Chương 11:
Bác sĩ tâm lý là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, làn da trắng mịn, sống mũi cao đỡ một cặp mắt kính tơ vàng.
Trong văn phòng chỉ có hai người họ, bác sĩ buông tệp tài liệu trong tay xuống, đối với Hứa Lương Châu lộ ra một ý cười đầy thiện ý, hắn nói: "Chào cậu, từ hôm nay trở đi tôi chính là bác sĩ chữa trị cho cậu, tôi họ An, tên là An Cẩm Thành."
Hứa Lương Châu ngả người dựa trên sô pha, có lệ: "Chào chú."
An Cẩm Thành cười cười, mắt kính ánh lên một tia sáng, hắn rót cho Hứa Lương Châu một ly nước, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, "Cậu không cần khẩn trương, coi như một buổi nói chuyện bình thường là được."
Hứa Lương Châu cầm ly nước lên, nhấp một cái, chậm rãi nói: "Tôi không có thói quen nói chuyện phiếm với người lạ."
An Cẩm Thành cười một chút, "Chúng ta vậy mà lại được tính là người xa lạ?"
Hứa Lương Châu gõ mặt bàn, ánh mắt hơi đen lại, khóe miệng nhếch lên, nói rõ từng chữ nói: "Đương nhiên là vậy."
"Hứa Lương Châu đúng không? Cậu cảm thấy cậu là dạng người gì?" Hắn tùy ý hỏi.
Hứa Lương Châu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Khá tốt, lớn lên đẹp trai lại thông minh, tâm địa lương thiện, nói như thế nào cũng là một người tốt."
An Cẩm Thành vừa nghe vừa gật đầu, bút máy hoạt động trên trang giấy, không biết viết cái gì, "Vậy cậu cảm thấy mình chính là người cố chấp sao?"
"Là việc nhất định phải đạt được, dù là bác sĩ An, cũng sẽ có một mặt cố chấp đi."
"Đúng vậy."
"Nhưng cố chấp là có thước đo, giống như cậu đã vượt qua giới hạn." Hắn nhẹ giọng nói.
Hứa Lương Châu châm chọc nhìn hắn một cái, đem đôi tay đặt ra phía sau đầu, "Cũng không phải."
An Cẩm Thành trên mặt ý cười dần dần lui, hắn ngồi thẳng thân mình, nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ: "Cậu là không tín nhiệm ta."
Không có ý muốn nói chuyện với nhau.
Người bệnh đối với bác sĩ không tín nhiệm, mẫn cảm lại đa nghi, sẽ không chịu tiếp thu bất luận lời khuyên thiện ý nào.
An Cẩm Thành đầu tiên muốn cho Hứa Lương Châu biết được bản thân của hắn có thiếu sót.
Nhưng thật đáng tiếc, hắn không có ý định phối hợp.
Hứa Lương Châu nhướng mày, thừa nhận nói: "Không, chỉ là chú từ trong miệng tôi sẽ không lấy ra được thông tin gì, chú hẳn là rất giỏi? Bằng không cha ta cũng sẽ không tìm chú."
"Cậu rất thông minh."
"Chúng ta cùng nhau nói rõ ràng, tôi biết chú định nói tôi có nhân cách thiếu sót, ta quá độ cố chấp, đúng không?"
An Cẩm Thành không tỏ ý kiến.
Hứa Lương Châu đứng lên, "Chuyện này tôi thừa nhận, cũng không phải là có một cái bác sĩ nói như vậy."
Hắn còn nhớ rõ khi hắn còn nhỏ, một lần nghỉ hè em gái họ đến nhà hắn chơi, hắn nuôi một con mèo đặc biệt trắng làm người yêu thích, em họ nhìn thấy cũng muốn, vẫn luôn ồn ào muốn hắn đưa cho cô.
Hắn không chịu buông tay, em họ liền khóc, để mọi người đều chú ý đến, mẹ hắn nói muốn cho em gái, tỏ vẻ có thể cho em họ mang về.
Hắn lúc ấy bảy tám tuổi, cái gì cũng không nói, thừa dịp không ai chú ý thời điểm liền đem con mèo ném từ lầu hai xuống.
Em họ cuối cùng không thể như ý.
Hứa Lương Châu nghĩ rất đơn giản, cái thuộc về hắn, người khác vĩnh viễn không thể đυ.ng đến.
Mặc dù phải hủy diệt.
"Cậu đã biết, vì sao không tiếp thu trị liệu?"
Giờ phút này Hứa Lương Châu thoạt nhìn một chút cũng không giống một cậu con trai mười bảy mười tám tuổi, hắn thâm trầm, nguy hiểm, hắn mỉm cười, "Nhưng tôi không cho rằng mình bị bệnh, do các người tự cho là vậy, bởi vì tôi có hơi chút không giống, liền phân tôi là người bệnh, như thế không công bằng."
Hắn nói như vậy không thể cãi lại, An Cẩm Thành nhìn thẳng hắn, một thiếu niên rất xuất sắc, bệnh tâm lý cũng không nhẹ, "Trước mắt cậu là người thanh tỉnh nhất tôi từng gặp, cũng là người có bệnh tình nghiêm trọng nhất, cậu cần phải trị liệu."
Hắn cái gì cũng biết, tư duy logic nghiêm ngặt.
Hứa Lương Châu không chút để ý nói: "Tôi nếu không phối hợp, thì các người có thể làm được gì?"
An Cẩm Thành tức đến bật cười, "Đúng vậy, yêu cầu cậu phối hợp."
"Cậu có người yêu thích không?" An Cẩm Thành đột nhiên hỏi.
Sau đó lại tự hỏi tự đáp, "Có đi, dù sao cũng là tuổi dậy thì, trong lòng luôn có một cô gái."
"Liên quan tới chú sao?" Hứa Lương Châu âm thanh lạnh lùng nói.
An Cẩm Thành từ bàn làm việc tìm ra một tập tài liệu, đập vào ngực hắn, "Có thời gian cậu có thể xem, một số trường hợp có thật của những người có nhân cách cố chấp, mẫn cảm, cho nên đối với người mình yêu đều có du͙© vọиɠ khống chế đến đáng sợ, loại này không được chữa trị sẽ càng ngày càng nguy hiểm, kết quả cuối cùng là cái gì?"
"Nhẹ một chút, cậu sẽ cầm tù người cậu yêu, ta tin tưởng dựa vào bản lĩnh của cậu không khó, nặng hơn, cậu sẽ gϊếŧ cô ta."
Hứa Lương Châu hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Con mẹ chú."
An Cẩm Thành ngây người, không quen nghe lời thô tục, rồi dường như không có việc gì tiếp tục nói: "Hy vọng cậu suy xét cho kỹ càng."
An Cẩm Thành từ trên kệ cầm mấy lọ thuốc, đưa cho hắn, "Thuốc này giúp cậu tốt hơn."
Hứa Lương Châu trầm khuôn mặt, nghĩ nghĩ, vẫn nhận lấy thuốc, mắt lạnh cắn răng nói: "Cảm ơn chú, vì tôi lo lắng.."
"Không có gì, cậu có màu tóc khá xinh đẹp."
Hứa Lương Châu ngoài cười nhưng trong không cười, "Mấu chốt là người đẹp."
Lúc gần đi, Hứa Lương Châu đem tập tài liệu ném vào trên ghế sô pha, hắn không có hứng thú xem vài thứ kia.
Tâm tình của hắn bỗng nhiên trở nên rất kém cỏi.
Khi An Cẩm Thành hỏi hắn có thích người kia không, thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là gương mặt của Đan Đan.
Đây còn không phải là điều tệ nhất.
Có vài ý tưởng đen tối giấu ở đáy lòng hắn thật lâu.
Thời điểm Đan Đan không để ý tới hắn, hắn thật sự muốn đem cô nhốt lại, cả đời như vậy.
Cầm tù.
Nghe đến từ này bỗng có cảm giác rất lạ.
Hắn phải áp lực chính mình.
Thành tích ba tuần sau liền có, Đan Đan nhìn thứ tự của mình trên giấy, bi thương khóc thút thít..
Đúng theo lời Hứa Lương Châu nói, câu cuối cùng đáp án là một phần sáu.
Hứa Lương Châu trong ban tự nhiên đứng thứ hai, làm người mở rộng tầm mắt.
Cứ việc Đan Đan có chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ tới hắn có thể thi cao như vậy, cô cẩn thận nghĩ, đời trước chắc là Hứa Lương Châu lúc thi đại học còn giữ lại.
Đan Đan sáng nay ở nhà nói với mẹ chuyện chuyển ban, mẹ cô ngay lập tức phủ quyết, chỉ còn hai tháng, mẹ cô cũng không muốn lại lăn lộn.
Đan Đan cả buổi sáng đều thở dài, uể oải ỉu xìu, cô còn chưa nghĩ ra biện pháp tránh xa Hứa Lương Châu.
Nếu thật sự làm Hứa Lương Châu để ở trong lòng, cô không chạy thoát được đâu.
Xui xẻo liên tiếp đến, bụng dưới Đan Đan vọt tới một cổ quen thuộc trào ra, mặt cô vừa đỏ vừa hồng, phỏng chừng váy và ghế dựa đã bị lây dính.
"Đan Đan, cậu thở dài than ngắn đã một tiết" Tây Tử vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.
Đan Đan đem cằm gác ở trên bàn, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Mẹ không cho mình chuyển ban."
"Bình thường, cũng sắp kết thúc, cậu lăn lộn cái gì, trốn ai đây?" Tây Tử nhìn cô, sắc bén hỏi, "Có phải bởi vì Hứa Lương Châu?"
Đan Đan không chú ý tới phía sau có người đi tới, "Ta chán ghét hắn, cậu đừng ở trước mặt mình nói đến hắn."
Những lời này, không nghiêng không lệch lọt vào tai Hứa Lương Châu.
Hắn vốn là tính toán ở trước mặt cô khoe ra một chút thành tích của mình, cô thích học tập như vậy, hẳn là sẽ có một tí xíu sùng bái đối với hắn.
Không nghĩ tới vừa vặn nghe thấy câu chọc trúng tâm.
Hứa Lương Châu trời sinh có chứa một loại khí tràng, lúc này tức giận, không ai dám tới gần hắn, càng không có người dám cao giọng nói chuyện.
Sợ họa lan đến chính mình.
Tây Tử cũng túng, đem bim bim nhét vào miệng, khô cằn cười cười, đối Đan Đan nói: "Mình đi.. Đi hỏi một chút ủy viên giải đề toán học."
Tây Tử nhớ rõ Tống Thành khuyên.
Tuyệt đối không được chọc Hứa Lương Châu.
Lúc hắn tức giận, có thể lăn xa bao nhiêu thì lăn bấy nhiêu.
Tuy rằng Tây Tử cũng không biết vì sao Hứa Lương Châu hoàn toàn đen mặt.
"Chán ghét tôi?" Ba chữ này từ trong miệng hắn nhảy ra, bỗng dưng làm người run sợ.
Đan Đan cũng sợ, nhưng cô không thể lui về phía sau, yết hầu phát ra tiếng còn có điểm khẩn trương, "Đúng vậy."
Hứa Lương Châu thanh âm lạnh xuống đáy cốc, "Ngày hôm qua sao cậu không nói chán ghét tôi?"
Đan Đan cúi đầu, là cô đuối lý, không có gì để giải thích.
"Nói chuyện." Hắn nói không mang theo một tia cảm tinh.
Đan Đan cắn môi, bụng nhỏ co rút đau đớn, cô không còn sức lực ứng phó hắn, bất chấp tất cả cô ngay trước mặt hắn từ trong ngăn kéo lấy ra bài thi, chậm rãi sửa lỗi sai.
Hứa Lương Châu bị bỏ qua triệt triệt để để, mắt lạnh nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, chen chân vào đem cô ra ghế cấp đá bay, cô "A" một tiếng.
Hứa Lương Châu nhanh chóng bắt được cánh tay của cô, mới không làm cô té ngã.
Lời nói tàn nhẫn còn không kịp nói ra, ánh mắt đến trên mông nàng.. Một mảnh đỏ.
Hôm nay Đan Đan mặc một chiếc váy ngắn nên càng rõ ràng.
"Xem kìa." Không biết là ai hô, có lẽ người bên ngoài xem náo nhiệt.
Hứa Lương Châu đỏ tai, lạnh mặt cởϊ áσ khoác của mình ra, nhanh chóng cột ngay eo Đan Đan, che kín mít xong, mới xoay người, "Không được nhìn, cút."
Đan Đan ngây dại trong toàn bộ quá trình.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ta đã nguyên khí đại thương..
Mệt chết ta
Ngày mai có thấy hay không?
Hẳn là muốn gặp.