Chương 20:
Dưới sân khấu mọi người cho rằng đây là tình tiết được chuẩn bị từ trước còn tấm tắc bảo lạ, trường học sao lại hào phóng bỏ ra mua một bó hoa to như vậy làm đạo cụ.
Đan Đan đi xuống, trong lòng may mắn mẹ đi dự lễ ở trường khác, nếu mẹ thấy, phỏng chừng trực tiếp động thủ, đánh chết cô.
Sau khi lễ tốt nghiệp chấm dứt, Hứa Lương Châu lại không biết đi nơi nào, Đan Đan không nhìn thấy bóng dáng.
Đan Đan ôm hoa, rất khó xử, cô khẳng định không thể ôm bó hoa này về nhà, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Cô đẩy đẩy Tây Tử, "Hoa này cậu đem về nhà được không?"
Tây Tử vội vàng xua tay, kiên định cự tuyệt, "Tôi không cần, đây là người ta tặng cho cậu."
Đan Đan nhăn mày, nói chuyện cũng sắp khóc nức nở, "Sao mình có thể lấy được chứ? Mẹ sẽ đánh chết, bà ấy không dễ dàng phát hỏa, nổi giận lên rất đáng sợ."
Tây Tử đồng tình xoa nắn khuôn mặt cô, "mình cũng không biết nên làm gì."
Các bạn học thông báo, đi ra sân thể dục chụp ảnh tốt nghiệp.
Bên ngoài ánh nắng rất gắt có thể nướng chín thịt, giữa sân thể dục có một cây cổ thu cao lớn, tầng lá xanh non rậm rạp hình thành nên một tảng lớn bóng mát.
Đan Đan đầu tiên cùng vài bạn học quan hệ khá tốt chụp ảnh, sau đó mới cùng Tây Tử đơn độc chụp vài tấm.
Tây Tử nhảy nhót, thoải mái nhẹ nhàng tóc ngắn làm cô càng có sức sống, cô lôi kéo Đan Đan tìm Tống Thành, đi vài vòng, bị mặt trời phơi đổ đầy mồ hôi, cuối cùng đơn giản mua hai cây kem ngồi ở dưới gốc cây, cô buồn bực nói: "Tống Thành đã chạy đi đâu? Sao tìm nửa ngày, cũng không thấy người."
Đan Đan liếʍ liếʍ kem, lạnh lạnh ngọt ngọt cực kỳ thoải mái, "Không rõ lắm, chắc là chạy ra ngoài chơi rồi."
Tây Tử thở dài, "Ai, người so với người thật là tức chết, mình cùng hắn cũng coi như cùng nhau lớn lên, tại sao đầu óc hắn tốt như vậy, thi cái gì cũng không cần lo lắng."
Đan Đan nghĩ nghĩ, "cậu cũng thực giỏi, vẽ tranh rất lợi hại."
Tây Tử ôm chầm tay cô, cười hì hì, "Đan Đan cậu đừng nói làm mình ngại."
"Mình nói thật, đúng rồi, cậu không tìm Cố Huân sao?" Cô hỏi.
Nhắc tới Cố Huân, người vẫn luôn treo trên cây liền ngồi không yên, lập tức nhảy từ trên cây xuống, làm hai người các cô khϊếp sợ.
Tống Thành cùng Hứa Lương Châu đã ngồi ở trên cây một hồi, có thể hóng gió mát mẻ, vốn dĩ hai người đều định xuống dưới, nghe thấy Đan Đan và Tây Tử không hề phòng bị nói chuyện, trao đổi ánh mắt liền hiểu ý tứ nhau.
Nghe lén.
Tây Tử nhảy dựng lên bốp một phát ngay ót Tống Thành, "cậu hù chết tôi."
Tống Thành khoác vai cô, "Tôi ở trên cây đang ngủ ngon giấc, là cậu đánh thức, cậu định làm gì đây?"
Tây Tử đối với tư thế thân mật của hai người cũng không cảm thấy kỳ quái, "Tôi đi tìm Cố Huân."
"Tìm cái gì mà tìm? Hắn nói chuyện với giáo viên, không rảnh tiếp chuyện cậu."
"Vậy tôi không đi."
Đan Đan yên lặng ăn xong kem, cũng không nhìn Hứa Lương Châu đang đứng ở bên cạnh.
"Hoa kia tôi không thể nhận, cậu lấy về đi." Cô bỗng nhiên mở miệng, ngẩng cổ nhìn hắn.
Hứa Lương Châu xoay người, thần sắc nhàn nhạt, giống như không để ý lời cô nói, "cậu không cần thì ném."
Đan Đan là thật sự không thể nhận, cũng luyến tiếc ném, 99 đóa hoa, dù là người khác ném cô cũng cảm thấy đau lòng, huống chi còn muốn tự mình động thủ, "Quá lãng phí."
Hứa Lương Châu mím môi cười, "Vậy cậu đem về đi."
Đan Đan chửi thầm, nói thật nhẹ nhàng.
Cuối cùng cô vẫn ném, thừa dịp Hứa Lương Châu không chú ý liền ném vào thùng rác, cô không nghĩ nhiều như vậy, hắn đã nói rồi thì sẽ không tức giận đúng không? Hơn nữa, nếu hắn tức giận cũng không liên quan đến mình.
Hứa Lương Châu đứng dưới gốc cây, hai cô gái từng người về nhà, chỉ còn lại hắn và Tống Thành, hắn nhẹ a một tiếng, nghe không ra cảm xúc, hắn hỏi: "Tống Thành, cậu thật sự không muốn nói với cô ấy sao?"
Kỳ thật Hứa Lương Châu từ trước đến nay không thích quản chuyện của người khác, chỉ là hôm nay hắn thấy không rõ suy nghĩ của Tống Thành, nhịn không được mới hỏi thành lời.
Tống Thành híp mắt nhìn chằm chằm phương hướng Tây Tử rời đi, hắn gằn từng chữ, chắc chắn nói: "Tôi không sợ, cô ấy cùng Cố Huân không thành được, môn không đăng hộ không đối."
Cố Huân là gia đình đơn thân, hai người họ muốn có tương lai, vấn đề hiện thực cũng đủ ép hai người gắt gao.
"Tự tin như vậy?"
Tống Thành thu hồi ánh mắt, "Tôi hiểu cô ấy, không đâm vỡ đầu chảy máu sẽ không quay đầu lại, mà trước đó tôi chỉ cần ở trước mặt cô giả vờ làm người tốt là được, không thể để cô ấy biết tâm tư của tôi."
Hứa Lương Châu cười khẽ, ý cười thật sâu, "Trước kia không nhận ra, tâm cơ thật sâu xa."
Tống Thành bật lửa hút thuốc, ý vị thâm sâu nói, "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm."
Lúc hoàng hôn, Hứa Lương Châu mới từ sân thể dục chậm rãi đi về nhà, một hình ảnh lướt qua khóe mắt, bước chân đình trệ, tầm mắt chuyển qua nhìn thùng rác, thấy một bó hoa hồng diễm lệ, khóe miệng trầm xuống, động tác dưới chân còn nhanh hơn so với ý nghĩ trong đầu.
Thùng rác bị hắn đá đổ, hắn ngồi xổm xuống nhặt lại bó hoa đã có chút tàn bại, lúc này thói ở sạch đều không để ý tới, dùng khăn giấy xoa xoa tay, nhanh chóng bước đi.
Hắn thật sự tức giận.
Kêu cô ném cô liền ném, ngày thường sao không thấy cô nghe lời như thế?
Đan Đan còn chưa đi đến cửa nhà, đã bị người kêu lại, cô quay đầu thì thấy một cậu con trai thẹn thùng, là Triệu Tẫn.
Lúc này Triệu Tẫn rất chật vật, khóe miệng khóe mắt đều mang theo vết thương xanh tím, cô nhìn một chút, hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Triệu Tẫn hốc mắt ửng đỏ, cố ý duỗi tay che chắn mặt, rồi lại vừa vặn lộ ra vết sẹo ở cánh tay, "chị đan đan, tôi không sao, tôi biết hôm nay chị tốt nghiệp, cho nên nhịn không được theo kịp muốn nói với chị vài lời."
Đan Đan nhìn vết thương trên người hắn, "cậu muốn nói gì?"
Triệu Tẫn cúi đầu, có chút sắp khóc, "chị đan đan, tôi thật sự thích chị."
Đan Đan chân tay luống cuống, không biết ứng phó trường hợp hiện tại, đành phải ra tiếng an ủi, "Không sao, chúng ta còn có thể thường xuyên gặp mặt."
Triệu Tẫn ngước mắt, "Thật vậy sao? Chị Đan Đan thật sự sẽ không ghét bỏ ta sao?"
Triệu Tẫn lúc còn rất nhỏ cha mẹ đã qua đời, cho tới nay là dượng dì nuôi hắn, nhưng dượng dì đã có một đứa con trai, tự nhiên sẽ không để bụng tới hắn, hơn nữa dượng hắn còn có tật xấu say rượu, động một chút là đánh hắn.
Đan Đan lắc đầu, "Tôi sẽ không ghét bỏ cậu."
Triệu Tẫn cười, lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, "Chị thật tốt."
Đan Đan bị hắn nói làm cho thẹn thùng, nhưng vẫn không quên hắn bị thương, "Vết sẹo trên tay là ai làm?"
Triệu Tẫn cúi đầu, tròng mắt tối tăm, lần nữa ngẩng đầu, đã khôi phục như lúc ban đầu, nhìn không ra cảm xúc, "Không có việc gì, tôi quen rồi."
Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, Đan Đan cũng không thể tiếp tục hỏi.
Mặt Triệu Tẫn hết đỏ lại hồng, muốn nói lại thôi hơn nửa ngày, Đan Đan muốn bỏ qua cũng khó, "cậu muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi."
"Chị, tôi đói bụng." Hắn dứt khoát nói ra.
Đan Đan sửng sốt, sau đó từ trong cặp lấy ra đồ ăn vặt mình tùy thời mang theo, tiến về phía trước hai bước, đưa cho hắn, "Cậu ăn tạm đi, lót bụng."
Sự đồng tình của cô trỗi dậy.
Có lẽ cho rằng mình gặp một người càng yếu ớt hơn mình.
Triệu Tẫn nhận đồ ăn vặt, đi nhanh hai bước, một tay ôm người cô, cằm gác ở trên vai, chị thật tốt! "
Nói giống như thật sự xem cô là người thân.
Đan Đan phản ứng nhanh chóng đẩy hắn ra, chạm đến biểu tình bị tổn thương của hắn, vẫn hạ quyết tâm," Tôi và cậu không nên quá thân mật như vậy. "
" Chị vẫn ghét bỏ tôi đúng không? "
" Tôi không có. "
" Tôi có thể ôm chị một cái không?"
Đan Đan cắn môi, ngẩng đầu vừa chuẩn bị cự tuyệt, trong tầm mắt liền xuất hiện một người.
Hứa Lương Châu bình tĩnh đứng cách đó không xa, hắn dựa vào vách tường, mặt không biểu tình, hai mắt bình thản, phảng phất đang ấp ủ cái gì đó, khớp xương tay nắm chặt một bó hoa, đó là hoa mới bị cô ném vào thùng rác, không biết hắn đã đứng bao lâu.
Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người..
Ngày mai không gặp..
Hoa không được bao nhiêu tiền
Ta cũng tưởng lao đến..
Ta! Đi! Tích cóp! Bản thảo!