích năng khiếu của Tây Tử trước đây đã được trường Ương Mỹ dự tuyển chọn, chỉ cần đủ điểm văn hóa, là có thể vào, phải biết rằng trường Ương Mỹ là chuyên ngành nghệ thuật thứ nhất cả nước.
Tây Tử thật khiêm tốn, từ trước đến nay không dám để mình bành trướng, học nghệ thuật thì phải biết tĩnh tâm, "Cũng không có gì, kỳ thật về sau ta muốn làm tác giả truyện tranh, chuyên môn vẽ một ít mẫu truyện nhỏ thú vị ấm áp."
"Ngươi nhất định có thể."
Tây Tử cười, sửa lai đầu tóc bị gió thổi loạn, "Hy vọng là thế, những lời này ta còn chưa cùng người trong nhà nói, bọn họ hy vọng ta trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhưng ta nghĩ cha mẹ sẽ duy trì ý nguyện của ta."
Cha mẹ cô làm kinh thương, gia đình điều kiện rất tốt, nhưng cha mẹ cũng chưa bao giờ bắt cô học tập liên quan đến kinh doanh, theo nguyên tắc cô vui vẻ là tốt rồi.
Tây Tử vốn không phải nhị thế tổ, sẽ không ỷ vào điều kiện trong nhà mà sa đọa, thứ gì cũng muốn tự mình làm, cha mẹ không giúp được cô cả đời.
"Nếu ngươi trở thành tác giả truyện tranh, ba mẹ ngươi cũng nhất định vui vẻ." Đan Đan thiệt tình nói.
Tây Tử khoác lấy khuỷu tay cô, cười sáng ngời, cô hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi không có tính toán gì sao? Ngươi có thể đi dạy tiểu hài tử khiêu vũ."
Cô và Đan Đan cùng nhau học, chẳng qua.. Cô thật là nửa điểm hứng thú cũng không có.
Đan Đan thở dài, "Ta vẫn là cái gà mờ, bất quá ta định sẽ đi làm nhân viên thu ngân."
"Rất mệt."
"Ta tin tưởng ta có thể." Thời điểm Đan Đan nói chuyện mặt mày nhu hòa.
Kỳ thật cô muốn đi dạy tiểu hài tử, đời trước làm giáo viên được mấy tháng, cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại khẳng định không được, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, sẽ không có phụ huynh nào dám để cho cô dạy.
Tây Tử trượng nghĩa nói: "Đến lúc đó ta đi chỗ ngươi công tác cổ vũ cho ngươi!"
Đan Đan đáp tốt.
Hai người đến cửa nhà Đan Đan liền tách ra, Đan Đan tâm tình sung sướиɠ vào nhà.
Chỉ là không khí trong nhà lại không đúng lắm.
Đan ba đứng ở cạnh cửa, dưới chân hắn là hai rương hành lý, Đan mẹ ngồi trên sô pha, tóc rối tung, mắt hồng hồng, hẳn là vừa mới đã khóc.
"Mẹ, sao vậy?" Đan Đan không xem Đan ba, hiện tại trong lòng cô chỉ có mỗi mẹ.
Đan mẹ không hé răng, nhưng Đan ba nói chuyện.
Hắn nói: "Ta đi đây."
Những lời này Đan Đan cùng Đan mẹ đều rõ ràng, Đan mẹ không giữ lại.
Đan Đan tiến lên giữ chặt tay Đan ba, ngữ khí đáng thương vô cùng, mắt rưng rưng nhìn Đan ba, cô hỏi: "Ba, ngươi không cần chúng ta nữa sao?"
Đan ba gian nan gỡ tay cô ra, vỗ vỗ đầu cô, xách theo hành lý, nói thấm thía, "Ở lại khuyên nhủ mẹ ngươi đi."
Hắn đã không còn trẻ, gặp lại người yêu lúc trẻ, cũng là người phụ nữ hắn duy nhất từng yêu, thật sự không muốn từ bỏ, cuộc hôn nhân này duy trì vô cùng gian nan.
Hắn biết mình thật xin lỗi bà ấy, nhưng không có biện pháp.
Nhân sinh chỉ có một lần.
Đan Đan khóe mắt dần ướŧ áŧ, tay lại không tự giác nắm lấy góc áo Đan ba, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy tiếng Đan mẹ quát khẽ, "Ngươi để hắn đi!"
Đan Đan run lên, buông lỏng tay ra.
Đan ba kéo cửa, rời đi cũng không quay đầu lại.
Hai người vừa kí giấy thỏa thuận ly hôn, sổ tiết kiệm và nhà ở đều để lại cho hai mẹ con, nhiều hơn hắn cấp không được.
Đan Đan từ nhỏ đã sợ Đan ba, hắn ít khi nói cười, thời điểm mình phạm sai lầm cũng sẽ hung ác, buộc mình học tập đọc sách, trong trí nhớ sâu nhất chính khi cô còn nhỏ tuổi, có lần phát giận hất đổ canh nóng Đan mẹ đưa qua, tay Đan mẹ tay lập tức bị bỏng đỏ lên, cô chạy đến phòng mình, trở tay khóa cửa phòng lại.
Đó là lần duy nhất Đan ba đánh cô, hắn một chân liền đạp cửa phòng lủng một lỗ to, cô sợ trốn ở trên giường, Đan ba khi tiến vào, trong tay cầm dây mây, buộc cô xin lỗi mẹ.
Lúc ấy cô cảm thấy phụ thân thật đáng ghét.
Nhưng hiện tại Đan ba thật sự phải rời khỏi, trừ bỏ luyến tiếc, cũng không còn gì khác.
Dù sao cũng là phụ thân cô.
Từ nhỏ bảo hộ cô trưởng thành.
Đan mẹ bụm mặt, khóc nức nở một trận, mới ngẩng đầu lên, bà nhìn Đan Đan, vành mắt phiếm hồng, yết hầu nức nở nói: "Đan Đan, về sau cũng chỉ còn hai chúng ta."
Sống nương tựa lẫn nhau.
Đan Đan chịu đựng nước mắt, ôm bà, "Mẹ, ngươi còn có ta."
Đời trước tiếc nuối không bao giờ sẽ phát sinh, cô sẽ không lại để mẹ bơ vơ không nơi nương tựa.
Đan mẹ hôm nay ngủ rất sớm, khổ sở và bi thương thổi quét đến, tuổi trung niên mất đi hôn nhân cùng tình yêu, đả kích thật sự không nhỏ, cứ việc bà là phần tử tri thức cao cấp, đối mặt chuyện như vậy cũng không thể hoàn toàn khuyên bản thân mình.
Hứa Lương Châu thi xong liền đi bộ đến chỗ Đan Đan thi, không có việc gì chỉ là muốn gặp cô.
Chủ yếu hắn muốn đến trước mặt cô khoe khoang một phen, những đề toán mà hắn cho là chuẩn không cần phải chỉnh.
Nhưng khi hắn đến, Đan Đan đã cùng Tây Tử trên đường về nhà.
Hứa Lương Châu cũng từ bỏ, leo lên xe đi về.
Hắn đến phòng cha hắn ở lầu hai, thừa dịp cha hắn còn chưa về thủ đô, định cùng ông ấy thương lượng một sự kiện, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ bé.
Hứa ba không chút nào nhìn ra đã hơn 40, lạnh nhạt không có biểu tình, hàng năm ở địa vị cao, mang theo khí tràng như sinh ra đã có sẵn.
Hứa Lương Châu gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp, "Vào đi."
Thấy hắn, ngước mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: "Thi thế nào?"
Hứa Lương Châu không sao cả gật gật đầu, "Cũng được."
"Ừ."
Thành tích con trai từ trước đến nay không cần hắn nhọc lòng, hắn cũng chỉ có một thứ đó làm hắn bớt lo.
Ông đứng luyện chữ, thấy hắn giống cái cọc gỗ đứng trước mặt, buông bút lông, "Còn có việc gì?"
Hứa Lương Châu thu liễm cảm xúc, nhìn chằm chằm ông, nghiêm trang nói: "Ba, ta muốn học y."
Hứa ba đầu tiên là sửng sốt, hoàn toàn nghĩ là lời nói vui đùa, "Học y để tự cứu? Không tồi, thân là cha ngươi, ta thật may mắn ngươi có tính toán như vậy."
Hứa Lương Châu nhíu mày, "Ba, ta nghiêm túc, không cùng ngươi nói giỡn, ta muốn học y."
"Về sau làm bác sĩ?"
"Đúng vậy."
Hứa phụ ước lượng thanh mực trong tay, ném lên người hắn, gằn từng chữ lạnh lùng, sắc bén lạnh băng. "Ta thấy ngươi bị bệnh không nhẹ."
Hứa Lương Châu thân thủ mạnh mẽ tránh thoát tai vạ gió bay, liền biết ba hắn sẽ có phản ứng này, nhưng hắn cũng không định thỏa hiệp, hắn so với ai khác đều cố chấp, "Ba, ta và ngươi giống nhau, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn."
"Lão tử cùng ngươi không giống nhau."
Hứa Lương Châu cười cười, "Ba, ngươi đừng động tay chân với ta."
Hứa ba híp mắt nhìn hắn, không thể đem lời nói của hắn thành vui đùa, "Ta thật sự không thấy ngươi còn có thể cứu chữa."
Hắn nhún nhún vai, "Ai biết được."
Hứa phụ từng câu từng chữ, "Ta sẽ không đồng ý." Hắn tiếp tục nói: "Ngươi phải học gì ta cho rằng ngươi đã sớm rõ ràng, trước đó, ngươi cũng không có dị nghị."
"Hiện giờ có."
"Hiện giờ đã chậm."
Hứa Lương Châu đi đến phía trước hai bước, mắt lạnh, "Không muộn, chỉ cần ngươi đồng ý liền không muộn, ta không nghĩ chọc phiền toái cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể đồng ý."
Đây không phải cuộc nói chuyện vui vẻ gì, tính cách Hứa Lương Châu là mẹ hắn nuông chiều mà thành, tùy tính, tôn trọng tự do, làm gì cũng là nhất thời nảy lòng tham, quan trọng nhất chính là hắn cực kỳ ngoan cố, tuy là hứa ba sống nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua người ngoan cố như con trai hắn.
Hứa ba hiểu biết con của hắn, là người kế thừa y bát tuyệt vời, học y thật sự đáng tiếc, nhưng hắn không bức được Hứa Lương Châu.
Vì thế hắn đưa ra một cái biện pháp trung hòa, hắn nói: "Ngươi muốn học cũng không phải không thể." Hắn dừng một chút, "Học song ngành, y học và luật chính trị, không thương lượng nữa."
Hứa Lương Châu nhướn mày, đại khái có thể dự kiến tương lai đại học vất vả.
"Có thể."
Ngày đầu tiên kỳ nghỉ, Hứa Lương Châu đi nhuộm lại đầu tóc.
Hắn mang kính râm ra cửa, kính đen lại to che khuất hai tròng mắt, xuyên qua hẻm nhỏ, sắp đến cửa hiệu cắt tóc, dư quang chợt lóe, thấy một cô nàng đang ở trong quán nhỏ lau nước mắt.
Hứa Lương Châu bước chân liền bất động, đi vòng trở về, hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Đan Đan, còn dọa cô hết hồn.
Hắn hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
Đan Đan không nghĩ sẽ gặp được hắn, bản thân còn vì chuyện của ba mẹ mà khổ sở, ở nhà không thể rớt nước mắt, làm Đan mẹ nghe thấy được, Đan mẹ càng khổ sở.
Cô còn nấc lên, nhìn hắn mang kính râm bản to, không khỏi tò mò, "Lại không có nắng, ngươi mang kính râm làm gì.."
Hứa Lương Châu mất tự nhiên, "Vì đẹp."
Đan Đan không phản ứng hắn, vỗ ngực, muốn ngừng tiếng nấc.
Tiếng cô khụt khịt, làm cho lòng hắn khó chịu, hắn khẽ cắn môi, lấy kính râm xuống, khóe mắt hắn có một vùng tím đen.
Đây là tối hôm qua hắn quá khoe khoang, chính mình tự tung vào khung cửa, bị bầm tím.
Xấu muốn chết.
Vốn dĩ không muốn cô thấy.
"Tới tới tới, cười một cái."
Tác giả có lời muốn nói: Quá độ một chút.
Viết hoa tuyệt vọng..
Bọn họ đều tốt nghiệp nha~
Ngày mai gặp.
Thời gian có chương mới.. Tùy ý đi.